Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp bên ngoài Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-06-2019] Năm 2011, khi còn học cấp ba, tôi rời Trung Quốc đi du học. Một bạn học trong lớp thực sự thích tôi. Sự kiên trì của cậu ấy làm tôi cảm động, và tôi đồng ý hẹn hò với cậu ấy.

Vào một ngày trời lạnh và mưa, chúng tôi lái xe qua Lãnh sự quán Trung Quốc, nơi chúng tôi thấy các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang cầm các biểu ngữ. Tôi rất cảm động và nói rằng: “Thật không dễ gì mà làm được như vậy, nhất là khi niềm tin của bạn bị hiểu lầm”.

Cậu bạn nói với tôi rằng các thành viên trong gia đình cậu ấy đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù tôi có vẻ bình tĩnh, nhưng tôi vẫn có phần sợ hãi do ảnh hưởng của những tuyên truyền về Đại Pháp mà tôi đã nghe và nhìn thấy ở Trung Quốc. Sau đó, tôi bắt đầu quan sát các thành viên trong gia đình cậu bạn tôi. Cả gia đình bạn tôi và gia đình tôi đều khá giả về tài chính; chúng tôi lái xe ô tô riêng đến trường trung học và có thể mua bất cứ thứ gì chúng tôi thích mà không phải lo lắng về giá cả.

Tôi thường ăn ngoài hàng ngày và nếu không ăn hết, tôi sẽ bỏ chúng đi. Chị gái của cậu bạn tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và có tiêu chuẩn cao hơn đối với các hành vi của mình. Mỗi khi chúng tôi ăn tối ở ngoài và có thức ăn thừa, chị sẽ mang về nhà và ăn chúng sau đó thay vì bỏ phí chúng.

Tôi thực sự rất thích ở gần chị ấy. Tôi nhận thấy chị đối xử tốt với tất cả mọi người. Khi bị người khác xử tệ, chị không chú ý lắm. Chị sống trong một ngôi nhà ba tầng lớn. Chị luôn giữ gìn nhà cửa sạch sẽ, điều mà tôi nghĩ là không thể tin được đối với một người chỉ hơn tôi vài tuổi!

Dần dần, sự hiểu lầm của tôi về Pháp Luân Đại Pháp và các học viên đã tan biến. Một ngày nọ, chị hỏi tôi có muốn đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp cùng chị không. Tôi đã đồng ý.

Sau khi đọc xong bài giảng đầu tiên, tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta trở thành người tốt. Sau khi đọc tất cả 9 bài giảng trong Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy thế giới quan của mình đã thay đổi. Bây giờ tôi đã biết làm thế nào để trở thành một người tốt!

Một ngày nọ, một vài học viên gần bằng tuổi chị gặp nhau. Tất cả họ đã tu luyện cùng với cha mẹ từ nhỏ. Tôi hỏi một người trong số họ: “Tại sao chị muốn tu luyện để thành Phật? Làm người bình thường không đủ tốt sao?” Tôi còn trẻ, xinh đẹp, khỏe mạnh, giàu có và chưa tiếp xúc với xã hội phức tạp này. Tôi cảm thấy hài lòng và hạnh phúc để làm một người bình thường, tôi không hiểu tại sao họ lại muốn đạt đến trạng thái ngộ đạo, viên mãn.

Cho dù ngộ tính của tôi còn kém, Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) vẫn luôn từ bi và điểm hóa cho tôi. Tôi cũng nhiều lần được trải nghiệm những điều kỳ diệu và phi thường. Khi tôi mới bắt đầu phát chính niệm, tôi cảm thấy như thể tôi đang chạy hướng lên trên giống như tôi đang ở trong thang máy. Hoảng sợ, tôi lập tức mở mắt ra và thấy mình vẫn ngồi trên sàn nhà.

Đôi khi tôi cảm thấy mình ngày càng to lớn hơn, như thể toàn bộ cơ thể tôi to lớn như vũ trụ. Một lần khi tôi đang phát chính niệm, tôi thấy vô số Pháp Luân đầy màu sắc bay ra từ giữa lòng bàn tay, ở thế tay hoa sen, và cuối cùng, một biểu tượng chữ vạn lớn định lại trước mặt tôi.

Sự can nhiễu từ bố mẹ tôi

Vào kỳ nghỉ hè, tôi trở về Trung Quốc với chàng trai tôi đang hẹn hò. Bố mẹ cậu ấy lái xe đến thành phố của tôi để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho gia đình tôi. Tuy nhiên, các thành viên gia đình tôi rất hấp tấp và ép chúng tôi phải chia tay. Để tách chúng tôi ra, khi tôi trở lại nước ngoài, bố mẹ tôi đã chuyển tôi đến một trường học ở một thành phố cách trường ban đầu đến 5.000 km.

