Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Sơn Đông, Trung Quốc

(Bài viết được đệ tử Đại Pháp thuật lại và đồng tu chỉnh lý)

[MINH HUỆ 20-11-2020] Trước khi đắc Pháp, mặt tôi sưng phù và thường xuyên chóng mặt, nhiều khi đang đi trên đường tôi cảm thấy trời đất quay như chong chóng, toàn thân đau nhức, lưng sưng tấy khó chịu, khó thở về đêm, không ngủ được. Bệnh viện kiểm tra nói rằng các triệu chứng này là do bệnh tim gây ra. Tôi nhập viện mấy lần, tiêu tốn không ít tiền nhưng bệnh vẫn không khỏi.

Đắc Pháp tu luyện, kỳ tích xuất hiện

Năm 1998, hai em gái ở xa đến thăm tôi và ở lại nhà một tuần, nhưng tôi không thể nấu nổi một bữa cơm cho họ. Một ngày trước khi rời đi, em gái nói với tôi rằng: “Em thấy chị nên tu luyện.” Và hướng dẫn cho tôi năm bài công pháp của Pháp Luân Công. Lúc đó cô ấy không có mang theo sách “Chuyển Pháp Luân”, chỉ để lại cho tôi một số bài kinh văn của Sư phụ mà cô đang có trong tay, và một bài chia sẻ thể hội tu luyện của học viên Pháp Luân Công. Tối hôm ấy, em gái theo tôi đi bán hàng bên ngoài, thì gặp một học viên Pháp Luân Công ở địa phương, cô ấy liền nhờ anh ấy đưa tôi một quyển “Chuyển Pháp Luân”. Chỉ vài hôm sau là tôi có được quyển sách quý “Chuyển Pháp Luân”.

Sau khi tôi học Pháp, trong vô tri vô giác, tất cả bệnh trên thân tôi đều khỏi, tôi có sức làm việc và tinh thần cũng khởi lên. Tại quầy bán hàng, chỉ cần có thời gian thì tôi đọc một số kinh văn của Sư phụ cho khách hàng nghe, hoặc tự học Pháp. Tôi cảm thấy Đại Pháp tốt và nguyện ý học.

Trải qua mấy lần trắc trở, cuối cùng tôi cũng hỏi thăm được điểm học Pháp ở địa phương. Vào một ngày mưa đầu tiên sau khi đắc Pháp, vì không đi bán hàng nên tôi bèn đi đến điểm học Pháp. Nhưng không biết vì lý do gì mà không có ai đến, cửa cũng đóng. Tôi về nhà và ngả lưng một chút trên giường, trong tâm sốt ruột nghĩ: “Không dễ gì có một ngày mưa không đi bán hàng, để đi học Pháp, nhưng mọi người lại không mở cửa.”

Vừa nhắm mắt, tôi liền nhìn thấy một đường ánh sáng đỏ thông thẳng lên đỉnh trời, cao xa vô hạn. Tôi mở mắt thì đường ánh sáng màu đỏ ấy dần dần hạ xuống, màu sắc nhạt dần và từ từ biến mất. Tôi nhắm mắt một lần nữa, lại nhìn thấy cảnh tượng như cũ, lặp lại hai hoặc ba lần cũng đều như vậy cả.

Tôi không hiểu đây là chuyện gì, khi em gái điện thoại, tôi bèn kể cho em gái nghe. Cô ấy nói: “Chị ơi, chị thật có duyên phận, đây là con đường lên trời, chị mau tu tốt nhé. Dù gì chị đã nghỉ hưu rồi, hàng tháng cũng có lương hưu, đủ sống rồi, chị đừng đi bán hàng nữa nhé.” Lúc này tôi mới hạ quyết tâm buông bỏ công việc kinh doanh đó, để mỗi tối có thể đến điểm học Pháp để học Pháp và học luyện năm bài công pháp Pháp Luân Công.

