Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-11-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Trong 28 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, từ một “công chúa” ích kỷ và kiêu ngạo, tôi đã trở thành một đệ tử Đại Pháp thành thục, lý trí. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ.
Cha tôi là đảng viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong nhiều thập kỷ và liên tục được thăng tiến. Ông ấy là người trung thực và thiện lương, nhưng vì được hưởng nhiều lợi ích vật chất từ tà đảng nên ông ấy hết lòng tin theo ĐCSTQ không có chút nghi ngờ nào.
Tôi là “con gái rượu” và chưa bao giờ bị ông mắng nửa lời. Trong sự nghiệp, tôi cũng là người thành công, với vai trò là giám đốc điều hành cấp cao của một công ty lớn. Cha tôi rất tự hào về tôi và tôi cũng tự hào về ông. Cứ như vậy, chúng tôi hết mực yêu thương nhau.
Khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ông nhận thấy những thay đổi tích cực của tôi. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu vào năm 1999 và ĐCSTQ tuyên truyền vu khống Đại Pháp, ông rất bối rối và lo lắng. Chủ đề này là điều cấm kỵ trong gia đình chúng tôi.
Vào mùa Thu năm 2014, khi tôi bị cảnh sát bắt giữ phi pháp vì truyền bá thông tin về Pháp Luân Đại Pháp, cha tôi kinh hãi khi chứng kiến con gái yêu quý của ông bị bắt đi trong xe cảnh sát.
Sau khi tôi được trả tự do, không ai trách mắng tôi. Tôi đã cẩn thận giữ gìn hòa khí trong gia đình nhưng vẫn làm những việc cần làm.
Tôi đã giảng chân tướng cho mọi người trong gia đình, nhưng vì khi ấy bố tôi đang được thăng tiến trong công việc nên ông không chịu lắng nghe chân tướng về Đại Pháp. Tôi cảm thấy rằng trường không gian của ông chứa đầy các nhân tố của ĐCSTQ.
Lần đầu tiên khuyên cha thoái đảng, tôi nói: “ĐCSTQ đã làm rất nhiều điều xấu. Cha nên từ bỏ nó để có một tương lai tốt hơn.” Ông lạnh lùng nói: “Thần kinh!” và rời đi.
Mùa Hè năm 2020, công an lại đột kích vào nhà tôi và bắt tôi đi. Lần này, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cha. Ông không biết cảnh sát đưa tôi đi đâu hay chuyện gì sẽ xảy ra với tôi.
Sau khi tôi được trả tự do, bữa ăn đầu tiên khi tôi về đến nhà đều do cha tôi nấu. Ông chuẩn bị món tôi thích nhất mà vẫn không một lời trách móc. Nhưng tôi biết ông đã phải chịu đựng từng phút giây trong những ngày qua. Ông nói với tôi: “Nghỉ ngơi đi con.”
Tôi tự trách mình. Những chấp trước và sự bất cẩn của tôi đã khiến việc giảng chân tướng càng trở nên khó hơn. Là một người cha, ông có thể tôn trọng đức tin của con gái mình, nhưng Pháp Luân Đại Pháp đang bị ĐCSTQ đàn áp không thương tiếc. Cảm giác như có một bức tường băng giá không thể vượt qua giữa chúng tôi khiến chúng tôi không thể giao tiếp được. Nhưng tôi biết rõ rằng, phía sau người mà tôi gọi là cha này là vô lượng chúng sinh, đều là những chúng sinh mà tôi đã phát lời thề phải cứu độ, tôi phải nói cho họ hiểu rõ về vẻ đẹp và chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi cầu xin Sư phụ: “Sư phụ ơi, con nên làm gì bây giờ? Xin Sư phụ cấp cho con trí huệ.” Vì thật khó để bày tỏ giãi bày bằng lời và dường như không có thời điểm thích hợp nên tôi nhận ra mình nên viết cho ông một bức thư. Tôi biết Sư phụ một lần nữa đã truyền cảm hứng cho tôi. Vì thời gian đã trôi qua quá lâu nên tôi cảm thấy những hiểu lầm của cha chỉ có thể được giải quyết từ từ. Tôi bắt đầu bằng việc chỉ ra rằng việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không phải là bất hợp pháp. Tôi muốn ông hiểu rằng con gái ông không vi phạm pháp luật, chính cảnh sát bắt tôi mới vi phạm pháp luật.
Tôi mô tả những thay đổi tích cực mà tôi đã trải qua và khi tôi nói với mọi người về Đại Pháp, họ đã được ban phước lành như thế nào. Tôi đã nói với cha một số sự thật mà ông không thể thấy trên các phương tiện truyền thông ở Trung Quốc, để ông nhận ra mình đang sống trong một thế giới đầy dối trá.
