Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-06-2020] Cuối tháng 12 năm 2019, một học viên 86 tuổi trong khu vực chúng tôi gặp tai nạn và bất tỉnh. Tôi đã rất chấn kinh khi nghe bà ấy kể về những gì đã trải qua trong một không gian khác và nó khiến tôi nghiêm túc suy nghĩ về mọi việc. Tôi viết bài này để chia sẻ với các học viên khác kinh nghiệm của bà ấy và một số suy nghĩ của tôi. Dưới đây là câu chuyện theo lời kể của đồng tu-bà Hứa.

Một ngày nọ, trên đường từ Ủy ban thị trấn về nhà, tôi dẫm phải một chiếc đinh trên vỉa hè. Tôi loạng choạng chúi về trước, sau đó ngã lăn ra vỉa hè. Sau khi nghe thấy một tiếng động mạnh, tôi cảm thấy vô cùng đau đớn và bất tỉnh.

Trong khi đang bất tỉnh, tôi đã trải nghiệm ở một nơi khác. Tôi trông thấy một dãy những ngôi nhà ở gần và xa xa trên một ngọn đồi cao, có một Cung Điện kim quang xán lạn. Tôi đi về phía tòa Cung Điện. Khi đi qua những ngôi nhà, tôi nghe thấy tiếng nhạc Đại Pháp quen thuộc hình như là bài Phổ Độ, Tế Thế, hoặc như là nhạc tĩnh công.

Sau đó có ai đó gọi tôi: “Dì Hứa, dì Hứa!” Tôi nhìn thấy một nhóm học viên, hai phụ nữ và bốn nam giới. Tôi biết tất cả họ.

Khi họ nhìn thấy tôi, họ rất nhiệt tình và đề nghị tôi ở lại với họ để học Pháp và luyện công. Tôi nói rằng trên núi có tòa Cung Điện kim quang rực rỡ, và tôi định tới đó xem.

Một nữ đồng tu họ Trần nói: “Đừng đi, chị không thể đến đó. Nó giống như Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc, với nhiều tầng trùng điệp. Tại mỗi tầng, có hai nhà sư cầm gậy giơ lên và gác cổng trên núi, và chị không thể lên được. Chúng tôi mới chỉ qua được tầng thứ nhất, chưa lên được tầng thứ hai.”

Tôi nói: “Tôi sẽ đi kiểm tra xem sao.” Cô Trần lại nói: “Nếu chị đi, lúc quay lại thì hãy ở lại đây nhé. Tu luyện cùng chúng tôi ở đây rất tốt.” Tôi hứa với cô ấy sẽ làm vậy.

Nó thực sự giống như Vạn Lý Trường Thành của Trung Quốc. Con đường dẫn đến đỉnh núi rất dài, và hết tầng này lại tới tầng khác. Trên mỗi tầng, có hai nhà sư cầm cây trượng gỗ, chặn đường đi lên. Khi nào tôi lên một tầng mới, các nhà sư sẽ bỏ gậy đi. Tôi đã một mạch đi được tới đại môn của Kim Điện.

Bên trong đại môn, có hai nhà sư đang ngồi xếp bằng. Tiến vào Đại Điện, tôi thấy bên trong rộng lớn, mênh mông vô tỷ. Các nhà sư mặc áo cà sa vàng, ngồi xếp bằng chỉnh tề ở cả hai bên. Họ đông không đếm xuể, và họ đang tĩnh lặng, kính cẩn lắng nghe Pháp.

Khi tôi ngước lên nhìn, tôi thấy Sư phụ Lý Hồng Chí đang ngồi ở giữa, mặc áo cà sa với mái tóc xoăn màu xanh, đang nhìn tôi và mỉm cười. Tôi rất vui nên nhanh chóng chắp tay hợp thập và nói: “Kính chào Sư phụ! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Sư phụ mỉm cười và gật đầu với tôi rồi giơ tay lên vẫy, ý chỉ tôi quay về.