Sau một thời gian tu luyện, thân thể tôi lại khó chịu, nôn mửa và tiêu chảy, ăn gì cũng ói ra, ói nhiều đến nỗi ngực trước và sau đều đau đớn. Tôi không thể chăm sóc cháu trai nên gửi cậu bé về nhà bà ngoại. Thông gia biết tình trạng sức khỏe của tôi nên hai ngày sau đã đến thăm, tôi phải vịn vào tường để bước ra phòng khách, rồi tôi nằm trên sofa với hai mắt nhắm lại, đầu cũng không ngẩng lên nổi, hễ mở mắt là thấy chóng mặt. Sau khi cô ấy về rồi, thì tối hôm đó họ hàng thông gia cũng đến thăm, tình trạng của tôi vẫn y như lúc sáng.

Cô ấy ngồi một chốc thì muốn về để tôi nghỉ ngơi. Tôi lập tức nghĩ: Mọi người đều coi mình là bệnh nhân. Tôi liền nói: “Chị dâu này, em không có bệnh, đây chỉ là phản ứng tiêu nghiệp phản ứng ra trong khi luyện công thôi. Em không sao, để em đưa chị về.”

Nói rồi tôi mở mắt và ngồi dậy, cũng không cảm thấy buồn nôn hay chóng mặt nữa. Tôi lấy chìa khóa mở xe ba bánh chở cô ấy về đến cổng nhà. Tôi đã ói suốt ba ngày, tuy nhiên khi tôi chạy xe, dường như chân không chạm bàn đạp, cũng chẳng nặng nề chút nào, hết sức nhẹ nhàng và toàn thân thoải mái.

Sau đó, tôi trực tiếp đến nhà thông gia đón cháu trai về. Gia đình bên ấy ngạc nhiên: “Chị dâu ơi, sao chị lại đến được? Sao chị lại đến được thế?” Tôi nói rõ lý do đến, cô ấy nói dù gì cũng không để tôi đón cháu về, dứt khoát bảo tôi nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Tối hôm ấy nói chuyện đến 11 giờ tôi mới về nhà. Hôm sau, nhân lúc cháu trai không có nhà, tôi lấy quần áo và chăn bông ra giặt rồi xả sạch, tôi cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào.

Giảng chân tướng tại hiện trường tai nạn xe hơi

Vào một buổi chiều cuối năm, tôi đạp xe về quê. Đi được nửa đường, tôi muốn rẽ trái và băng qua đường, thì bỗng nghe “bang” một tiếng, một chiếc xe hơi đang chạy quá tốc độ lập tức đâm sầm vào tôi! Lúc đó tôi cảm thấy tim mình như bị dao cắt, đau đớn dữ dội. Tôi liền nghĩ: “Sư phụ ơi, xin Ngài gia trì cho con!” Rồi tôi không ngừng niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi liền có thể lồm cồm đứng lên được, lúc này có một số người vây quanh.

Tôi nghĩ: Sư phụ bảo hộ mình, mình phải tận dụng cơ hội này để cứu người! Tôi bèn nói với mọi người: “Các anh chị thấy rồi chứ? Xe của tôi bị đụng thành như thế này (chiếc xe điện ba bánh bị đụng đến rời rạc từng mảnh), vậy mà tôi không sao cả! Bởi vì tôi là người luyện Pháp Luân Công. Mong mọi người hãy ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Để tôi nói cho anh chị biết, những điều tuyên truyền bôi nhọ Pháp Luân Công trên tivi toàn là giả. Mọi người nhìn tôi xem, năm nay đã hơn 60 tuổi rồi, hãy nhìn tay và thân thể tôi không phải là sắt phải không, cũng không phải là thép phải không, vậy vì sao bị đụng xe mà không bị thương? Đây là nhờ Sư phụ Pháp Luân Đại Pháp bảo hộ tôi, cũng là vì bình thường tôi chiểu theo ‘Chân-Thiện-Nhẫn’ của Pháp Luân Công để làm người tốt, mới có thể đắc được phúc báo!”

Thế là, tôi giảng chân tướng cho những người vây xung quanh. Một số người vừa gật đầu, vừa nói: “Chao ôi! Đây là sự thật!”

Tôi nói: “Các anh chị nhìn thấy rồi? Cũng nhớ rồi chứ?”

