Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-08-2022] Từng bị kết án oan sai 1 năm lao động cưỡng bức và 2 án tù với tổng cộng 11 năm, ông Ngô Hải Ba ở thành phố Trạm Giang, tỉnh Quảng Đông lại một lần nữa đối mặt với truy tố vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công.
Pháp Luân Công, còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp, là một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân đã bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.
Ông Ngô Hải Ba
Ông Ngô Hải Ba (57 tuổi) bị cảnh sát của Đội An ninh Nội địa quận Hà Sơn và Đồn Công an Tân Thôn bắt giữ vào ngày 5 tháng 3 năm 2022. Ban đầu ông bị giam trong Trại tạm giam huyện Toại Khê, sau đó bị chuyển tới Trại tạm giam thành phố Trạm Giang. Ban đầu Tòa án quận Xích Khảm lên lịch xét xử ông vào ngày 12 tháng 4, nhưng sau đó đã hoãn lại vì sự bùng phát dịch COVID-19 ở địa phương với 19 ca nhiễm.
Dưới đây là đoạn trích từ đơn kiện hình sự chống lại Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo chính quyền cộng sản Trung Quốc, về tội phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công mà ông Ngô đã nộp vào tháng 8 năm 2015. Trong đơn, ông đã kể lại chi tiết một số bức hại mà ông đã phải chịu trong những năm trước đó.
* * * * * * *
Kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi thường xuyên bị cảnh sát và lãnh đạo của công ty dược phẩm nơi tôi làm việc sách nhiễu. Họ cố gắng gây áp lực, đe dọa sa thải hoặc bỏ tù tôi để ép tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Các nhân viên khu dân cư cũng theo dõi tôi và đôi khi còn kéo đến nhà tôi để quấy rối. Trong những năm qua, gia đình tôi đã luôn sống trong sợ hãi và cuộc bức hại này đã gây ra tổn thương tinh thần to lớn cho họ.
Tháng 11 năm 1999, tôi đọc một tin tức nói về việc Giang Trạch Dân bôi nhọ Pháp Luân Công là một tà giáo. Tôi đã viết một lá thư giảng chân tướng về Pháp Luân Công và tự mình đi tới Bắc Kinh để gửi nó cho Văn phòng Kháng nghị Quốc gia, nhưng tôi đã bị bắt giữ. Tôi bị giam ở Bắc Kinh 3 ngày và sau khi bị đưa trở lại Trạm Giang, tôi lại bị giam thêm 15 ngày nữa. Nơi làm việc của tôi đã giáng chức và cắt giảm phần lớn tiền lương của tôi, chỉ để lại cho tôi mức lương tối thiểu để trang trải những nhu cầu thiết yếu nhất của cuộc sống.
Tháng 2 năm 2000, tôi bị bắt chỉ vì luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công (luyện công) ở nơi công cộng, và sau đó bị giam giữ hình sự 3 tháng.
Tháng 7 năm 2001, tôi lại bị bắt tại ký túc xá của cơ quan và bị đưa tới trung tâm tẩy não. Mặc dù tôi đã trốn thoát nhờ sự giúp đỡ của một đồng nghiệp, nhưng tôi buộc phải rời nhà sống trôi giạt. Lúc đó, đơn vị công tác cũng đuổi việc tôi.
Hai tháng sau, tôi bị bắt và kết án 2 năm trong Trại Lao động Cưỡng bức Tam Thủy.
Cuối năm 2001, tôi bị đưa vào trại lao động và bị giam trong tổ 5 của khu 3. Đây là nơi được thiết kế riêng để bức hại học viên Pháp Luân Công. Trong thời gian đó, tôi từng hai lần bị đưa tới một căn nhà 2 tầng cũ và trống không, ở đó có 4-8 người phối hợp tra tấn tôi cường độ cao.
Họ bắt tôi ngồi xổm, hai tay duỗi thẳng và còng vào các vật cố định ở hai bên cơ thể. Chỉ cần tôi không giữ được tư thế và hơi khẽ nhúc nhích, họ liền đánh tôi và kéo còng tay của tôi. Thỉnh thoảng họ còn sốc điện tôi bằng dùi cui. Tôi đã mất ngủ nhiều ngày liên tục và không được phép sử dụng nhà vệ sinh.
Thỉnh thoảng, tôi có thể nghe thấy tiếng la hét thất thanh của các học viên đang bị tra tấn trong cùng tòa nhà. Để che đậy hành vi tra tấn, lính canh mở nhạc bên ngoài tòa nhà với âm lượng tối đa để át đi tiếng la hét.
