Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 30-09-2024] Hạ viện Hoa Kỳ vừa thông qua Dự thảo Đạo luật Bảo vệ Pháp Luân Công vào tháng 6 năm 2024. Để ủng hộ đạo luật này, chúng tôi bắt đầu tổ chức các hoạt động thu thập chữ ký cho bản kiến nghị từ ngày 13 tháng 8 năm 2024, với hy vọng Thượng viện Hoa Kỳ cũng sẽ sớm thông qua đạo luật.
Trong quá trình thu thập chữ ký, chúng tôi nhận thấy những người thuộc xã hội chủ lưu mua sắm tại các siêu thị cao cấp thường có xu hướng suy xét, đặt câu hỏi, coi trọng vấn đề và ký tên một cách nghiêm túc, và còn muốn nhận tờ thông tin. Họ cũng thể hiện sự quan tâm đến Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Một số người nhận tờ thông tin từ chúng tôi khi vào siêu thị, sau khi đi dạo quanh các cửa hàng, lúc ra họ chủ động ký vào bản kiến nghị. Một số người còn nói với chúng tôi những điều như: “Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cấm Thần Vận biểu diễn ở Trung Quốc. Năm nào tôi cũng xem quảng cáo. Quả thực rất đẹp!”
Khi chúng tôi thu thập chữ ký tại nhiều địa điểm khác nhau, chúng tôi nhận thấy một hiện tượng chung: Nửa giờ đầu thường là khoảng thời gian khó khăn nhất, vì không ai quan tâm đến nỗ lực của chúng tôi. Sau đó, tôi lặng lẽ phát chính niệm và nói vài câu để mọi người đi ngang qua biết chúng tôi đang làm gì. Đến cuối nửa giờ đó, tình hình bắt đầu thay đổi và những người có duyên lần lượt tiến đến. Chúng tôi cũng nhận thấy tất cả những người đăng ký theo dõi một tờ báo nào đó đều hiểu rõ sự thật. Một số người bày tỏ: “Ký thôi thì chưa đủ. Tôi cần phải làm nhiều hơn nữa để giúp các bạn.”
Khi chúng tôi tổ chức hoạt động thu thập chữ ký tại các siêu thị, mọi người liên tục đến chỗ chúng tôi. Tôi thường lặp lại câu: “Xin hãy giúp chấm dứt cuộc bức hại Pháp Luân Công!” Nhiều người vội vã bước qua đột nhiên quay lại và bảo tôi nói lại từ “Pháp Luân Công”. Điều đó cho thấy chúng sinh đang tìm kiếm Đại Pháp. Phần biết của họ đã nghe thấy từ “Pháp Luân Công”, và họ sợ sẽ bỏ lỡ cơ duyên.
Có lần, hai nhân viên siêu thị ngồi nghỉ trên một chiếc ghế dài nghe tôi nói: “Xin hãy giúp chấm dứt cuộc bức hại Pháp Luân Công!” Một lúc sau, người lớn tuổi hơn vẫy tay gọi tôi lại và ký bản kiến nghị. Bà ấy nói với giọng đầy phẫn nộ: “Thật tệ! Sao lại có chuyện như vậy xảy ra?” và bảo cô gái trẻ bên cạnh ký tên. Khi tôi nói chuyện với một người đi ngang qua và người đó do dự không muốn ký, người nhân viên lớn tuổi cầm tờ rơi lên và nói với người đó: “Xem này, làm sao những người thiền định này có thể gây ra mối đe dọa cho chính phủ? ĐCSTQ đang bức hại họ. Chẳng phải quá kinh hoàng sao?”
Một người đàn ông và một người phụ nữ đã ký bản kiến nghị cho biết họ đã đọc bài báo của The New York Times [về Pháp Luân Công và Thần Vận] và cho rằng bài báo đó đầy thiên kiến và họ không tin. Sau khi ký tên, người đàn ông không ngừng bày tỏ sự biết ơn. Người phụ nữ lên tiếng: “Bài báo của The New York Times cho chúng ta thấy ĐCSTQ độc ác như thế nào. Các bạn nhất định không được bỏ cuộc”. Cô cũng cho biết thêm: “Tôi rất mong được xem Thần Vận—sang năm tôi sẽ không bỏ lỡ nữa.”
Trong kỳ nghỉ lễ Lao động vào cuối tuần, tôi đã nghĩ đến việc nghỉ một ngày không thu thập chữ ký. Nhưng sau đó tôi tự nhắc nhở bản thân rằng thời gian đang rất gấp rút và không thể trì hoãn những việc cần làm, vậy nên tôi đã thu thập chữ ký trong cả ngày thứ Bảy và thứ Hai. Vào Chủ Nhật, tôi tham gia học nhóm và chia sẻ từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều. Đến thứ Ba, khi mọi người trở về sau kỳ nghỉ, chúng tôi lại tiếp tục thu thập chữ ký.
Nhưng sang thứ Tư, chân phải của tôi rất đau. Tôi nhận ra rằng gần đây mình đã chấp trước vào công việc. Tôi không còn giữ được chính niệm và kiên định như những ngày đầu, vậy nên tôi tăng cường học Pháp và luyện công. Mặc dù chân phải vẫn rất đau khi chạm đất nhưng tôi yêu cầu bản thân đả tọa và đi đứng như bình thường. Càng đau, tôi càng phải cố gắng đi lại bình thường. Tôi đã vượt qua khảo nghiệm này một cách nhanh chóng và không để nó ảnh hưởng đến việc thu thập chữ ký.
Tại lối vào của một siêu thị cao cấp ở Westford, một người đàn ông đã ký bản kiến nghị và cho biết ông đã hiểu được sự thật trước khi di cư sang Hoa Kỳ và rất phẫn nộ với ĐCSTQ. Khi tôi hỏi liệu ông có muốn đăng ký một tờ báo rất hay không, ông trả lời: “Tôi đã nghe nói về nó rồi, nhưng tôi không muốn đăng ký vì tôi không còn sống được bao lâu nữa”. Hóa ra ông vừa trải qua một cuộc đại phẫu và vẫn còn rất yếu. Tay trái ông chưa cử động được. Ông dùng tay phải để lấy đồ và lái xe. Tôi đưa cho ông một tờ rơi và giới thiệu ngắn gọn về Pháp Luân Công. Mặc dù ông đồng ý sẽ tập thử xem sao, nhưng khi ra về, trông ông vẫn có vẻ buồn bã và tuyệt vọng. Ông nói rằng ông mới 61 tuổi và còn nhiều điều muốn làm. Ông không ngờ rằng những thói quen xấu từ thời trẻ có thể dẫn đến sự kết thúc của cuộc đời mình. Nghe giọng điệu u buồn của ông, tôi nghĩ: “Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp và không có sự coi sóc của Sư phụ, tôi sẽ giống như người thường, vô tình tạo nghiệp mà không hay biết, và rồi tôi sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận hậu quả.”
Nhìn dòng người qua lại, trong lòng tôi tràn ngập từ bi và tôi cảm thấy vô cùng biết ơn vì được là một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/30/483143.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/17/221253.html
Đăng ngày 23-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.