Tôi bật khóc và nói: “Sư phụ, con không muốn rời đi. Con muốn ở lại cùng Sư phụ. Con muốn ở lại cùng Sư phụ.” Hai nhà sư ở đại môn khi nãy đứng dậy và đưa tôi ra ngoài. Tôi khóc, la to và vùng vẫy. Tôi quay lại nhìn Sư phụ, và Ngài vẫn đang nhìn tôi mỉm cười. Một nhà sư nói: “Sư phụ bảo cô hãy quay trở lại. Cô vẫn còn những nhiệm vụ chưa hoàn thành.”

Họ đưa tôi ra khỏi Đại Điện, đi xuống vài bậc, và đặt tôi xuống đất. Tôi nhìn lại, các nhà sư đã đi, và cánh cổng của Đại Điện đã đóng lại. Sau đó tôi tỉnh dậy.

Mắt tôi không mở được. Tôi vẫn buồn, nước mắt chảy dài, ướt đẫm cả cổ áo. Lúc đó, tôi nghe ai đó gọi: “Có dấu hiệu! Bà ấy bắt đầu đá và lăn trên mặt đất. Mũi, miệng và tay bà ấy đang chảy máu. Tính mạng của bà ấy đang gặp nguy hiểm. Mau thông báo cho con trai của bà ấy.”

Con trai tôi đến đón tôi, và tôi kiên quyết từ chối đi bệnh viện. Khi chúng tôi về nhà, đã sáu giờ tối. Hóa ra là tôi đã nằm trên mặt đất trong hơn bốn giờ đồng hồ. Tuy nhiên, ở không gian khác đó là một khoảng thời gian ngắn ngủi. Những học viên mà tôi thấy lúc đó thực sự là những người đã qua đời.

Trải nghiệm của vị học viên này trong không gian khác kết thúc ở đây. Trên đường tới Kim Điện, các học viên đã mất mới chỉ qua được tầng thứ nhất và không thể đi tiếp lên tầng thứ hai. Tại sao người học viên lớn tuổi này lại đi được hết qua các tầng, tới được chính điện và thậm chí là gặp được Sư phụ? Một số học viên nói rằng đó là vấn đề về tầng thứ tu luyện. Tất cả chúng ta đều tu luyện Đại Pháp, vậy sao tầng thứ của chúng ta lại cách xa nhau đến vậy? Chúng tôi cho rằng trải nghiệm của học viên lớn tuổi này có thể truyền cảm hứng cho chúng ta và giúp chúng ta tìm ra một số sơ hở của mình.

Sau khi hồi tỉnh

Dưới đây là những gì xảy ra với bà Hứa sau đó.

Sau khi tôi tỉnh lại, con trai tôi muốn đưa tôi tới bệnh viện. Tôi nói: “Mẹ sẽ không đi. Con đã quên lần con muốn mẹ nhập viện rồi sao? Bệnh của mẹ thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn trong bệnh viện, và họ còn muốn mẹ phẫu thuật. Mẹ có Sư phụ; chẳng phải mẹ đã tự mình khỏe lại sao?”

Sau khi tôi về nhà, toàn thân tôi sưng phù. Tay và chân tôi đều sưng tấy và tê liệt. Rất khó để bước ra khỏi giường đi tới nhà vệ sinh. Con trai tôi làm cho tôi ít bánh bao hấp và một túi sữa đậu nành trước khi đi làm vào buổi sáng. Buổi tối, cháu đến và làm bữa tối cho tôi.

Ngày hôm sau, tôi quyết định luyện công cho dù có đau đến mức nào. Tuy nhiên, tôi không thể đứng yên và toàn thân run rẩy. Trong khi luyện bài công pháp thứ hai, tôi không thể nâng tay lên. Khi bắt chéo chân trong bài công pháp thứ năm, chân tôi đau đớn vô cùng.

Tôi buộc chân bằng khăn tắm dài, và cố gắng ngồi ở thế song bàn. Tôi đã luyện công miễn là tôi có thể chịu đựng được. Tôi cũng học Chuyển Pháp Luân và nghe các bài giảng của Sư phụ. Đối với việc phát chính niệm trong bốn lần phát toàn cầu, tôi không bỏ lỡ lấy một lần nào. Khi phát chính niệm, tôi phủ nhận an bài của cựu thế lực và không thừa nhận bức hại đối với các học viên Đại Pháp.

