Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-09-2024] Từ phương bắc nơi băng tuyết đang dần tan, với một tấm lòng đầy cảm ân, tôi muốn viết ra những câu chuyện về việc bản thân cũng như người thân và bạn bè đã được đắc phúc báo như thế nào từ Đại Pháp để chia sẻ cùng mọi người về sự mỹ hảo và quang minh mà Pháp Luân Đại Pháp đã ban tặng cho nhân loại.

Năm 1998, khi tôi đang làm việc ở một cửa hàng, một phụ nữ đến cửa hàng mua đồ và trên tay cầm một cuốn sách. Tôi tò mò hỏi cô ấy đó là sách gì vậy. Cô ấy cười và nói: “Chị có thể xem thử”. Khi đó tôi cảm thấy mình không quen biết cô ấy mà tùy tiện xem sách của người ta xem ra có vẻ không ổn nên tôi đã lịch sự từ chối. Cô ấy rất nhiệt tình, bảo rằng cô ấy muốn đi vào bên trong mua đồ, nên trước tiên sẽ để sách ở đây cho tôi xem, đợi cô ấy quay lại thì tôi đưa lại sách cho cô ấy.

Tôi xem qua cuốn sách. Khi cô ấy mua đồ xong, tôi vội vàng trả lại cuốn sách, cô ấy mỉm cười và bảo rằng nếu tôi muốn đọc thì có thể cầm cuốn sách về nhà đọc. Khi ấy, tôi lại không biết cuốn sách Đại Pháp ấy là một cuốn thiên thư, nên đã bỏ lỡ mất cơ duyên vạn cổ mà sinh mệnh bản thân đã phải đau khổ chờ đợi trong luân hồi chuyển sinh.

Khi đó, sức khỏe của chồng và con gái tôi không được tốt, thậm chí chúng tôi còn tìm đến thầy cúng để khám bệnh nhưng bệnh của chồng con không những không khỏi mà ngược lại tôi còn chiêu mời phụ thể và phải cúng bái gia tiên.

Tôi rất khổ não và đã chia sẻ nỗi phiền muộn của mình với người hàng xóm sống ở tầng dưới. Cô ấy mời tôi tới nhà cô để xem các băng hình các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý. Tôi đồng ý và nói với cô ấy rằng bất kể là biện pháp gì, miễn sao có thể thanh lý được những thứ phụ thể kia đi là được. Tôi đến nhà cô ấy xem băng hình giảng Pháp được một lát thì gia đình cô ấy chuẩn bị ăn tối. Cô ấy bảo tôi cứ tiếp tục xem, nhưng tôi đã đi về vì không muốn phiền đến bữa tối của họ.

Đêm đó, khi tôi ngủ, những thứ kia lại đến, thân thể tôi bị những linh thể tầng thấp như cáo, chồn, quỷ, rắn khống chế. Toàn thân tôi không thể cử động được. Trong tâm tôi lo lắng không biết phải làm thế nào. Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng hú còi của tàu hỏa (nhà tôi ở gần đường sắt), tôi mới tỉnh lại, chân tay mới có thể cử động được. Tôi sợ những thứ đó lại đến đày đọa tôi, sợ đến nỗi không dám ngủ.

Tôi chật vật chịu đựng đến rạng sáng rồi đến gõ cửa nhà người hàng xóm và hỏi: “Người tín Phật niệm A Di Đà Phật; vậy chị luyện công này thì niệm gì?”. Cô ấy bảo tôi có thể hô tên của Sư phụ. Tôi không dám làm vậy, sợ làm thế không phù hợp, bất kính và không phải phép. Cô ấy nói: lúc phát bệnh thì chị hô lên, còn bình thường thì đừng hô.

