Bài viết của một đệ tử đến từ phía Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-09-2011] Tôi học kinh văn mới của Sư phụ “Thế nào là đệ tử Đại Pháp” và nghĩ lại thời điểm trước tháng Ba năm 2002. Lúc đó, trạng thái tu luyện của tôi không tốt, tôi không làm ba việc, và không học Pháp với tâm thanh tịnh. Khi tôi ra ngoài vào buổi đêm để treo các băng rôn giảng chân tướng, tôi đã rất sợ bị bức hại.

Sư phụ giảng:

“…Trong chịu đựng ma nạn do cựu thế lực thêm vào mà đi cho chính với không chính thì càng gia tăng thêm nạn, đặc biệt là đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục, trong ma nạn bức hại thì mỗi suy nghĩ mỗi ý niệm đều rất then chốt. Chư vị làm được tốt và không tốt, chư vị có thể bị bức hại hay không, chư vị làm được chính và không chính, bức hại đến mức độ nào, đều có quan hệ trực tiếp với con đường chư vị tự mình đi, và vấn đề mà tư tưởng chư vị suy xét.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp”).

Điều này đặc biệt đúng sau ngày 5 tháng Ba năm 2002, khi các học viên đã vượt qua sự kiểm duyệt truyền thông của chính phủ Trung Quốc để phơi bày cuộc bức hại Pháp Luân Công. Cảnh sát ở tình trạng báo động cao và áp lực lên các học viên đặc biệt căng thẳng. Tôi đã không nhận ra mình có một suy nghĩ không chính – sợ bị bức hại – cũng như tôi đã không cố gắng để phủ nhận nó. Cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở này, và tôi đã bị bắt vào ngày 11 tháng Ba năm 2002, và bị cưỡng bức lao động khổ sai trong một năm.

Khi tôi nói với các học viên khác bị cưỡng bức lao động khổ sai, họ cũng sợ hãi về việc bị bắt. Chúng ta sẽ mang những khó khăn vô hạn lên bản thân mình khi suy nghĩ của chúng ta không chính và khi chúng ta không phủ định can nhiễu của cựu thế lực.

Sư phụ giảng:

“Hy vọng mọi người thật sự có thể phối hợp tốt, chính niệm đủ, gặp phải việc thì hướng nội tìm, chính là giống như nhiệt tình lúc mới bước vào tu luyện.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp”).

Tôi nhớ khi lần đầu tiên bắt đầu tập luyện, tôi đã tràn đầy năng lượng như thế nào. Tôi học Pháp, tập công và giảng chân tướng bất cứ khi nào có thể. Tôi hy vọng rằng nhiều người hơn sẽ bắt đầu tập Pháp Luân Công, bởi tôi nghĩ nó thật tuyệt vời. Lúc đó, tôi quá bận rộn tập công và giảng chân tướng tới mức tôi không có đủ thời gian để chuẩn bị đồ ăn và chỉ ăn tạm chút gì đó đơn giản để duy trì sức lực.

Tuy nhiên, giờ đây, tôi cho mọi người biết về Pháp Luân Công bằng cách gửi tin nhắn và qua điện thoại, bởi tôi có chấp trước vào sợ hãi và lo lắng về việc bị bắt trong môi trường nguy hiểm này. Tôi cũng có trách nhiệm giúp đỡ các đồng tu lớn tuổi giảng chân tướng, vì thế tôi không có thời gian và hiếm khi tự giảng chân tướng cho mọi người.

Một vài ngày trước, khi tôi trở về quê nhà ở Trường Xuân để lo vài việc, tôi đã gặp một đồng tu hơn 60 tuổi. Bác ấy bảo tôi rằng bác ấy luyện công và học Pháp mỗi sáng và mỗi tối, và bác ấy dành thời gian để cố gắng cứu độ chúng sinh. Tôi nhận ra mình đã rơi rớt trong tu luyện nhiều như thế nào.

Khi tôi đang nói chuyện với một chủ tiệm về Pháp Luân Công, cô ấy nói rằng cô ấy sẵn sàng nghe tôi nói bởi tôi trông rất từ bi, nhưng cô ấy không sẵn sàng nghe người khác. Tôi đề cập điều này tới những đồng tu khác để chúng tôi có thể giảng chân tướng cứu độ chúng sinh tốt hơn và thăng tiến trong tu luyện. Mọi người sẽ lắng nghe chúng ta khi chúng ta từ bi và trầm tĩnh, và họ có thể cảm nhận được sự chân thành của chúng ta. Điều này đặc biệt quan trọng khi phát chính niệm tiêu diệt các nhân tố của cựu thế lực trong các không gian khác đang cố gắng ngăn cản chúng sinh nghe chúng ta.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/9/29/128399.html
Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/9/14/从“305”的教训说起-246749.html
Đăng ngày 16-10-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share