Khi tôi đến thành phố mới, một học viên từ thành phố tôi đã ở trước kia đã giới thiệu tôi với một học viên trẻ tuổi khác để giúp đỡ tôi. Vì vậy, tôi đã không phải xa rời môi trường Đại Pháp. Mỗi ngày, tôi học Pháp và chia sẻ kinh nghiệm của mình với các học viên khác trên mạng. Học Đại Pháp đã làm tâm tính của tôi thay đổi rất nhiều.

Ở trường mới, các bạn cùng lớp của tôi cảm thấy tôi là người dễ tính, đơn giản và không theo đuổi những món đồ hàng hiệu như những cô gái khác. Tôi bắt đầu nói với những người Trung Quốc xung quanh tôi về Đại Pháp, giải thích cách pháp môn này dạy mọi người trở nên trung thực, từ bi và khoan dung ra sao. Họ đã đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó sau khi biết về cuộc đàn áp tàn bạo này ở Trung Quốc.

Vào cuối tuần, tôi đi đến khu phố Tàu để phân phát tờ rơi. Tôi cũng tham gia vào các cuộc diễu hành và bán vé cho Shen Yun. Hơn một năm sau, gia đình tôi ra nước ngoài thăm tôi và phát hiện ra tôi đang tu luyện Đại Pháp. Họ giận dữ hét vào mặt tôi và thậm chí cố giữ tôi không nhảy ra khỏi tầng 22 của tòa nhà!

Tôi đã khóc trước bức ảnh của Sư phụ, tôi nói: “Tại sao tu luyện lại khó đến vậy? Thật khó khăn để trở thành một người tốt!” Gia đình tôi cảm thấy cách duy nhất họ có thể kiểm soát tôi và ngăn tôi tu luyện Đại Pháp là theo sát tôi. Họ bắt tôi trở về Trung Quốc trước khi học xong đại học, và họ bắt tôi kết hôn với một người không phải là học viên.

Sau khi kết hôn, mặc dù chồng tôi không phản đối việc tu luyện của tôi, nhưng tôi đã mất môi trường tu luyện. Tôi không biết bất kỳ học viên nào ở Trung Quốc và sợ gia đình tôi. Dần dần sự tu luyện của tôi trở nên trì trệ và tôi đã ngừng học Pháp. Tôi đã bị tách khỏi Đại Pháp trong 5 năm. Hành vi của tôi dần trở nên giống như một người thường, và tôi rơi vào một cuộc sống theo đuổi danh lợi và những ham muốn cá nhân khác.

Trở lại tu luyện Đại Pháp

Khi mang thai đứa con thứ hai, tôi nghĩ đến việc ra nước ngoài để sinh con. Điều này sẽ cho phép tôi được tiếp xúc với môi trường tu luyện tốt và tôi nghĩ tôi có thể trở về Trung Quốc khi đứa con này được 2-3 tháng tuổi.

Sau khi ra nước ngoài, tôi vẫn cảm thấy tâm trí lộn xộn. Tôi đã không thực sự hòa nhập vào môi trường tu luyện ở đó. Trạng thái tu luyện của tôi sẽ được cải thiện trong vài ngày nếu tôi truy cập trang web của Minh Huệ và đọc các bài viết chia sẻ kinh nghiệm của các đồng tu. Nhưng tôi vẫn không thể bắt đầu đọc trở lại cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi không có được thể ngộ mới về Đại Pháp hay những bài giảng mới của Sư phụ.

Môi trường của tôi không được cải thiện cho đến khi tôi đưa chồng và các con đi xem chương trình biểu diễn nghệ thuật của Shen Yun. Tôi đã khóc trong suốt buổi diễn. Khi tôi nhìn thấy sự thanh lịch và dịu dàng của những người phụ nữ Trung Quốc truyền thống qua các tiết mục biểu diễn, tôi nói với chồng rằng tôi phải tu khứ tâm nóng nảy và hành xử như một người phụ nữ chân chính.

Pháp hội New York đang đến gần, và tôi muốn đăng ký tham dự. Tôi cũng muốn được nghe Sư phụ giảng Pháp. Vì tôi chưa từng tham gia vào bất kỳ nhóm học Pháp hay hạng mục Đại Pháp nào, nên tôi chỉ có thể nộp đơn như một trường hợp đặc biệt. Lúc đó, tôi chỉ có một niệm này: “Nhất định mình phải tham dự!”

