Bài viết của phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-02-2023]
Tên: Dương Văn Kiệt (杨文杰)
Giới tính:Nữ
Thành phố: Chiêu Viễn
Tỉnh: Sơn Đông
Nghề nghiệp: Không rõ
Ngày chết: Ngày 1 tháng 2 năm 2023
Ngày bị bắt gần nhất:Ngày 8 tháng 3 năm 2018
Nơi giam giữ gần nhất: trại tạm giam Phúc Sơn
Bà Dương Văn Kiệt, một cư dân thành phố Chiêu Viễn, tỉnh Sơn Đông đã qua đời vào ngày 1 tháng 2 năm 2023, chỉ 3 năm sau khi bị chính quyền bức hại đến tinh thần thất thường vì tu luyện Pháp Luân Công. Bà hưởng dương 61 tuổi.
Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một pháp môn tu luyện đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.
Ngày 8 tháng 3 năm 2018, bà Dương Văn Kiệt bị bắt vì treo biểu ngữ có nội dung “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Trong 3 tháng đầu tiên bị giam ở trong trại tạm giam Phúc Sơn, lính canh tù không cho gia đình bà vào thăm. Bà không được cung cấp bất kỳ nhu yếu phẩm hàng ngày nào, kể cả giấy vệ sinh. Tại thời điểm bị bắt, bà chỉ đang mặc một chiếc áo khoác dày. Khi thời tiết ấm lên, trại tạm giam cũng không cung cấp cho bà bộ quần áo mỏng hơn để thay.
Một người được thả khỏi trại giam cho biết, bà Dương bị biệt giam ở đó và không ai biết bà đã bị tra tấn như thế nào mà chỉ những người ở các phòng giam gần đó đã nhiều lần nghe thấy tiếng la thất thanh đầy tuyệt vọng của bà.
Cảnh sát đã không thông báo cho gia đình bà Dương về vụ bắt giữ. Phải mất hơn 10 ngày gia đình mới xác nhận được rằng bà đã bị bắt. Khi gia đình bà đến Đội An ninh Nội địa để yêu cầu thả người, cảnh sát nói họ sẽ thả bà sau 2 tuần nữa.
Hai tuần trôi qua, cảnh sát đã nuốt lời và lại nói họ sẽ giam bà trong 3 tháng. Khoảng 50 ngày sau khi bà Dương bị bắt, cảnh sát đã gọi điện cho gia đình bà và nói rằng việc bắt giữ bà đã được phê chuẩn và họ đã chuyển hồ sơ vụ án của bà tới viện kiểm sát.
Gia đình đi tới viện kiểm sát để hỏi về trường hợp của bà. Nhân viên tiếp đón nói rằng hồ sơ vụ án của bà vẫn đang nằm ở cơ quan công an và công an có một tháng rưỡi để thu thập bằng chứng chống lại bà. Gia đình quay trở lại Đội An ninh Nội địa, nhưng bảo vệ không cho họ vào và cảnh sát phụ trách từ chối trả lời cuộc gọi của gia đình.
Vài ngày sau, cảnh sát bất ngờ gọi điện yêu cầu gia đình bà Dương đến đón bà. Gia đình vô cùng đau lòng khi thấy bà tinh thần thất thường và cư xử kỳ lạ. Họ nghi ngờ bà đã bị hạ độc bằng thuốc ở trong trại giam. Gia đình đã đưa bà vào bệnh viện tâm thần để điều trị. Tình trạng của bà không mấy cải thiện sau 3 năm và đến ngày 29 tháng 1 năm 2023, chỉ 3 ngày sau khi gia đình chuyển bà đến một bệnh viện địa phương, bà đã trút hơi thở cuối cùng.
Bức hại trong quá khứ
Bà Dương bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Chỉ trong 2 tuần, căn bệnh dạ dày và vai đông lạnh vốn hành hạ bà trong nhiều năm đã biến mất.
