Bài viết của các học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Chicago, Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 28-02-2021] Khu phố Tàu lớn nhất miền Trung Hoa Kỳ nằm ở Chicago và Lãnh sự quán Trung Quốc cũng được đặt tại đó. Nhiều năm trước, các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã thiết lập các điểm thông tin ở Khu phố Tàu và gần Lãnh sự quán Trung Quốc để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại đang diễn ra ở Trung Quốc.

Là một phần của hoạt động kỷ niệm Tết Nguyên đán Trung Quốc năm 2021, các học viên tại Chicago đã chia sẻ trải nghiệm tu luyện và nhắc nhau hoàn thành sứ mệnh của mình với tư cách là các đệ tử Đại Pháp và tiếp tục tu luyện tinh tấn. Họ cũng chụp ảnh tập thể và cảm tạ Sư phụ Lý dã truyền Đại Pháp cho thế giới.

1dcd228fab6b5715dfaccc1a417a7971.jpg

Các học viên Pháp Luân Đại Pháp trình diễn các bài công pháp tại Khu phố Tàu ở Chicago

732924d59e18d2ac9eaaec0744d102fc.jpg

Các học viên trình diễn các bài công pháp bên ngoài Lãnh sự quán Trung Quốc tại Chicago

790e6d5fdd5ad39251f2c33bc6ce14e5.jpg

Các học viên tại Chicago tập trung chụp ảnh tập thể, cảm tạ Sư phụ Lý vì ân từ bi cứu độ và chúc Sư phụ năm mới vui vẻ!

Các học viên kể về việc họ đã bắt đầu tu luyện như thế nào

Cô Hứa cho biết cha cô đã dạy cô phải sống trung thực và lương thiện. Ông nói rằng khi nhân loại trải qua đại tai họa, có người sẽ đến cứu họ. Cha cô nói rằng người này sinh ra ở Đông Bắc Trung Quốc. Sau này, khi cô Hứa đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cô cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp vô cùng đặc biệt. Cô nhanh chóng nói với anh chị em của mình và bốn anh chị em, kể cả cô đã trở thành các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Hồi đó, cô Hứa đã bị chẩn đoán mắc ung thư tử cung và nó phát triển to như một đứa trẻ ba tháng tuổi. Khối u đã biến mất mà không cần phẫu thuật sau khi cô bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hai thập kỷ đã trôi qua trong nháy mắt, cô Hứa nói rằng Sư phụ luôn bảo hộ cô và không ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của cô đối với Sư phụ.

Ông Phương được người thân trong gia đình giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp. Bị ảnh hưởng bởi khoa học hiện đại, nhận thức ban đầu của ông còn nông cạn và trong một thời gian dài ông đã không thực sự tu luyện. Ông nói: “Trước khi tu luyện, tôi thường đi câu cá cùng bạn bè. Mỗi lần tôi câu được ít nhất 12 con. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi hiểu rằng là một học viên, tôi không nên câu cá. Nhưng tôi vẫn đi và rồi tôi đã không câu được gì cả. Hiện giờ tôi hiểu đó là vì Sư phụ đang quản tôi và ngăn tôi sát sinh.”

Ông Phương đã chuyển đến một thành phố khác và tự hỏi liệu ở đó có học viên nào không. Khi ông đến một nhà hàng Trung Quốc, ông nhận thấy người phục vụ đeo một huy hiệu có biểu tượng đồ hình Pháp Luân. Ông được biết người phục vụ là học viên đầu tiên ở thành phố đó. Ông Phương cảm thấy cuộc gặp này thật tuyệt vời. Cuối tuần đó, ông đã gặp người liên lạc địa phương và đến thăm nơi ở của ông. Người điều phối có rất nhiều băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ. Ông ước có một cái đầu đĩa để có thể xem những băng ghi âm này. Ngày hôm sau, sau khi quay lại căn hộ mà công ty thuê cho ông, ông đột nhiên thấy một đầu đĩa ở trên bàn. Ông rất ngạc nhiên và vui mừng khôn xiết. Kể từ đó, ông thực sự bước vào tu luyện. Ông bày tỏ lòng biết ơn đối với Sư phụ vì sự từ bi cứu độ của Ngài.

Các học viên trẻ lớn lên cùng Đại Pháp

Năm Hiểu Ân được bốn tuổi, khi mẹ cô đến đón cô từ nhà trẻ, cô giáo đã lo lắng nói với mẹ Hiểu Ân rằng cô đã hít phải một viên ngọc trai nhỏ. Cô giáo giục mẹ Hiểu Ân đưa cô đến bệnh viện. Khi họ về nhà, mẹ của Hiểu Ân đã soi đèn pin vào mũi cô và thấy hạt ngọc trai bị mắc sâu ở bên trong. Mẹ đã bảo Hiểu Ân cố gắng thở mạnh để đẩy nó ra ngoài nhưng cô không thể. Mẹ bảo cô niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Chưa đầy một phút sau, hạt ngọc trai rơi ra ngoài và lăn xuống thảm.

Hạo Thiên bị viêm phế quản tái phát từng cơn rồi sau phát triển thành bệnh hen suyễn. Cậu không thể ăn bất cứ thứ gì lạnh hay tham gia chơi môn thể thao nào. Bất cứ khi nào trời trở lạnh là cậu lại bị căn bệnh hen suyễn tấn công. Bất kể cậu có làm gì thì trình trạng đó vẫn liên tục tái phát. Bác sỹ nói rằng không thuốc nào có thể chữa khỏi cho cậu. Hạo Thiên đau đớn mỗi khi lên cơn hen. Cậu và mẹ đã niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và nghe ghi âm các bài giảng của Sư phụ.

