[MINH HUỆ 5-7-2005] Tên tôi là Wu Bin. Quê tôi ở tỉnh Hà Bắc, hạt Hành Thuỷ, tôi đang là một sinh viên cao đẳng tại Tỉnh Sơn Tây. Từ năm 1998 mẹ tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, và không ngừng giảng rõ sự thật cho tôi. Nhưng vì sự ảnh hưởng qua sâu nặng của văn hoá Đảng cộng sản Trung Quốc từ hồi nhỏ, nên tôi đã bị lừa giối bởi những lời nói giối tràn ngập mà chính quyền Giang Trạch Dân đã bày đặt ra sau ngày 20, tháng 7, năm 1999, và tôi đã nghi ngờ Đại Pháp cho đến một buổi tối tháng Năm năm 2005.

Tối hôm đó tôi đang đi bộ với một người bạn trên đường trở về cư xá. Sau khi đi được một đoạn đường, chúng tôi chia tay nhau tại một ngã rẽ. Khi tôi đi vào một quảng đường tối không có bóng đèn, một tên cướp đột nhiên nhảy sấn tới tôi với một con dao nhọn trên tay. Hắn ta dí dao vào tôi và yêu cầu: “Tiền đâu! Đưa đây!”

Trí óc tôi lúc đó trống không. Tôi đã đối mặt với một tên cướp. Một điều gì đó tôi chỉ có đọc trên báo đã thực sự xảy ra với tôi. Tôi nên làm gì? Tôi quay lại nhìn bạn tôi; anh ấy không thấy những gì xảy ra phía trước và đi chậm chậm về phía chúng tôi. Tôi vội vã nói với tên cướp, “Tôi chỉ là một sinh viên nghèo tôi không có tiền. Làm ơn để tôi đi.”

Tôi dơ tay lên trước ngực khi nói, và bàn tay tôi đã chạm vào bookmark bookmark Pháp Luân Đại Pháp gắn trên túi áo trước ngực của tôi. Tôi đột nhiên nhớ lại những gì mẹ tôi đã nói với tôi, “Hãy niệm thầm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ khi con gặp nguy hiểm sẽ bảo vệ cho con thoát khỏi hiểm nguy.”

Khi tên cướp nghe rằng tôi không có tiền hắn ta thình lình đâm dao vào ngực tôi. Con dao đâm xuyên qua áo tôi và lạnh lùng chạm vào da tôi. Tôi kinh hoàng và té xuống đất với trí óc trở nên trống không một lần nữa. Tôi chắc chắn là tôi đã sắp chết. Mãi cho đến khi bạn tôi đến và hỏi tôi có chuyện gì xảy ra vậy tôi mới có cảm giác trở lại. Tôi mới biết là tên cướp đã bỏ đi lúc nào rồi.

Thấy tình trạng tồi tệ của tôi sau khi bị tấn công, bạn tôi đã gọi số cấp cứu 120 để được giúp đỡ. Rồi tôi chợt nhớ là kiểm tra vết thương. Tôi kiểm tra ngực tôi và không tìm thấy thương tích gì. Làm sao điều đó có thể xảy ra? Rõ ràng là tôi đã thấy con dao đâm xuyên vào người tôi, nhưng tôi lại không bị thương. Ai đã cứu tôi?

Khi tôi nhìn lại ngực, tôi nhìn thấy cái bookmark, đã bị con dao cắt ra từng miếng. Là cái bookmark ấy, nhỏ hơn 2 inches, đã ngăn cản con dao và bảo vệ tôi. Cái bookmark đó đã cứu mạng tôi.

Bạn tôi cũng hết sức kinh ngạc và không thể nói một điều gì trong một lúc lâu. Tôi đã rất xúc động trước sức mạnh của Đại Pháp, và tôi chân thành cảm ơn lòng nhân từ và sự tôn nghiêm của Sư Phụ Lý Hồng Chí.

Với những gì đã xảy ra, tôi đã xem xét lại sự hiểu biết của tôi về Pháp Luân Đại Pháp, “Pháp Luân Đại Pháp hảo” đã khắc sâu vào tâm tưởng của tôi, và tôi muốn chia sẻ vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp với mọi người xung quanh tôi.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/7/5/105457.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/8/6/63633.html.

Dịch ngày 10-8-2005, đăng ngày 14-8-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

bookmark: một vật dùng để đánh dấu chỗ trang sách đang dọc dở; thường là một tấm bìa mảnh.

Share