Vài tháng sau, khi tôi bị đưa trở lại tòa nhà này, tôi thấy tường trong các căn phòng được thiết kế lại hoàn toàn, với các bức thường được bọc bởi những tấm cách âm dày và các cửa sổ đều bị khóa và được che kín lại. Trong phòng chỉ có một ngọn đèn rất mờ, trông rất u ám đáng sợ. Khi tôi bị nhốt trong phòng, tôi không thể phân biệt được bên ngoài là ngày hay đêm. Ở đó, họ tiếp tục bắt tôi ngồi xổm, đánh đập và cấm tôi ngủ và không cho tôi sử dụng nhà vệ sinh.
Ngày 17 tháng 4 năm 2007, đội trưởng Trần Quân của Phòng 610 thành phố Trạm Giang và một nhóm cảnh sát đã đột nhập vào nhà tôi. Họ không chỉ lục soát nhà tôi, mà còn cả nhà của mẹ vợ tôi và nhà của dì tôi. Họ viện cớ là tôi cất giữ sách và tài liệu Pháp Luân Công ở nhà, nên đã giam giữ hình sự tôi. Tòa án quận Hà Sơn đã kết án tôi 4 năm tù vào ngày 23 tháng 1 năm 2008.
Tôi bị giam trong khu 13 của Nhà tù Dương Giang từ tháng 4 năm 2008 đến tháng 2 năm 2011. Giám đốc nhà tù Thái Tích Bằng, phó giám đốc Đỗ Văn Thao, trưởng Phòng 610 họ Lương, các phó trưởng Phòng 610 họ Trần và họ Phó, cùng các lính canh Lưu Phó Quốc Phu, Thạch Sâm Hổ, Phùng Dịch Hoành, Ngô, Hứa Uân, Tăng Kiến Hạnh, Hoàng Kiến Dũng và Vương Duy Duy là những người phụ trách bức hại.
Dưới sự xúi giục của lính canh, tù nhân thường lôi tôi vào nhà vệ sinh hoặc phòng tắm để tra tấn tôi, vì ở những chỗ đó không có camera giám sát. Khi sự bức hại leo thang, họ chuyển tôi đến các phòng giam không có camera giám sát, và các tù nhân có thể tra tấn tôi ở đó. Tôi cũng thường xuyên bị cấm ngủ và không được sử dụng nhà vệ sinh.
Tôi bị đánh đến mức bị sai khớp khủy tay trái và đến nay nó vẫn chưa bình phục. Họ đã từng ghì tôi xuống đất và vặn cổ tôi. Tôi đau đớn đến mức ngất xỉu. Đôi khi họ còn vặn bàn tay và ngón tay của tôi, khiến các khớp bị sưng vù lên.
Trong một lần tra tấn khác, họ bắt tôi đứng úp mặt vào tường và sau đó nhấc cánh tay của tôi lên từ phía sau. Khuỷu tay và vai của tôi bị đau buốt ghê gớm. Tương tự như vậy, họ ấn tôi xuống đất với tư thế úp mặt xuống , rồi kéo cánh tay từ phía sau lưng ngược lên trên đầu, trong khi một tù nhân khác đã kéo chân tôi xuống phía dưới, khiến tôi đau đến tê tâm liệt phế.
Khi họ không muốn mất quá nhiều sức lực để tự đánh tôi, họ bắt tôi ngồi xổm hoặc nhét đầu tôi vào bồn cầu. Đôi khi họ còn đặt một chậu nước lạnh lên trên đầu tôi, nếu tôi không thể giữ thăng bằng, thì chậu nước sẽ đổ ụp xuống khiến tôi ướt sũng.
Một thủ đoạn tra tấn khủng khiếp khác là dùng nhang chống muỗi để đốt móng tay của tôi, và tù nhân còn thổi hương để nó cháy nhanh hơn. Sau khi bị tra tấn như vậy, móng tay của tôi bị thủng nhiều lỗ, nhưng những cái lỗ đó sẽ biến mất khi móng tay tiếp tục dài ra, nên thủ đoạn tra tấn này sẽ không để lại vết tích.
Thông tin liên lạc của các thủ phạm bức hại:
Hà Kim Trần (何金陈), viện trưởng của Viện Kiểm sát quận Xích Khảm: +86-13509936639, +86-759-3588901
Mạc Vĩ (莫伟), phó viện trưởng của Viện Kiểm sát quận Xích Khảm: +86-13790988238, +86-759-3588906
Đỗ Bỉnh Thành (杜炳成), phó viện trưởng của Viện Kiểm sát quận Xích Khảm: +86-18820689892, +86-759-3588902
Diệp Huy (叶辉), chánh án của Tòa án quận Xích Khảm: +86-13902507248
Mạc Chí Quân (莫志军), phó chánh án của Tòa án quận Xích Khảm: +86-13702733728
Bài liên quan:
Người đàn ông Quảng Đông đã liên tục bị đánh đập trong Nhà tù Tứ Hội vì tu luyện Pháp Luân Công
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/8/10/447491.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/16/202813.html
Đăng ngày 21-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.