Dần dần, tôi đã giảng chân tướng cho ông trong hai năm. Từ những thay đổi trong thái độ của cha đối với tôi mỗi khi ông đọc thư, tôi biết rằng tảng băng giữa chúng tôi đang tan chảy. Ông biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, ĐCSTQ đang lan truyền tin đồn và cáo buộc sai trái, quyền tự do tín ngưỡng được Hiến pháp Trung Quốc bảo vệ, rằng Pháp Luân Đại Pháp về cơ bản là hợp pháp ở Trung Quốc, và ĐCSTQ, giống như trong mọi phong trào chính trị trước đây, đã một lần nữa phát động cuộc đàn áp một nhóm người dân vô tội.
Sư phụ đang thúc đẩy nhanh chóng quá trình Chính Pháp, nhiều kẻ ác đang bị trừng phạt vì những hành động xấu của mình. Virus COVID bùng phát và Trung Quốc bị phong tỏa. Cha tôi nhiều lần bị buộc phải làm xét nghiệm axit nucleic và tiêm vắc-xin ba lần. Khi ông không thể đi đâu vì lệnh phong tỏa, ông bắt đầu thực sự hiểu ĐCSTQ tà ác như thế nào và bắt đầu đọc tin tức từ các quốc gia bên ngoài Trung Quốc. Nghe sự thật và tự mình trải nghiệm nó là hoàn toàn khác nhau, cha tôi đã bắt đầu nghi ngờ ĐCSTQ.
Giả tướng nghiệp bệnh
Trong lần khám sức khỏe thường niên, cha tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi ác tính và được thông báo rằng ông cần phải cắt bỏ một bên phổi. Ông vốn là người có sức khỏe tốt, nhưng đối mặt với cú sốc này, ông rất buồn bã. Vẻ mặt đau khổ và nỗi sợ hãi về một tương lai không chắc chắn hiện rõ trên khuôn mặt ông.
Nhìn cha, tôi thấy vừa buồn vừa thương. Bây giờ, tôi càng nóng lòng muốn tìm cơ hội để nói với ông hai điều quan trọng nhất: “Thoái xuất khỏi ĐCSTQ và ghi nhớ rằng ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’” mà tôi cảm thấy đó là cách duy nhất giúp ông có thể tránh được khổ nạn này. Nhưng tôi nên bắt đầu cuộc trò chuyện như thế nào? Liệu ông có thoái xuất khỏi ĐCSTQ mà ông đã theo suốt hàng chục năm không?
Một ngày trước khi cha tôi đến bệnh viện để phẫu thuật, tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Sư phụ ơi, xin hãy cứu cha con.” Qua thiên mục, Sư phụ đã cho tôi thấy rằng một linh hồn tà ác màu xanh lá cây trong phổi của cha tôi là nguyên nhân sâu xa của khối u ác tính. Tôi cũng thấy Sư phụ đang tiêu diệt tà linh đó như thế nào. Tôi hiểu rằng, cha tôi sẽ ổn thôi.
Ngày hôm sau, khi đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Ca phẫu thuật thành công và kết quả xét nghiệm sinh thiết cho thấy khối u của ông là lành tính! Sức mạnh vô biên của Sư phụ và Đại Pháp một lần nữa lại triển hiện.
Tôi cần phải nói cho ông biết Sư phụ đã cứu mạng ông như thế nào. Nếu không có Sư phụ, một ca phẫu thuật như vậy đối với người ở tuổi của ông có thể đã rất nguy hiểm.
Tôi viết một lá thư khác và để ở đầu giường ông. Trong bức thư này, tôi đã nhắc nhở cha tôi về tầm quan trọng của sự an toàn và sức khỏe. Tôi giải thích rằng Sư phụ rất từ bi với ông, và bằng cách thoái xuất khỏi ĐCSTQ ông có thể được bình an và khỏe mạnh. Tôi biết rằng rất khó để cha tôi, người luôn gặp khó khăn trong việc bày tỏ cảm xúc của mình, có thể trực tiếp nói cho tôi biết ông nghĩ gì về lá thư của tôi. Tôi đã nói với ông trong thư rằng nếu ông đồng tình với những gì tôi nói trong thư, hãy gửi cho tôi một tin nhắn có hình mặt cười.
Từng phút trôi qua. Tôi ngồi trong phòng và phát chính niệm để diệt trừ các nhân tố của ĐCSTQ đang thao túng ông, để chủ nguyên thần của ông có thể đưa ra lựa chọn đúng đắn. Thời gian như ngừng trôi khi tôi chờ đợi tin nhắn của ông. Tôi quyết định sẽ không ngừng phát chính niệm cho đến khi ông nhắn tin cho tôi.
Sau đó, “Ting”, tôi đã nhận được một tin nhắn mới và nhìn thấy một khuôn mặt cười. Những giọt nước mắt vui mừng tràn ngập trong mắt tôi. Tôi đã bái lạy Sư phụ ba lần. Mặc dù tôi biết rằng Sư phụ không cần chúng ta báo đáp bất kỳ điều gì, nhưng tôi đã thay mặt những chúng sinh phía sau cha tôi bày tỏ lòng biết ơn vô hạn đối với Sư phụ! Trong lần tái khám một năm sau đó, sức khỏe của cha tôi vẫn ổn.
