Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-09-2024] Mẹ tôi năm nay đã 87 tuổi. Bà sống một mình ở thành phố, rất khỏe mạnh và độc lập về tài chính, chưa bao giờ mượn đến tiền của con cái. Tôi thường đến giúp bà việc nhà. Gần đây, mỗi lần tôi đến nhà, mẹ tôi đều phàn nàn về dì tôi. Tôi cố gắng xoa dịu và nói với bà: dì sống ở nông thôn, người nông thôn vốn dĩ cuộc sống không dễ dàng, mẹ cũng đừng chấp nhặt với dì. Thế nhưng, mẹ tôi vẫn cứ tức giận bất bình và không ngừng phàn nàn.
Một hôm, tôi đến nhà mẹ và dì tôi cũng ở đó. Tôi lấy ra hai đôi tất mới và bảo dì tôi chọn một đôi cho mình và dì đã chọn đôi có họa tiết. Ngay lúc đó, mẹ tôi từ trong bếp bước ra và giật lấy đôi tất từ tay dì tôi, nói bà muốn lấy đôi đó. Trong tâm tôi nghĩ: sao mẹ lại không biết ý như vậy. Kỳ thực, biểu hiện của mẹ là để cho tôi thấy.
Khi đó, tôi lại không hướng nội, luôn cho rằng mẹ không đúng, tâm tính không đề cao lên, bỏ lỡ cơ hội hết lần này đến lần khác.
Vài ngày sau, anh trai tôi gọi điện cho tôi nói rằng mẹ tôi bị ốm. Chồng tôi và tôi ngay lập tức đến thăm bà. Đến nhà, mẹ tôi nằm trên giường và nói rằng bà cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, không còn chóng mặt và huyết áp cũng đã hạ rồi. Sau đó, bà nói với chúng tôi nguyên nhân bà bị ốm là do dì tôi.
Bà nói ngày hôm trước dì tôi đã gọi điện cho bà, nói rằng dì đã ở nhà chú út của tôi hơn 10 ngày. Dì cũng nói với mẹ tôi rằng nhà con gái lớn của dì có công việc và bảo mẹ tôi đến ở vài ngày. Sau cuộc gọi đó, mẹ tôi rất tức giận, bảo rằng lẽ ra dì tôi nên gọi điện cho bà sớm hơn. Bà tức giận khó chịu đến nỗi cả đêm không tài nào ngủ được và vì thế mà sinh bệnh. Tôi nghĩ mẹ tôi đã phản ứng hơi quá và trong tâm thầm trách bà.
Hành xử vô lý của mẹ phơi bày chấp trước của tôi
Mấy ngày nay, nhà tôi bị rò nước. Tôi nghĩ mình cần hướng nội ở chính mình: Vì sao mẹ tôi cứ luôn biểu hiện sự phàn nàn và oán giận trước mặt tôi? Kỳ thực, chính là trong tâm tôi vẫn còn oán hận, oán hận mẹ không thấu tình đạt lý, không biết khoan dung; còn luôn lặp lại những gì tà Đảng nói. Tôi đã nói với bà rằng đừng tin những gì tuyên truyền trên tivi, đó đều là giả, nhưng bà không nghe.
Tôi còn coi thường bà vì sự hẹp hòi và keo kiệt. Đó chẳng phải là biểu hiện của tâm tật đố sao? Tôi cũng thấy mình còn chấp trước vào lợi ích cá nhân, thích nghe những điều dễ nghe. Tôi nghĩ: những nhân tâm đó không phải là chân ngã của tôi, tôi cần loại bỏ chúng.
Sau khi tôi buông bỏ những chấp trước này, mẹ tôi đã ngừng phàn nàn về dì. Hiện giờ tôi nhận ra rằng khi nhìn thấy thiếu sót của người khác, cần hướng nội ở chính mình.
Ở nhà mẹ chồng, chồng tôi và gia đình anh ấy thường nghị luận sau lưng về khuyết điểm của người khác. Khi nhìn lại bản thân, tôi nhận ra đôi khi mình cũng nghị luận sau lưng đồng tu, không tu khẩu. Khi đồng tu khen ngợi tôi, tôi liền hướng nội và nhận ra tôi vừa gặp một người thường và tôi đã khen họ. Mỗi khi tôi chấp trước vào tiền bạc thì liền có đồng tu nói với tôi rằng cửa hàng nào đó đang có chương trình giảm giá. Mỗi khi tâm sợ hãi nổi lên, tôi liền thấy một chiếc xe hơi khả nghi đỗ trước tòa nhà của chúng tôi, v.v.
Hiện tại, tôi ngộ được rằng trong tu luyện không có gì là ngẫu nhiên, hết thảy mọi thứ bày ra là vì để đệ tử Đại Pháp chúng ta trừ bỏ nhân tâm, đều là hảo sự. Một khi xuất hiện nhân tâm, thì cần kịp thời tóm chắc lấy nó, không nghĩ thuận theo nó, dùng chính niệm để đối đãi và bài trừ nó.
Khi tôi đào sâu hơn, tôi có thể thấy đằng sau mỗi nhân tâm đều là cái tâm tự tư. Bởi người tu luyện cần vị tha, mới có thể đạt được tiêu chuẩn của vũ trụ mới. Tôi quyết tâm trừ bỏ hết thảy mọi nhân tâm, không ngừng quy chính bản thân và đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi.
Trên đây chỉ là thể hội cá nhân. Có điều nào không phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/13/481990.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/25/221006.html
Đăng ngày 23-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.