Năm 1999, sau khi chính quyền cộng sản bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, bà Dương đã đi tới Bắc Kinh 6 lần để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện của mình, nhưng đều bị bắt và đưa trở lại Chiêu Viễn. Cảnh sát đã từng còng tay và cùm chân bà vì bà luyện các bài công pháp Pháp Luân Công khi bị giam giữ. Sau lần cuối cùng đến Bắc Kinh, bà đã bị nơi làm việc sa thải sau 1 tháng bị giam giữ.
Hai bản án lao động cưỡng bức liên tiếp trong 6 năm
Tháng 3 năm 2002, bà Dương lại bị bắt vì phân phát tài liệu thông tin về Pháp Luân Công. Bà bị kết án 3 lao động khổ sai ở trong Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Vương Thôn.
Bởi bà không từ bỏ Pháp Luân Công, lính canh tù đã luân phiên giam bà trong các phòng khác nhau để các đội khác nhau tra tấn bà. Chân bà bị thương và răng bà bị lung lay vì bị đánh đập.
Ở trong khu giam giữ khu thứ 3, bà đã từng bị 6 lính canh tù đánh hội đồng. Sau đó họ kéo bà vào phòng biệt giam, trói bà vào một tấm gỗ và bỏ đói bà trong 9 ngày. Sự tra tấn khiến bà bị đi tiểu ra máu. Khi bà vẫn từ chối viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công, lính canh đã nhốt bà trong một văn phòng và cách ly thêm 15 ngày nữa. Trong thời gian đó, 2 lính canh theo dõi bà 24/24 và chỉ cho phép bà ngủ 2 hoặc 3 tiếng mỗi ngày.
15 ngày sau, bà Dương bị đưa trở lại phòng biệt giam và còng vào giường trong tư thế “đại bàng sải cánh”. Nửa thân trên của bà cũng bị trói chặt vào giường khiến bà không thể nhúc nhích và vô cùng đau đớn.
Một lính canh đã tát vào mặt bà Dương và một người khác nhét băng vệ sinh vào miệng bà và bịt miệng bà lại. Phần lớn tóc của bà ấy bị giật đứt ra khi họ tháo băng. Lính canh đã trói bà trong 44 ngày.
Khi bà Dương vẫn kiên định đức tin vào Pháp Luân Công, lính canh đã trói một tay của bà vào khung trên cùng của cửa sổ và tay còn lại của bà vào ống sưởi. Chân của bà cũng bị trói lại. Cách trói này khiến bà không thể đứng thẳng hoặc ngồi xổm và bà cũng không được phép sử dụng nhà vệ sinh. Còng tay chặt đến nỗi cổ tay bà bị sưng lên nghiêm trọng và bà bị mất cảm giác ở cổ tay. Cổ tay trái của bà có hai vết cắt sâu và những vết sẹo vẫn còn hiện rõ sau nhiều năm.
Mười lăm ngày sau, lính canh lại tra tấn bà bằng cách bắt bà ngồi trên nền đất. Họ trói chân và tay bà ra sau lưng vào một chiếc ghế. Sau đó lính canh bắt bà ngồi lên ảnh của Nhà sáng lập Pháp Luân Công. Bởi không được phép sử dụng nhà vệ sinh nên bà phải đại tiểu tiện ra quần.
Tháng 11 năm 2002, lính canh cởi áo khoác của bà và mở cửa sổ để gió lạnh thổi vào người bà. Trong khi đó, họ phát các video bôi nhọ Pháp Luân Công và ép bà phải xem chúng. Sau 15 ngày bị tra tấn, bà mất cảm giác ở tay và chân, và không thể đứng vững mà không có sự hỗ trợ.
Lính canh không cung cấp nước cho bà Dương và chỉ thỉnh thoảng cho bà ăn vài miếng bánh hấp để bà không bị chết đói trong suốt 1 tháng.
Bà Dương bị biệt giam trong một buồng giam nhỏ hơn 7 tháng. Mùa đông lạnh cóng và mùa hè vô cùng nóng bức và ngột ngạt.