Vào đêm thứ hai, chúng lại đến, lúc đó người nhà còn chưa ngủ, chúng làm gì tôi đều biết, nhưng bản thân tôi hô không ra tiếng, toàn thân tôi giống như bị kim cô chú trói chặt lại không tài nào cử động được. Trong tâm, tôi muốn gọi tên Sư phụ Lý, nhưng bị những thứ động vật cáo chồn kia khống chế, tôi muốn hô lên mà không hô lên được thành tiếng. Tôi bèn dùng ngón tay mình viết tên của Sư phụ, mỗi nét ngang, nét sổ viết ra đều rất chật vật, rời rạc. Khi viết xong ba chữ, một điều kỳ diệu đã xảy ra – tên của Sư phụ phát ra ánh kim quang, những thứ kia lập tức biến mất. Tôi lập tức khôi phục lại bình thường, toàn thân tôi có một cảm giác thoải mái mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Trước kia, mỗi đêm tôi đều có một nỗi sợ hãi khôn tả, chỉ mong trời rạng sáng, nhưng đêm luôn dài như vậy. Thế mà đêm hôm đó, tôi đã ngủ rất say và chưa bao giờ tôi ngủ ngon đến thế.

Tôi kể cho người hàng xóm nghe: “Tôi đã phải vô cùng khó khăn mới viết ra được tên của Sư phụ, các nét viết cũng nghệch ngoạc, nhìn không ra hình chữ; thế nhưng những chữ ấy lại phát ánh kim quang rực rỡ”. Cô ấy nói tôi có duyên phận lớn với Đại Pháp và Sư phụ đã quản tôi rồi. Cô ấy đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Đọc hết một lượt, tôi đem tất cả những thứ cúng phụ thể trong nhà vứt bỏ đi hết.

Khi tôi chép xong một lượt cuốn Pháp Luân Công và vừa tìm được điểm luyện công thì cuộc bức hại xảy ra. Nhân viên tà Đảng đã dùng vòi phun của xe cứu hỏa phun nước vào nhóm người đang luyện công. Tôi bị mất đi môi trường tu luyện, cũng không dám luyện nữa, nhưng tôi biết, Pháp Luân Đại Pháp là tốt và tôi luôn chiểu theo các Pháp lý mà bản thân lý giải được trong sách Đại Pháp để làm một người tốt.

Năm 2018, một người bạn nói với tôi rằng có người đã đưa cho cô ấy một tờ giấy trên đó có viết chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” và bảo rằng cô ấy đã được phúc báo sau khi thành tâm niệm chín chữ chân ngôn đó. Tôi đã hỏi cô ấy rằng cô đã nhận được tờ rơi đó ở đâu và người đưa cho cô ấy tờ giấy trông như thế nào. Sau đó, tôi đã tới khu trung tâm thương mại đó và thực sự đã tìm được một đồng tu ở đó. Tôi đã quay trở lại tu luyện Đại Pháp.

Nơi hồng trần hối hả, sau 19 năm kết duyên với Đại Pháp, tôi mới chân chính bước trên con đường tu luyện. Tôi học Pháp nhiều, tinh tấn tu luyện. Cả thân và tâm tôi đều được thụ ích nhờ tu luyện Đại Pháp. Người thân và bạn bè của tôi cũng được chứng kiến sự mỹ hảo và quang minh mà Pháp Luân Đại Pháp đã ban cấp cho nhân loại!

Sư phụ đã cứu mạng em trai tôi

Em trai út của tôi và vợ của cậu ấy thành tâm niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” và đã được thụ ích rất nhiều.

Tôi tặng em trai út một tấm bùa hộ mệnh có chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và cậu ấy đã treo nó trên xe ô tô của mình. Khi cháu trai tôi kết hôn, em trai đã lái xe đưa vợ từ Thượng Hải về vùng phía bắc để chuẩn bị đám cưới cho con. Em trai tôi lái xe nhưng cậu ấy mệt và buồn ngủ. Nguy hiểm ập đến khi chiếc xe của cậu ấy lao về phía một chiếc xe tải lớn đang lao tới. Vào đúng tích tắc quan trọng đó, chiếc chuông nhỏ trên chiếc bùa hộ mệnh treo trên xe bỗng vang lên. Em trai tôi bỗng bừng tỉnh. Cậu ấy mở mắt, toát mồ hôi lạnh, nhìn thì thấy như xe của mình đụng phải chiếc xe tải trước mặt. Nói thì như vậy nhưng lúc đó rất nhanh, em trai tôi bẻ mạnh tay lái, vút qua chiếc xe tải lớn và thoát được một tai họa.

