Bài của một học viên tại Quảng Châu

[MINH HUỆ 25-3-2005] Tôi 73 tuổi, và chị tôi, người mà đã cùng tôi lớn lên trong những khó nạn lớn, đã 76 tuổi và bây giờ đang sống tại Singapore. Trong năm năm qua, tôi đã tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong khủng bố. Chị tôi luôn lo lắng sự an toàn của tôi.

Năm ngoái vào lễ Trung thu, chị tôi, cùng với em trai tôi và em dâu tôi, đến thăm tôi tại Quảng Châu. Sau nhiều năm chia cách, chị tôi và tôi có thể nói chuyện cùng nhau lâu dài, và chị cuối cùng có được một sự hiểu biết chánh đáng và đầy đủ hơn về sự thật của Pháp Luân Đại Pháp. Chị bắt đầu hiểu vì sao tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tin nơi “Chân Thiện Nhẫn” trong những năm qua mặc dù những khó khăn và áp lực to lớn. Chị nói với tôi, “Nếu em nghĩ rằng em đã chọn được một con đường đi đúng, vậy em nên tiếp tục đi con đường đó. Miễn là em giữ được chánh tâm, thì em sẽ có được một tương lai sáng sủa. Cho dù con vật có tà ác thế nào, trời phật cũng sẽ che chở cho em.”

Trước khi họ rời đi, tôi đưa cho chị tôi và các người thân của tôi một tấm thiệp viết tay cẩn thận giòng chữ: “Nếu chư vị niệm thầm thường các câu ‘Pháp Luân Đại Pháp tốt’ và ‘Chân Thiện Nhẫn tốt, ’ chư vị sẽ được phát tài và bình an.” Chị tôi vui vẽ nhận nó và thành thật cám ơn tôi. Chị nói với tôi, “Đây là một món quà vô cùng quí báu. Chị sẽ luôn giữ nó bên mình chị.”

Sau khi chị tôi trở lại Singapore, vào khoảng cuối tháng mười hai 2004, một vài ngày trước sóng thần, chị đi với con gái, con rễ, và các cháu của chi đi Thái Lan nghĩ lế. Họ tất cả đều lưu lại trong một phòng ngũ bên cạnh biển tại Phuket. Họ được vui vẻ sung sướng dưới nắng ấm, cát và nước trong ba ngày.

Ngày 25 tháng mười hai, cháu gái tôi nhận được một cú điện thọai từ người bạn của nó tại trường đại học địa phương nói rằng, “Tôi mời tất cả gia đình của bạn đến chung vui lễ Giáng sinh tại nhà tôi!” Người bạn này sống tại Phuket và có một ngôi nhà đẹp trên đỉnh đồi của hòn đảo. Gia đình của chị tôi nhận lời mời, trã phòng ngũ, và đi đến nhà người bạn của cháu gái tôi để ăn mừng Giáng sinh.

Nhờ đó mà cả gia đình chị tôi đã thoát khỏi trận sóng thần sóng thần sáng ngày 26 tháng mười hai. Khi chị tôi nhìn thấy cái phòng ngủ của họ đã biến mất, và khi chị nhìn thấy những xác người chết trong nước và sự im lìm của bãi biển, chị cảm thấy sợ hãi và không cầm được khóc lớn. Ba ngày sau trận sóng thần, chị tôi kể lại cho bạn bè nghe rằng gia đình của chị đã thoát khỏi nạn tai này như thế nào. Chị cảm thấy rất may mắn.

Sự hội tụ với chị tôi vào giữa lễ Trung thu vừa qua là một khỏang thời gian rất quí báu. Vừa gặp nhau, chị tôi nói rằng chị không thể hiểu được các khủng bố vô nhân đạo mà tôi đã chịu đựng trong mấy năm qua. Chị muốn biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Chị là một tín đồ thuần thành Công giáo và tin rất mạnh vào Thượng đế và đi nhà thờ mỗi chúa nhật. Khi tôi nói với chị về Pháp Luân Đại Pháp, tôi tùy nơi trình độ hiểu biết của chị và cấp độ chấp nhận của chị và kiên nhẫn diễn tả Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhận được những lời tốt sau này của chị. Trong lúc gặp nhau, chị nhìn thấy tôi khỏe mạnh và tràn đầy sức lực như thế nào. Chị rất cả nễ rằng tôi không có vẻ là một người 73 tuổi.

Trong một vài ngày đó với chị tôi, tôi có cảm giác rất rõ ràng rằng trong tim của chị tôi, chị đã khai triển một sự hiểu biết đúng đắn về Pháp Luân Đại Pháp.

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/2/25/96050.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/3/25/58765.html.

Dịch ngày 21-6-2005, đăng ngày 30-6-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

 

Share