Họ nói: “Nhớ rồi, nhớ rồi. Pháp Luân Công thật thần kỳ!”

Người chủ xe hơi đụng tôi cũng bước xuống xe, đến nắm chặt lấy tay tôi, ngạc nhiên hỏi lớn: “Dì ơi, dì không sao chứ?”

Tôi nói: “Dì không sao. Cậu thanh niên, cậu đã gặp được người tốt, dì là người luyện Pháp Luân Công, nên không có lừa gạt cậu, cậu yên tâm!”

Một lúc sau, cảnh sát giao thông đến, sau khi họ xử lý xong hiện trường thì gọi xe đưa tôi về. Trên đường, tôi nói với mấy người trên xe rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo, và Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công khiến thiên lý bất dung (trời đất khó tha). Vì họ tận mắt chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp, nên đều công nhận Đại Pháp, cũng đều đồng ý thoái xuất khỏi tất cả các tổ chức của tà đảng Trung Cộng.

Sáng hôm sau tôi đi đến đại đội cảnh sát giao thông để giải quyết sự việc. Sau khi đến đó, tôi nói với cảnh sát rằng: “Tai nạn giao thông mà anh đang xử lý, anh thấy rồi đó, chiếc xe ba bánh của tôi bị đụng như thế nhưng bà lão hơn 60 tuổi như tôi không bị thương gì cả, một chút cũng không. Cơ thể tôi không phải luyện từ sắt, cũng chẳng phải rèn từ thép, vì sao bị đụng vậy mà không hề hấn gì? Anh có biết là chuyện gì không?” Anh ấy lắc đầu nói: “Tôi không biết.”

Tôi lại nói: “Tôi là người luyện Pháp Luân Công, tôi có Sư phụ bảo hộ. Pháp Luân Công quyết không giống như những tin đồn bịa đặt trên tivi. Pháp Luân Công là tu luyện ‘Chân-Thiện-Nhẫn’, chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, đối đãi thiện với người khác, và chân tu thì có thể đắc được phúc báo, tôi thực sự nhận được lợi ích từ tu luyện Pháp Luân Công.”

Tôi lại nói với họ rằng: “Các anh nên ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, nên đối xử tốt với mọi người thì có thể đắc được phúc báo.”

Họ đều đồng ý với những điều tôi nói. Người chủ xe đụng tôi cũng nói: “Dì ơi, dì khiến chúng con cảm động và chúng con đều tin những lời dì nói.”

Trong quá trình giải quyết sự cố giao thông này, tôi chiểu theo tiêu chuẩn người tu luyện Đại Pháp để nghiêm khắc yêu cầu bản thân, tôi không vòi tiền, cũng không gây bất cứ phiền phức gì cho chủ xe. Cuối cùng, cảnh sát quyết định bồi thường tiền cho chiếc xe ba bánh của tôi (bởi vì công ty bảo hiểm của chủ xe chịu trách nhiệm), thấy vậy tôi cũng không có ý kiến gì nữa. Người chủ xe rất vui mừng, cũng rất cảm động. Tôi nói với họ: “Các học viên Pháp Luân Công chúng tôi đều đối đãi thiện với mọi người, đối với người khác cũng vậy, đối với người nhà cũng vậy, tất cả đều như vậy cả.”

Trải qua một thời gian, có một người họ hàng nói với tôi: “Dì này, mọi người ở đồn cảnh sát giao thông đều nói rằng, khi người khác xảy ra chuyện thì thường giải quyết không xong, nhưng người luyện Pháp Luân Công đều tốt bụng! Họ không yêu cầu gì cả, chỉ cần bồi thường chiếc xe là coi như xong rồi.”

Thông qua chuyện này, rất nhiều người biết được sự kỳ diệu của Pháp Luân Công, và các học viên Pháp Luân Công là người tốt.

Chính niệm phủ định bức hại của tà ác

Tôi không học hành nhiều, nên không có được kỹ năng mà các đồng tu cần trong các hạng mục chứng thực Pháp. Nhưng tôi có một trái tim cứu độ chúng sinh, có thể làm gì thì sẽ tận lực làm, có thể làm được đến đâu thì sẽ làm đến đó. Cần đóng sách thì tôi đóng sách; cần dán bìa thì tôi dán bìa, chứng thực Pháp mà, việc gì tôi cũng sẵn lòng làm, không có lựa chọn.

