Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-09-2024] Tôi biết mình có tâm tật đố, nhưng bởi vì trước đây tôi không biết cách tu luyện bản thân, nên không chú ý nhiều đến nó. Một sự việc xảy ra vào năm ngoái khiến tôi nhận ra mình nên nghiêm túc đối đãi với vấn đề này và loại bỏ nó. Tôi xin chia sẻ thể hội của mình. Vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.
Lúc cha chồng tôi còn sống, để tiện chăm sóc cho ông nên chúng tôi đã dọn về sống cùng ông trong căn hộ một tầng được quân đội cấp. Sau khi ông qua đời, quân đội liên tục yêu cầu chúng tôi dọn đi. Chồng tôi chơi đánh bạc nên cũng không kiếm được nhiều tiền. Tôi kiếm sống bằng nghề cắt tóc và trồng trái cây và rau củ. Trải qua nhiều năm như vậy, chúng tôi không để dành được bao nhiêu và cũng không nghĩ đến chuyện mua nhà. Bây giờ quân đội muốn chúng tôi dọn đi, tôi rất khổ não, và cố gắng nghĩ cách để chúng tôi có thể mua nhà.
Chị chồng tôi có hai căn nhà, căn nhỏ hơn đã sang tên cho anh chồng và căn lớn hơn đã bán với giá 600.000 tệ. Năm ngoái lúc tôi đi thăm chị chồng, tôi nghe nói chị đã đưa hết 600.000 tệ cho anh chồng và không để lại cho chồng tôi một đồng.
Tôi nghĩ chị ấy biết quân đội đang cố gắng đuổi chúng tôi ra khỏi nhà và chúng tôi không có nơi nào để đi. Nhưng thay vì giúp đỡ chúng tôi, chị lại đưa tất cả số tiền cho người em trai khác của chị.
Tôi nảy sinh cảm xúc tiêu cực với chị, nghĩ mình đã giúp đỡ chị trong mấy năm qua, bây giờ chị lại từ chối trong lúc chúng tôi cần sự giúp đỡ. Tôi phẫn nộ, tật đố, và oán hận với những gì chị đã làm.
Tôi giữ im lặng hết mấy ngày, sau đó tôi kể cho chồng nghe. Anh ấy không tin và nói: “Em là học viên Pháp Luân Đại Pháp! Nếu chị ấy cho em tiền, vậy thì tốt. Nếu chị ấy không cho, vậy thì đừng tranh đấu làm chi“.
Những lời của chồng như một gậy cảnh tỉnh dành cho tôi và tôi nhận ra anh ấy nói đúng. Tâm của tôi lay động bởi quá nhiều nhân tâm, và cách tôi hành xử hoàn toàn không dựa trên Pháp. Tôi thậm chí còn muốn tranh cãi vì được mất cá nhân. Tôi sẽ mất bao nhiêu đức không biết nếu cứ suy nghĩ như thế.
Kỳ thực, nếu quân đội không yêu cầu chúng tôi dọn ra khỏi nhà, tôi sẽ không nghĩ đến việc mua nhà, hay trông chờ chị chồng sẽ giúp chúng tôi, hoặc muốn tranh cãi với anh chồng. Tôi nhận ra Sư phụ đang phơi bày những chấp trước của tôi thông qua sự việc này, để tôi có thể tìm ra và loại bỏ chúng.
Tôi có một giấc mơ thấy có người phá cửa nhà tôi. Khi tôi hỏi ai đã làm việc này, một người đàn ông xuất hiện và nói: “Đó là Phúc Tường (đồng âm với hưởng phúc)”. Lúc thức dậy, tôi nhận ra Sư phụ đang điểm hóa cho tôi. Người tu luyện cần đề cao thông qua khổ nạn; nếu cứ mãi tìm kiếm sự thoải mái thì không có cách nào (không có cửa) để tu luyện viên mãn.
Sau khi thấu tỏ Pháp lý, tôi bình tĩnh và không còn lo lắng về việc mua nhà. Không lâu sau, quân đội thông báo rằng chúng tôi có thể thuê lại căn nhà chúng tôi đang ở. Giá thuê nhà hợp lý và nằm trong ngân sách của chúng tôi.
Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã an bài tỉ mỉ. Bây giờ tôi đã biết cách tu luyện bản thân. Tôi sẽ luôn hướng nội và chú ý đến từng niệm của mình, trở thành đệ tử Đại Pháp chân chính và xứng đáng với ân cứu độ từ bi của Sư phụ.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/28/483150.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/12/221194.html
Đăng ngày 24-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.