Tôi nhớ lại những gì mình đã trải qua từ khi bắt đầu tu luyện và bắt tay vào viết bài chia sẻ. Cuối cùng, tôi cũng hoàn thành bài viết gần 5.000 từ. Bài viết của tôi đã được chấp nhận, và tôi được phép tham dự Pháp hội. Từ thời khắc đó, tôi bắt đầu trân trọng cơ hội tu luyện của mình. Tôi hiểu rằng bản thân đã được Sư phụ ban cho mọi thứ. Tôi thực sự tin rằng Ngài luôn ở bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn vì Sư phụ đã không từ bỏ tôi mặc dù tôi đã không làm theo mong đợi của Ngài!

Vào đầu tháng 5, có một Pháp hội địa phương diễn ra ở khu vực chúng tôi. Điều phối viên yêu cầu tôi đọc bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi, nhưng tôi đã từ chối ngay lập tức. Tôi trả lời: “Tôi nghĩ rằng việc này không phải là một ý kiến hay. Tôi cần quay trở lại Trung Quốc trong tương lai. Với mạng lưới đặc vụ của ĐCSTQ trên khắp thế giới, tôi cũng không muốn lộ diện”.

Lo lắng về những gì sẽ xảy ra nếu tôi trở về Trung Quốc, tôi đã hỏi chồng tôi rằng anh ấy nghĩ gì về việc chúng tôi không quay trở về Trung Quốc. Anh ấy nói rằng anh không bận tâm về việc đó. Anh cũng không có ấn tượng xấu về Đại Pháp. Ít nhất tôi có thể biết được gia đình tôi sẽ không có vấn đề gì nếu chúng tôi không quay trở về Trung Quốc.

Ngày hôm sau tôi đến tham dự Pháp hội. Ngay khi bước vào tòa nhà, tôi đã vội vàng đến gặp ban tổ chức và nói với họ rằng tôi sẽ không đọc bài chia sẻ. Sau đó, tôi tìm một chỗ để ngồi và lắng nghe những bài chia sẻ của các học viên khác. Trong khi lắng nghe, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Nhìn vào bức chân dung của Sư phụ và cảm nhận được sự uy nghiêm của Pháp hội, tôi cảm thấy nếu được đọc bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện thì thực sự vô cùng vinh dự! Tuy nhiên, tôi đã từ chối cơ hội này vì tâm sợ hãi của mình. Ngay sau đó, tôi nghe thấy người dẫn chương trình gọi tên tôi và yêu cầu tôi chuẩn bị. Tôi giật mình vì tôi đã nói rõ với họ rằng tôi sẽ không đọc bài. Trong khi chờ đến lượt mình, cuộc đấu tranh trong tâm trí tôi ngày càng trở nên khốc liệt. Cuối cùng, tôi quyết định sẽ đọc bài chia sẻ của mình. Nếu chẳng may bị đặc vụ Trung Cộng chụp ảnh được, thì tôi sẽ không quay về Trung Quốc.

Tôi tự nói với bản thân rằng tôi đến đây là để tu luyện, không phải để sống như một người bình thường! Ngay cả khi gia đình tôi từ bỏ tôi, tố cáo tôi, đánh đập hay cắt đứt hỗ trợ tài chính cho tôi, thì tôi cũng không sợ. Cuối cùng, tôi đã loại bỏ hoàn toàn tâm sợ hãi.

Khi tôi nói về việc gia đình tôi không cho phép tôi tu luyện, tôi không thể kìm được nước mắt. Sau khi đọc xong, nhiều đồng tu đã đến động viên tôi, nói với tôi rằng bài chia sẻ của tôi đã khiến họ rơi nước mắt. Tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm và biết ơn Sư phụ đã cấp cho tôi cơ hội được chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình tại một Pháp hội long trọng như thế này. Bài chia sẻ đã cho tôi tìm thấy chấp trước căn bản của mình và tạo ra một bước đột phá trong quá trình tu luyện của tôi.

Cải thiện tâm tính khi loại bỏ nghiệp lực

Chưa đầy một tuần trước Pháp hội New York, cơ thể tôi xuất hiện những triệu chứng nghiệp bệnh. Tôi chưa bao giờ trải qua điều này trước đây. Bây giờ tôi đã hiểu lời giảng của Sư phụ:

“Cũng có một số người về sau này mới hiểu ra nội dung bài tôi giảng, họ [mới] vứt bỏ, thân thể [mới] tịnh hoá; người khác đều là thân nhẹ nhàng, họ mới bắt đầu [được] khỏi bệnh, mới bắt đầu thấy khó chịu. Ở lớp học nào cũng có những vị thụt hậu như thế, ngộ tính hơi kém; vậy nên chư vị có gặp bất kể tình huống nào thì cũng đều là bình thường”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Nó bắt đầu với một cơn đau họng, và vào buổi tối, tôi đã bị sốt kèm theo sổ mũi giống như cảm lạnh. Tôi chịu đựng các cơn đau. Tuy nhiên, vào ban ngày cơn sốt sẽ biến mất để tôi có thể chăm sóc hai đứa con, nấu ăn và làm việc nhà.