Tái hiện cảnh tra tấn: Treo người
Năm 2005, khi án lao động của bà Dương hết hạn, Phòng 610 thành phố Chiêu Viễn đã không thả bà mà đưa bà đến một trung tâm tẩy não để tiếp tục bức hại, với lý do là bà không từ bỏ Pháp Luân Công.
Bà đã nhiều lần bị tra tấn treo người lên bằng cổ tay với ngón chân hầu như không chạm đất. Bà không được phép ngủ trên giường trong hơn 40 ngày mà bị treo hoặc trói ở những tư thế cực kỳ đau đớn.
Một lần lính canh tù kéo bà xuống tầng hầm, bắt bà ngồi xổm với hai tay đặt trên mắt cá chân và còng tay và mắt cá chân của bà lại với nhau. Sau đó lính canh treo ngược bà lên, trong khi vẫn còng bà. Sáu lính canh thay phiên nhau sốc điện bà bằng dùi cui điện vào các bộ phận như mặt, tai, miệng và tay bà. Bà ngất đi sau 1 tiếng bị tra tấn. Đến lúc này lính canh mới thả bà xuống và đưa bà trở lại phòng biệt giam.
Trong thời gian đó, cha của bà (đã ngoài 80 tuổi) bị ốm và phải nhập viện. Bà không được phép đến thăm hoặc tham dự đám tang của cha. Sau 8 tháng ở trung tâm tẩy não, cảnh sát phạt bà thêm 3 năm nữa ở trong Trại Lao động Cưỡng bức Vương Thôn và bà bị đưa trở lại đó. Bà không được trở về nhà một lần nào.
Bản án 4 năm tù
Cuối tháng 7 năm 2010, bà Dương lại bị bắt. Sau khi còng tay và chân bà vào một chiếc ghế kim loại, cảnh sát đã túm tóc bà, kéo đầu bà ngửa ra sau và nhét một cái ống dày vào lỗ mũi của bà để bức thực bà. Họ tra tấn bà rất vũ lực, khiến bà bị chảy máu nghiêm trọng ở mũi và bụng.
Do bị tra tấn không ngừng, bà Dương trở nên hốc hác và nhịp tim của bà đập hơn 120 lần một phút. Sau một thời gian ngắn giam giữ bà ở trong một trung tâm tẩy não địa phương, cảnh sát đã đưa bà đến một trại tạm giam, nhưng trại tạm giam từ chối nhận bà.
Đầu năm 2011, Tòa án thành phố Chiêu Viễn kết án bà Dương 4 năm tù. Tháng 4 năm 2011, bà bị đưa đến Nhà tù Nữ tỉnh Sơn Đông.
Khi bà Dương kiên trì luyện các bài công pháp Pháp Luân Công, lính canh và tù nhân đã đánh đập bà và không cho bà đi vệ sinh. Họ đưa cho bà một cái chậu để bà đại tiểu tiện vào đó và sau đó sai tù nhân bê đổ nó đi. Vì không muốn gây phiền hà cho các tù nhân khác, bà đã tuyệt thực.
Bởi vì từ chối mặc đồng phục tù nhân, bà đã bị trói lại. Vài lính canh đã ngồi lên người và đánh đập bà. Bà cũng bị cấm ngủ, không được đánh răng và bị cấm mua giấy vệ sinh trong 3 tháng. Một hình thức tra tấn dã man khác mà bà phải chịu đựng là bị bức thực bằng nước tiểu.
Lính canh đã giam bà Dương trong một căn phòng rộng 5 mét vuông suốt 4 năm. Nó không có bất kỳ cửa sổ nào mà chỉ có một lỗ nhỏ trên cửa để lính canh đưa thức ăn và nước uống vào cho bà. Trong phòng không có giường và bà phải ngủ dưới nền nhà, kể cả trong mùa đông lạnh giá. Vào mùa hè nóng bức, căn phòng nóng đến bốc hơi ở bên trong mà không có hệ thống thông gió. Nhà vệ sinh không có nước để xả, mỗi khi bà dùng xong, tù nhân sẽ đưa cho bà một bát nước nhỏ để dội chất thải đi.
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/2/26/457170.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/1/207506.html
Đăng ngày 25-03-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.