Ngày thứ ba, các đồng tu tới thăm tôi. Tôi cảm thấy khá hơn nhiều, và các chỗ sưng của tôi đã giảm. Tình trạng của tôi tiếp tục được cải thiện và thời gian tôi có thể luyện công đã tăng từ 10 phút lên 20 phút, sau đó là 2 giờ như bình thường.

Lúc này, một tình huống mới xuất hiện. Tôi đột nhiên ra nhiều dịch âm đạo và chảy nhiều máu như đang hành kinh. Tôi trở nên yếu hơn. Hướng nội, tôi nhận ra rằng khi tôi bất tỉnh, tôi đã không nhận ra rằng những học viên mà tôi thấy là những người đã qua đời. Tôi đã đồng ý quay trở lại và luyện công cùng họ.

Suy nghĩ này là sai; tôi đã quên sứ mệnh cứu chúng sinh của mình và tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình. Do đó tôi không nên muốn ở lại đó để vui vẻ. Suy nghĩ của tôi là: nếu cựu thế lực sử dụng cái cớ này để bức hại tôi, tôi phủ nhận nó bằng chính niệm; tuy nhiên, nếu đó là Sư phụ đang tịnh hóa cơ thể cho tôi, tôi sẽ theo an bài của Ngài và kệ nó!

Tôi tiếp tục chảy máu nặng hơn, và còn tệ hơn vào ngày thứ chín. Tôi bình tĩnh trong lòng không sợ hãi. Sau ngày thứ chín, lượng máu giảm dần, và tình trạng của tôi dần dần được cải thiện.

Việc này xảy ra trong thời kỳ đại dịch, và các làng mạc đang bị phong tỏa. Mỗi ngày chỉ có một chuyến xe buýt vào thị trấn. Tôi đã thu xếp để lấy tài liệu giảng chân tướng. Đại dịch này rất nghiêm trọng, và chúng tôi không thể chậm trễ trong việc cứu chúng sinh. Các đồng tu ở các thị trấn khác cũng đợi tôi gửi tài liệu cho họ.

Tôi vẫn chưa phục hồi hoàn toàn; tôi vẫn bị đau bụng và bước đi loạng choạng. Tuy nhiên tôi quyết tâm tới thành phố để lấy tài liệu. Nhân viên phòng chống đại dịch không thể ngăn được tôi. Tôi trở về nhà vào buổi sáng, và vào buổi chiều khi các xe buýt đã ngừng hoạt động. Đầu năm nay thì xe buýt đã hoàn toàn ngừng chạy do đại dịch. Tôi cảm ơn những an bài của Sư phụ đã giúp tôi làm những gì mà một học viên Đại Pháp nên làm.

Trên đường vào thành phố, ai đó trông thấy tôi bước đi loạng choạng liền tới giúp, và nói: “Với tuổi tác thế này, bác đừng ra ngoài. Hãy để gia đình bác làm cho bác.”

Tôi đáp: “Không, cảm ơn cháu. Công việc của bác rất quan trọng.” Tôi nhân cơ hội đó để giảng chân tướng cho cô ấy và giúp cô thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Một đoạn ruột “bị ung thư” đã bị đào thải ra ngoài

Hai năm trước, bà Hứa đã thải ra ngoài một đoạn ruột “bị ung thư.” Điều kỳ diệu này xảy ra vào tháng 12 năm 2017, khi bà đã đối diện với các triệu chứng của căn bệnh đó bằng chính niệm. Dưới đây là những gì bà đã kể lại.

Tháng 8 năm 2017, tôi có một vấn đề về sức khỏe. Ban đầu, tôi bị đau bụng. Sau đó tôi đại tiện và thải ra một thứ như mủ và máu. Ngoài ra, tôi không thể ăn. Chỉ cần ăn một thìa thức ăn là tôi sẽ nôn. Trong khi học Pháp nhóm, các học viên khác thấy rằng tôi nôn khan nhưng không thể ói được. Sau đó, tôi tiết ra ngày càng nhiều máu.