Em trai tôi hào hứng nói: “Thật may mắn là nhờ có chiếc bùa hộ mệnh trên xe mà em được cứu! Xe đang chạy nhanh như vậy; nếu không thì em đã mất mạng rồi!” Sau khi đích thân trải qua sự việc này, em trai và em dâu đã vô cùng biết ơn Đại Pháp và Sư phụ đã cứu mạng họ.

Trải nghiệm của em dâu

Em dâu út đã từng kết hôn trước khi kết hôn với em trai út của tôi. Chồng trước của cô ấy đã qua đời. Một hôm, em trai tôi từ Thượng Hải gọi cho tôi, bảo rằng người chồng quá cố của cô ấy đã nhập vào cô ấy mà không chịu rời đi, hỏi tôi phải làm sao.

Tôi nói: “Đã sang năm mới rồi, mà bệnh viện cũng không thể khám ra được bệnh này, cậu mợ hãy niệm chín chữ chân ngôn đi. Cậu hỏi mợ xem trong tâm cô ấy đã minh bạch chưa, nếu tâm cô ấy đã minh bạch thì cậu bảo cô ấy thầm niệm, còn không thì cậu hãy niệm lớn tiếng lên”. Họ đã thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và thứ phụ thể kia đã rời đi, em dâu tôi bình thường trở lại.

Lần này trở về làm đám cưới cho con trai, anh trai tôi đã cùng vợ chồng em trai ra viếng mộ mẹ tôi. Em dâu út không được khỏe, còn chưa kịp đi bộ về, đột nhiên em dâu mặt mày sa sầm, hai chân bủn rủn, đầu óc thanh tỉnh nhưng không thể bước đi, ngay cả khi được hai anh em trai tôi đỡ. Em trai út biết là nên niệm chín chữ chân ngôn, nhưng vì quá lo lắng nên lại không nhớ ra được niệm thế nào. Cậu ấy lẩm bẩm: “Chín chữ chân ngôn niệm thế nào đây? Làm sao để niệm chín chữ chân ngôn?”

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của em út, anh trai tôi vội lấy ra tờ một nhân nhân tệ mà tôi đã đưa cho anh trước đó và đọc những chữ trên tờ tiền cho em út nghe: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Em út niệm đi niệm lại và cũng bảo vợ thầm niệm.

Sau khi niệm một lúc, em dâu tôi trở lại bình thường, đã nhìn thấy đường và có thể đi bộ được. Còn trước đó anh trai và em trai mỗi người một bên dìu em dâu mà cô ấy cũng không đi được. Cô ấy nói lúc đó, trước mắt cô rất hỗn loạn, không nhìn thấy đường. Sau khi niệm chín chữ chân ngôn, thứ màu đen trước mắt cô không còn nữa, và cô đã nhìn thấy đường, cũng nhìn được bầu trời.

Vợ chồng em trai út lần này về ở lại hơn 10 ngày. Ban ngày tôi nghe các bài giảng của Sư phụ, em dâu cũng muốn cùng nghe. Tôi đưa cho cô ấy một chiếc đài nhỏ và bảo cô ấy hãy tiếp tục nghe các bài giảng của Sư phụ sau khi trở về Thượng Hải. Cô ấy rất hào hứng. Khi nhìn thấy bức phúc tự “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” treo trên cửa nhà tôi, em dâu hỏi: “Chị hai, chị có thể cho em tấm này được không?”.

Tôi đã lấy xuống đưa cho cô ấy. Em dâu coi nó như báu vật. Khi trở lại Thượng Hải, em dâu mang theo một ít tiền giấy có ghi chín chữ chân ngôn. Em dâu tôi là người rất thiện lương, cô ấy cũng được thụ ích từ việc tam thoái và niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, đồng thời cũng muốn nhiều người hơn nữa được thụ ích.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/16/480489.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/7/221544.html

Đăng ngày 25-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share