Ngay sau khi họ chuyển sang Hoa Kỳ, Hạo Thiên đã lên cơn hen suyễn trong quá trình kiểm tra sức khỏe. Bác sỹ bảo mẹ cậu hãy theo dõi cậu và nhắc bà rằng không thuốc nào có thể chữa khỏi tình trạng của cậu. Khi họ trở về nhà, mẹ cậu nói: “Bây giờ con đã lớn hơn rồi và con có thể tự học Pháp được rồi. Chúng ta đã thử Trung Y ở Trung Quốc và thuốc Tây Y ở Hoa Kỳ nhưng đều không có tác dụng. Chỉ có Sư phụ mới có thể giúp con và Ngài lúc nào cũng chăm sóc con. Con có thể lựa chọn mang thuốc theo mình và tiếp tục tìm cách chữa trị hoặc con hãy tinh tấn học Pháp.” Hạo Thiên, khi đó bảy tuổi, đã quyết định học Pháp.

Mỗi tuần, mẹ đều đưa cậu đến nhóm học Pháp. Ban đầu, cậu liên tục chảy nước mũi và hắt xì hơi không ngừng. Hai tháng sau, triệu trứng ngừng lại và cậu đã khỏi bệnh hen suyễn.

Hiện tại, Hạo Thiên có thể chạy nhảy như những đứa trẻ bình thường khác. Cậu ra ngoài và nói với bạn bè và cha mẹ họ cũng như tất cả thầy cô giáo của mình về Đại Pháp. Một hôm, cậu thấy cuốn Chuyển Pháp Luân được mở trên màn hành máy tính của cô giáo. Cô giáo cậu đang đọc bài giảng thứ nhất.

Đồng nghiệp nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo”

Cô Văn chia sẻ về trải nghiệm của mình tại nơi làm việc – một nhà hàng sushi của Nhật. Hầu hết nhân viên là người Hàn Quốc và Mexico. Cô đã nói với các đồng nghiệp của mình về Đại Pháp và khích lệ họ ghi nhớ và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Họ đã ký bản kiến nghị để ủng hộ việc chấm dứt cuộc bức hại ở Trung Quốc.

Ngày 28 tháng 1 năm 2016, nhà hàng mở cửa trở lại và khách hàng đã đổ xô đến. Ngày hôm đó, cô Văn nói rằng đột nhiên cô cảm thấy như thể mình sắp ngã khuỵu xuống. Mặt cô tái mét và đổ mồ hôi lạnh, chân tay tê cứng. Cô cố gắng không để ý đến trạng thái đó và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Cô nhanh chóng đi vào phòng sau và liên tục phát chính niệm.

Sau một vài phút cô không cảm thấy tốt hơn. Cô không muốn đồng nghiệp của mình lo lắng, vì thế cô ngồi trên một chiếc ghế ở hành lang và phát chính niệm. Đồng nghiệp của cô có thể nói có gì đó không đúng. Một người phục vụ nói: “Chị nên nghỉ ngơi và niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Cô Văn đáp lại: “Tôi đã niệm câu chân ngôn đó và hiện giờ tôi đã ổn.” Cô cảm thấy rất thoải mái sau khi niệm câu chân ngôn, như thể chưa hề có gì xảy ra. Đồng nghiệp nhìn cô chằm chằm và sau đó nói gì đó với đầu bếp bằng tiếng Hàn Quốc. Sau đó cô Văn nghe thấy đầu bếp người Hàn Quốc nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Cô Văn nói: “Ngày hôm sau tôi đến làm việc như thường lệ. Trước đây, đầu bếp người Hàn Quốc thường chào tôi bằng tiếng Trung. Nhưng ngày hôm đó, sau khi tôi chào anh, anh mỉm cười và nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”. Đầu bếp người Mexcico nói: “Tôi muốn học Pháp Luân Đại Pháp từ cô”. Ngày hôm đó, tất cả mọi người đều niệm câu chân ngôn khi họ làm việc. Kể từ đó, chúng tôi chào hỏi nhau mỗi sáng bằng câu chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Học viên mới: Pháp Luân Đại Pháp là miền đất tịnh thổ

Ông Chu, mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp gần đây, đã xúc động trước chia sẻ của các học viên. Ông nói rằng tất cả bạn bè ông, những người không tu luyện, đều nói về việc làm thế nào để kiếm được nhiều tiền hơn và theo đuổi những thứ vật chất trong cuộc sống. Ông nói các học viên Pháp Luân Đại Pháp thì khác – họ nói về việc làm sao để trở thành người tốt và nghĩ cho người khác, làm sao để coi danh và lợi thật nhẹ, rất nhiều thứ khác nữa. Ông thốt lên: “Đây đúng là miền đất tịnh thổ.”

Hơn hai thập kỷ đã trôi qua trong nháy mắt, và mỗi học viên ở Chicago đều có câu chuyện tu luyện của riêng mình. Họ đã được Sư phụ từ bi cứu độ và vô cùng biết ơn Sư phụ tôn kính. Trong năm mới, các học viên nói rằng họ hy vọng sẽ tu luyện vững chắc hơn nữa và cứu nhiều người hơn nữa để báo đáp Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/28/421463.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/1/191192.html

Đăng ngày 03-03-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share