Con trai tôi khăng khăng đòi đưa tôi tới bệnh viện. Sau khi họ bắt đầu truyền thuốc, tôi bị tiêu chảy nghiêm trọng. Con trai tôi phải đi làm, do đó người thân trong gia đình các bệnh nhân khác trong phòng bệnh đã giúp tôi đi vệ sinh. Sau vài ngày trong bệnh viện, tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn.

Bác sỹ bảo con trai tôi: “Chúng tôi dường như không thể giúp được bà ấy, và không thể làm gì hơn. Bà ấy thậm chí còn ốm nặng hơn, và nên tới một bệnh viện lớn hơn để thực hiện phẫu thuật ung thư trực tràng.”

Ung thư là một căn bệnh kinh khủng với người thường, và nó là một rào cản lớn đối với các học viên. Đối với các học viên Đại Pháp, đối diện với những triệu chứng sinh tử như vậy, việc thừa nhận nó là ung thư hay không hay liệu có lựa chọn phẫu thuật hay không là một khảo nghiệm nghặt nghèo về tín tâm với Sư phụ và Đại Pháp.

Con trai tôi dự định chuyển tôi tới một bệnh viện khác. Nhưng tôi nói tôi sẽ không phẫu thuật, và rằng tôi có Sư phụ đang chăm sóc cho tôi.

Để tránh con trai ép tôi phải phẫu thuật, tôi tới ở cùng một đồng tu trong vài ngày. Chúng tôi học Pháp, luyện công, và phát chính niệm mỗi ngày. Sau khi về nhà, tôi đã ngừng chảy máu trong phân, giả tướng triệu chứng ung thư cũng dần biến mất, và tôi khỏe hơn mỗi ngày. Tôi từ chỗ không thể ăn bất kỳ đồ ăn nào tới việc có thể ăn một bát cháo.

Một tháng sau khi tôi trở về nhà, tôi đi vệ sinh và thải ra một đoạn ruột trắng dài khoảng 10cm. Sau đó, mọi triệu chứng về một căn bệnh “ung thư trực tràng” đã hoàn toàn biến mất. Tôi vẫn khỏe mạnh như trước.

Chỉ sống bằng nước ấm trong bốn ngày

Tháng 8 năm 2010, nhiều học viên địa phương bị đưa tới một vùng núi xa xôi ở huyện bên cạnh và bị giam giữ trong một trung tâm tẩy não. Các học viên trong thành phố đã lên lịch phát chính niệm liên tục nhằm đóng cửa trung tẩm tẩy não và giải cứu các học viên.

Bà Hứa tới các thị trấn khác để thông báo cho các học viên ở đó phát chính niệm. Sau khi về nhà, bà đi ra sân sau nhà. Khi bà đang bước xuống, bà bất ngờ bị ngã. Bà ngã trong tư thế mà chân bẻ quặt ra phía sau như thể chúng bị gãy. Bà vô cùng đau đớn. Trong chốc lát, chân bà đã sưng to.

Bà cố gắng về phòng ngủ và leo lên giường. Trong cơn đau, bà duỗi thẳng chân, và sau đó ngồi thiền trong tư thế song bàn. Bà nghĩ rằng nếu tà ác đang cố gắng can nhiễu bà phát chính niệm để giải cứu các đồng tu, bà sẽ phát chính niệm để giải thể can nhiễu.

Bà Hứa sống trong một căn phòng chưa đầy 33m2, bao gồm cả giường ngủ và bếp. Giường của bà gần bếp lò nhưng bởi vì không đứng được, nên bà không thể tự nấu nướng. Chỉ có bình nước nóng khoảng 2 cân gần giường bà. Khi đói hoặc khát, bà chỉ uống nước trong chai.