Ngày hôm sau, vợ chồng tôi cùng các con đáp chuyến bay vào lúc 5h để đến New York. Từ lúc chúng tôi bước lên máy bay, chồng tôi bắt đầu phàn nàn về tôi. Khi chúng tôi đến khách sạn, thì anh ấy phàn nàn về khách sạn mà tôi đã đặt. Tôi đã kiệt sức vì nghiệp bệnh, nhưng anh ấy lại không ngừng cằn nhằn về mọi thứ suốt chặng đường.

Vào thời điểm đó, vì việc học Pháp của tôi đã được cải thiện, nên tôi biết anh ấy đang giúp tôi loại bỏ nghiệp lực. Mặc dù tôi không tranh luận với anh, nhưng tôi không thể cho qua việc đó. Với tất cả sự mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần, cuối cùng ngày tôi chờ đợi đã đến. Tôi đã có thể nhìn thấy Sư phụ tại Pháp hội! Tôi cảm thấy rất hạnh phúc và vui mừng.

Sau khi từ New York trở về, nghiệp bệnh của tôi không biến mất, và thay vào đó tôi bắt đầu thấy ớn lạnh và đau nhói nơi thái dương. Tôi nằm trên giường mà không cử động được. Lúc đó, chồng tôi nói: “Không phải là em đang trong quá trình tiêu nghiệp sao? Em đang đối xử với chính mình như một bệnh nhân vậy? Tại sao em không mau dậy và luyện công chứ!”

Tôi biết anh ấy nói đúng, nhưng cơn đau khiến tôi không thể đứng dậy và luyện công. Ngay sau đó, tôi nhận được một tin nhắn từ một đồng tu nói với tôi rằng khi anh từ Pháp hội trở về, bản thân anh cũng đã trải qua quá trình thanh lọc cơ thể và loại bỏ nghiệp bệnh. Nhưng sau khi hoàn thành một giờ ngồi thiền, anh ấy thấy mọi thứ đều ổn. Nghe vậy, tôi bắt đầu tập bài công pháp số 5 ngay lập tức.

Tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân mình. Lần cuối tôi ngồi thiền cả tiếng đồng hồ là khi tôi mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngồi thiền là để giảm đau. Kết thúc bài tập, tôi cảm thấy khá hơn, nhưng nó vẫn đau. Chồng tôi hỏi tôi có luyện các bài công pháp khác không. Tôi vội vàng tập các bài tập khác nhưng bỏ qua bài tập thứ hai, Pháp Luân Trang Pháp.

Tôi vẫn còn rất đau ở đầu, mặt và răng. Tôi thức dậy vào giữa đêm và nghĩ rằng, dù sao tôi cũng không thể ngủ được, tôi sẽ luyện bài thiền đứng! Ngay sau đó, khi tôi kết thúc bài tập, cơn đau dịu đi rất nhiều. Tôi đã ngủ thiếp đi cả đêm. Nhưng ngày hôm sau, những cơn đau lại trở lại, và tôi tiếp tục phải chịu những cơn đau tưởng chừng không dứt. Nhưng chồng tôi cũng bị ốm khi chúng tôi trở về từ New York, vì vậy anh ấy không thể giúp đỡ tôi mà còn không ngừng phàn nàn về tôi.

Trong suốt hai tuần đó, tôi đã nghĩ về việc mình luôn dao động ngay từ khi bắt đầu tu luyện và cách mà tôi thường tạo nghiệp giống như một người thường. Sư phụ chỉ để tôi chịu đựng một phần nhỏ như vậy, nhưng tôi vẫn cố tránh né nó. Hơn nữa, nếu tôi không tu luyện, thì tôi vẫn có thể mắc bệnh hoặc thậm chí mất mạng vì nó! Tôi cần phải quyết tâm tu luyện tinh tấn và loại bỏ tất cả các chấp trước của mình.

Trong một tháng, tôi đã phải chịu rất nhiều căng thẳng và đau đớn, từ cả nghiệp bệnh và việc chăm sóc con cái đến việc nhà. Tôi cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng sau khi trải qua một cơn hoạn nạn như vậy, tôi cảm thấy như mình đã được tái sinh. Cuối cùng, tôi đã có thể chiểu theo Đại Pháp mỗi khi tôi nghĩ hoặc làm điều gì đó. Sau tất cả, tôi đã học được cách chân tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/24/389144.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/8/179233.html

Đăng ngày 07-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share