Sau đó có đồng tu đề nghị tôi có thể học các thao tác máy tính cơ bản, vậy là tôi có thể in tài liệu chân tướng. Vì tôi hạ quyết tâm học, dần dần nhà tôi trở thành một điểm tài liệu vận hành ổn định trong nhiều năm. Về sau trong khi giảng chân tướng thì bị người xấu báo cáo, cảnh sát ở đồn cảnh sát địa phương đã lục soát nhà tôi, cướp đi các sách Đại Pháp, máy tính, các tài liệu chân tướng Đại Pháp đã hoàn thành, một số giấy trắng để in tài liệu, một số tiền mặt, v.v..

Cảnh sát nói: “Sao chị có nhiều tài liệu như vậy!”

Tôi nói: “Đây là Pháp khí cứu người, những món tốt như vậy mà anh cũng sợ nhiều à?”

Họ hỏi tôi những chuyện khác, tôi không hợp tác, họ muốn chụp hình tôi, tôi cũng không để họ chụp, tôi nói các anh có chụp cũng không lên hình đâu. Lúc đó họ không có đưa tôi về đồn. Họ vừa đi, thì tôi vội rời khỏi nhà đến thông báo cho các đồng tu khác phát chính niệm.

Gia đình muốn đưa tôi đi trốn ở vùng khác, tôi nói sẽ kiên quyết không bước đi trên con đường an bài của cựu thế lực, nhưng trước sự khăng khăng của gia đình, tôi đã đồng ý tạm thời rời khỏi nhà. Khoảng bảy, tám ngày sau thì tôi quay trở về.

Sau khi về nhà, chồng sợ tôi bị người khác nhìn thấy nên không cho tôi làm việc nhà, mà giấu tôi trong phòng. Khi ấy tâm tôi có chút bất an, âm thầm thừa nhận, tránh trong phòng không bước ra ngoài, tôi dùng tất cả thời gian để học Pháp và phát chính niệm. Tôi phát chính niệm thanh trừ tà ác mỗi giờ đồng hồ.

Trải qua khoảng một tháng, Pháp của Sư phụ bỗng nhiên khiến tôi minh bạch ra: Mình là đệ tử Đại Pháp, là người đang bước đi trên con đường của Thần, sao có thể sợ kẻ ác kia chứ? Vì mình có tâm sợ hãi này mà tà ác ở không gian khác mới sử dụng kẻ ác gây ra sự tình này. Trong nhà chỉ có hai cái phòng, làm sao có thể lẩn tránh mãi như vậy? Nghĩ đến đây, tôi lập tức bước ra khỏi phòng, lúc đó tôi tràn đầy năng lượng vui vẻ khiến cho chồng và khách đến chơi nhà đều giật mình ngạc nhiên.

Sau đó người ở sở cảnh sát lại ghé qua, tôi vẫn không hợp tác với họ, nên họ đành rời đi. Chồng tôi nói: “Tốt rồi, coi như chuyện này đã qua rồi.”

Kể từ đó, quả nhiên là họ không đến nhà tôi nữa. Tôi biết điều này là do tôi phủ định bức hại của tà ác từ căn bản. Sư phụ nhìn thấy tâm của tôi đã đề cao đến vị trí nên hóa giải ma nạn cho tôi.

Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Đại Pháp! Nhờ có Sư phụ chăm sóc và bảo hộ mà tôi có thể bước qua từng quan, từng nạn, và bước tiếp cho đến ngày hôm nay!

Trong bài nếu có chỗ nào không đúng, mong đồng tu từ bi chỉ rõ.

(Bài được chọn đăng trong Pháp hội giao lưu tâm đắc thể hội dành cho các đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục lần thứ 17 do Ban biên tập Minh Huệ tổ chức)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/11/20/明慧法会-心性提高-魔难化解-414805.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/24/188396.html

Đăng ngày 01-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share