Bà Hứa nói: “Tôi học Pháp cả ngày lẫn đêm. Ngoài việc phát chính niệm với các học viên trong bốn giờ toàn cầu, tôi cũng phối hợp với mọi người phát chính niệm mạnh mẽ để giải cứu các học viên đang bị giam cầm. Ban đêm, chân tôi đau nhức và tôi không thể ngủ được, do đó tôi chỉ phát chính niệm. Tôi đã uống nước ấm trong bốn ngày. Sau khi nước hết, tôi gần như không thể đi lại được. Sau đó tôi đi từng bước tới cửa hàng ở bên đường, ăn một cái bánh bao hấp và cháo; sau đó tôi có thêm sức để bước đi.”

Sau đó, bà vẫn loạng choạng khi bước đi và không mấy có cảm giác ở đôi chân. Tuy nhiên, bà Hứa vẫn đi tới thị trấn khác như đã định, để lấy tài liệu giảng chân tướng và phát chúng cho các học viên khác.

Đối diện với sách nhiễu bằng chính niệm

Có thể thấy chính niệm của bà Hứa không chỉ trong cách bà đối đãi với các triệu chứng bệnh tật, mà còn trong cách bà xử lý sách nhiễu liên tục từ những kẻ bức hại. Bà không sợ hãi mà còn thể hiện được trí huệ cùng chính niệm.

Trong hai thập kỷ qua, bà Hứa đã nhiều lần bị bắt giữ và bị lục soát nhà. Cảnh sát đã từng bắt cóc bà và tịch thu điện thoại di động, mũ, ba lô, đèn pin, chứng nhận tài sản và tiền mặt của bà. Những thứ này không bao giờ được trả lại.

Khoảng ngày mồng 1 tháng 10 năm 2019, đồn trưởng đồn cảnh sát thị trấn đã đưa người từ chính quyền trung ương tới nhà bà để sách nhiễu và ghi hình bà. Bà Hứa tuyên bố: “Việc này là bất hợp pháp, và tôi sẽ báo cáo các anh. Các anh đang vi phạm nhân quyền của tôi, và nó không phù hợp với Hiến pháp và pháp luật. Các anh đến từ sở ban nào của thành phố? Tên anh là gì? Nếu anh là cảnh sát, số hiệu của anh là gì?”

Cảnh sát từ chính quyền trung ương không tiết lộ danh tính và né tránh yêu cầu của bà bằng cách hỏi bà liệu có học viên Pháp Luân Đại Pháp nào trong thành phố đến thăm bà và phát tài liệu không.

Bà Hứa nói với họ: “Pháp Luân Đại Pháp đã phổ truyền ra khắp thế giới và dạy mọi người thực hành theo Chân-Thiện-Nhẫn. Bạc Hy Lai và Vương Lập Quân là đồng nghiệp và cấp trên của các anh, và cả hai người bọn họ đã nhận quả báo vì bức hại Pháp Luân Đại Pháp.”

Năm 2015, trong làn sóng kiện Giang Trạch Dân vì đã phát động cuộc bức hại Đại Pháp, bà Hứa đã nộp đơn kiện. Mặc dù đơn kiện của bà phù hợp theo pháp luật, kết quả là bà đã phải chịu sách nhiễu.

Một ngày nọ có khoảng hơn chục cảnh sát tới nhà bà Hứa và trưởng đồn cảnh sát thị trấn nói: “Chúng tôi tới hỏi tại sao bà muốn kiện Giang Trạch Dân? Ai bảo bà kiện ông ấy? Làm cách nào mà bà biết địa chỉ của Tòa án tối cao và văn phòng Viện kiểm sát tối cao?”

Bà Hứa đáp: “Tôi đã hơn 80 tuổi. Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có sức khỏe tốt và đạo đức cao. Vì điều này mà tôi đã bị cầm tù và bị giam giữ bốn lần. Trong trại tạm giam, tôi bị ép lao động cưỡng bức và lẩy hạt ngô bằng tay. Không có dụng cụ, không có đồ bảo vệ. Các ngón tay tôi bật máu.