Một khổ nạn khác
Hai năm sau, khi đi khám sức khỏe, bố tôi bị chẩn đoán có khối u ác tính ở lá phổi còn lại. Bác sĩ cho biết một phần ba lá phổi còn lại của ông cần phải cắt bỏ. Đối với một người cao tuổi chỉ còn một lá phổi, điều này chẳng khác nào bản án tử hình. Nếu phải phẫu thuật, ông sẽ rất yếu ớt và nằm liệt giường suốt đời.
Tôi đã bị sốc! Chẳng phải cha tôi đã đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ rồi sao? Ông có thật tâm muốn thoái không? Sư phụ đã cứu ông rồi, tại sao chuyện này lại xảy ra một lần nữa? Có phải mọi nỗ lực của tôi đều vô ích?
Mặc dù những suy nghĩ tiêu cực này không phải của tôi nhưng chắc chắn tôi mới là người có vấn đề. Tôi bình tĩnh lại và suy ngẫm về những gì đã xảy ra. Có phải tất cả những suy nghĩ của tôi đều đáp ứng tiêu chuẩn của một người tu luyện không? Bề ngoài là để cứu cha tôi, nhưng tâm tôi có trong sáng không? Tôi nhận ra mình có một số vấn đề rất nghiêm trọng:
1. Tôi quá gắn bó với cha. Một người tu luyện không thể buông bỏ chấp trước tình với gia đình đang tạo cớ cho cựu thế lực bức hại họ.
2. Tôi có thực sự tín Sư tín Pháp không? Sư phụ đã cứu cha tôi và loại bỏ những chất ác tính ra khỏi cơ thể ông nên chẩn đoán này chắc chắn chỉ là giả tướng.
3. Kể từ khi cha tôi đồng ý thoái xuất ĐCSTQ, ông không còn bị nó kiểm soát nữa. Một cuộc sống như vậy không còn có thể bị cựu thế lực chạm tới nữa.
4. Tôi vẫn chưa giảng rõ chân tướng cho ông. Tôi chưa giải thích đầy đủ về Pháp Luân Đại Pháp từ khi mới được giới thiệu cho đến khi Pháp môn được phổ truyền rộng rãi. Mặc dù cha tôi đã đọc thư của tôi nhưng ông vẫn chưa nhìn thấy được bức tranh toàn cảnh.
Tôi ngay lập tức bắt đầu viết một lá thư khác, trong đó tôi một lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của việc triệt để bài trừ ĐCSTQ. Tôi chỉ ra rằng sau khi trải qua những khổ nạn này, ông thực sự hiểu được tầm quan trọng của sức khỏe và những hạn chế của khoa học. Hết lòng tin vào Thần Phật và tránh xa ĐCSTQ là lựa chọn duy nhất. Giống như lần trước, tôi đề nghị ông gửi cho tôi một tấm hình mặt cười nếu ông hiểu và đồng ý.
Tiếng “Ding” lại vang lên và khi tôi mở nó ra, có một bức ảnh chụp ông đang mỉm cười! Ông thậm chí còn tìm ra chức năng chụp chân dung trên camera điện thoại di động mà trước đây ông ấy không thể sử dụng và tự chụp một bức ảnh cho chính mình! Trong thâm tâm tôi biết rằng cha tôi vẫn ổn. Chúng tôi đã nói chuyện và ông quyết định không đồng ý với đề nghị phẫu thuật của bệnh viện. Ông cho biết sẽ thảo luận về kế hoạch điều trị sau khi xác định xem khối u là lành tính hay ác tính.
Kết quả xét nghiệm cho thấy đó là khối u lành tính và ông chỉ cần uống thuốc! Ông không hề cắt bỏ bất cứ thứ gì hay xạ trị. Chỉ vài ngày trước, các bác sĩ đã nhấn mạnh với ông: “Khối u của ông 99,9% là ác tính và ít nhất ông cũng phải được xạ trị!”
Với sự gia trì từ bi của Sư phụ, cha con tôi đã cùng nhau vượt qua những giả tướng này. Với niềm tin vào Thần Phật của cha tôi, với việc thoái xuất hoàn toàn khỏi ĐCSTQ, và với niềm tin vững chắc của tôi vào Sư phụ, và buông bỏ chấp trước của bản thân, chúng tôi đã vượt qua khổ nạn này!
Vui mừng khôn xiết, cha tôi đã lấy những con hải sâm mà ông đã để dành hơn sáu năm ra nấu cho mọi người. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ! Tôi tin tưởng vững chắc vào Pháp Luân Đại Pháp quyết tâm sẽ hoàn thành thệ ước của mình.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/12/484426.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/17/221685.html
Đăng ngày 16-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.