“Mỗi bữa ăn chỉ là một cái bánh nhỏ và chút rau chưa được nấu chín. Ngoài ra, họ còn lấy của tôi 20 Nhân dân tệ mỗi ngày gọi là chi phí sinh hoạt. Tôi không thể trở về nhà nếu tôi không trả số tiền này; một đồng tu đã tới và trả nó cho tôi để tôi có thể về nhà. Tôi đã phạm tội gì vậy? Tại sao tôi bị tra tấn?”

“Giang Trạch Dân đã bức hại những người tốt–hàng ngàn học viên–và kiện ông ta là chính đáng và hợp pháp! Địa chỉ gửi thư của Tòa án tối cao và Viện kiểm sát tối cao có thể thấy tại bưu điện. Mọi người ở hơn 100 nước trên thế giới được tự do tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ có ở Trung Quốc họ bị bức hại.”

Nhóm cảnh sát này đã im lặng rời đi.

Vẫn kiên định trong 20 năm qua

Bà Hứa cho thuê một cửa hàng với chi phí 300 Nhân dân tệ mỗi tháng. Mọi thu nhập được sử dụng cho việc in các tài liệu giảng chân tướng. Tiền bà để dành cho việc giảng chân tướng là hơn 10.000 Nhân dân tệ mỗi tháng. Bà cũng chịu trách nhiệm phát các tài liệu tới một số thị trấn và làng mạc. Bà đã làm việc này trong 20 năm, trừ những lúc sức khỏe của bà rất tồi tệ. Và ngay sau đó bà lập tức quay trở lại khi có thể để làm việc bà cần làm. Bà chưa bao giờ trốn tránh trách nhiệm hoặc trì hoãn bất cứ điều gì mà không có lý do chính đáng.

Trong những năm gần đây, bà Hứa đã nhận được tiền lương hưu hơn 3000 Nhân dân tệ mỗi tháng. Bà giúp hai con trai những lúc khó khăn, chỉ để lại cho bản thân khoảng 400 Nhân dân tệ. Số tiền hàng tháng bà sử dụng cho việc phát tài liệu là hơn 200 Nhân dân tệ, và số còn lại là chi phí sinh hoạt của bà.

Bà chưa bao giờ mua rau hơn 1 Nhân dân tệ một cân. Bà trồng một số rau mùi tươi, hoắc hương, tía tô và ăn chúng với chút tương đậu. Bà cũng nấu những nồi cháo với rau, thêm chút dầu, muối, váng đậu. Bà tính toán nếu bà có thể đến nơi cần đến với giá vé là 6 Nhân dân tệ, bà sẽ không đi xe buýt có giá vé 8 Nhân dân tệ. Điều quan trọng là sẽ tiết kiệm được dù chỉ hai Nhân dân tệ. Số tiền tiết kiệm được bà dùng để in tài liệu.

Bà Hứa nói rằng bà chỉ còn lại vài cái răng, và có thể ăn chỉ mỗi cháo và mỳ. Có người hỏi bà sẽ làm gì nếu bà được mời tới một bữa tiệc. Bà nói bà sẽ không ăn gì và sẽ chủ yếu đến để giúp mọi người biết được chân tướng.

Một số suy nghĩ

Tại sao bà Hứa có thể vượt qua tầng tầng các trạm kiểm soát và đến được tầng có Sư phụ? Tất nhiên là bà có một con đường tu luyện phong phú và kiên trì vượt qua nhiều khảo nghiệm và thất bại mà chúng ta không thể đánh giá hết được. Tuy nhiên, những gì chúng ta có thể thấy về sự tu luyện của bà quả thực là đầy cảm hứng và khích lệ.

Bà Hứa thường ở một mình, không có ai để nương tựa ngoại trừ tín tâm của bà vào Sư phụ và uy lực của Đại Pháp. Tuy nhiên, bà luôn có một đầu óc minh mẫn, một chủ nguyên thần mạnh mẽ, và chính niệm. Bà đã vượt qua từng khảo nghiệm.

Thực tế thì Sư phụ sử dụng hình thức nghiệp bệnh để tịnh hóa thân thể của một học viên, điều này có thể cũng đề cao tâm tính của họ và khảo nghiệm sự kiên định đức tin của họ. Niềm tin vững chắc của bà Hứa đã đưa tới một điều kỳ diệu; đoạn ruột bị ung thư đã xuất ra khỏi cơ thể bà, nhờ đó đã chứng thực sự vĩ đại của Pháp. Quá trình ma luyện quan niệm con người và đề cao tâm tính của bà đã kéo dài gần nửa năm.

Chúng ta có thể thấy bà Hứa có ý chí mạnh mẽ phi thường, tinh thần trách nhiệm cứu người, không sợ hãi khi đối diện với bức hại, và trí huệ trong khi giảng chân tướng.

Hai năm trước, một trong các học viên địa phương chúng tôi đã bị ung thư da và chết trong bệnh viện. Bà là một giáo viên đã nghỉ hưu, điều phối một nhóm học Pháp của nhiều thị trấn. Một số học viên nói rằng bà rất tốt, trong khi một số khác lại nói rằng thực ra bà không tốt đến vậy. Bà đã làm tốt trong việc luyện công, đọc Pháp, và chia sẻ kinh nghiệm, nhưng bà không bao giờ giúp đỡ trong các hạng mục giảng chân tướng.

Khi cảnh sát tới sách nhiễu, bà đã đi trốn. Con gái bà, con rể, và cháu trai đều đã đọc sách Đại Pháp, nhưng họ cũng tham gia vào bán hàng đa cấp. Bà biết điều họ đang làm là sai, nhưng không ngăn họ lại. Cái chết của bà đã ảnh hưởng tới các học viên trong một vùng rộng lớn.

Các học viên mà bà Hứa nhìn thấy trong không gian khác đã qua đời vì “nghiệp bệnh.” Một nam học viên như vậy đã nhiệt tình hồng dương Pháp trước cuộc bức hại, và là một điều phối giỏi cả ăn nói lẫn viết lách. Khi cuộc bức hại diễn ra, do sợ hãi, ông ấy chỉ chơi bài mỗi ngày để che giấu việc ông là một học viên, trong khi vẫn bí mật học Pháp và luyện công.

Tình huống này đã diễn ra trong một thời gian dài. Vợ ông, cũng là một học viên, đã chia sẻ những thể ngộ của bà với ông ấy nhưng ông từ chối không nghe, chấp nhận bản thân chỉ ở nhà và trốn ở đó. Ông bị đột quỵ và phải ngồi xe lăn. Ông mất ở tuổi 70.

Hãy nghĩ về việc này: Nếu chúng ta được đặt đến Vạn Lý Trường Thành–giống như con đường dẫn tới Kim Điện, chúng ta có thể vượt qua các tầng khác nhau mà không gặp khó khăn không? Chúng ta có thể đến được tầng nào? Nếu chúng ta đi được tới cuối đường, bước vào Kim Điện, và khấu đầu trước Sư phụ bày tỏ lòng thành kính, chúng ta sẽ hạnh phúc biết bao!

Sư phụ muốn chúng ta:

“Sự sự đối chiếu” (Thực tu–Hồng Ngâm)

Bà Hứa tu luyện ổn định và có thể đạt tới tầng thứ như vậy, và chúng ta nên thực sự đối chiếu bản thân với bà ấy. Những người đã qua đời vì nhiều lý do khác nhau đã rời xa chúng ta cùng những bài học sâu sắc và cảnh báo nghiêm trọng.

Tu luyện là vô cùng nghiêm túc. Mỗi bước phải được thực hiện một cách ổn định, và chúng ta phải đạt tiêu chuẩn của mỗi tầng. Do đó, tại thời khắc tu luyện cuối cùng và quyết định nhất này, chúng ta phải nghiêm khắc hơn với bản thân để hoàn thành sứ mệnh của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/6/20/407850.html

Bản tiếng Anh:[https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/9/186266.html

Đăng ngày 08-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share