Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-08-2019] Trong suốt 23 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có nhiều trải nghiệm tuyệt vời và quá nhiều điều thần kỳ không thể tính đếm. Chúng tôi sẽ không bao giờ có thể báo đáp lại được những gì mà Sư phụ Lý Hồng Chí đã ban cho chúng tôi. Ở đây tôi muốn chia sẻ một số những trải nghiệm tuyệt vời trong quá trình tu luyện bản thân và hy vọng mọi người cũng sẽ thu được lợi ích từ đó.
Đại Pháp đã cứu tôi
Tôi năm nay 55 tuổi, sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn Trung Quốc. Từ khi còn nhỏ, tôi đã biết gia đình đã phải vất vả thế nào để tôi được đến trường, vì thế tôi rất muốn giúp đỡ bố mẹ làm những công việc đồng áng trong những ngày cuối tuần hoặc vào những ngày nghỉ học. Vào năm cuối tại trường trung học, vài ngày sau khi thu hoạch lúa mì xong, vào một buổi chiều sau khi tắm xong tôi lên cơn đau tim. Bố mẹ tôi đã đưa tôi đến nhiều bệnh viện nhưng các bác sĩ đều chẩn đoán rằng hiện vẫn chưa có cách điều trị hiệu quả cho bệnh tim của tôi và khuyên nên đưa tôi về nhà nghỉ ngơi và không được làm việc gì nặng nhọc thậm chí kể cả là quét nhà cũng không được. Kể từ đó cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi không thể làm bất cứ việc gì và phải bỏ học. Giống như một người vô dụng, tôi suốt ngày phải nằm trên giường.
Sau khi kết hôn ở tuổi 24, tôi mang thai con đầu lòng. Bệnh viện thị trấn không muốn tôi sinh em bé ở đây vì bệnh tim của tôi đã rất nghiêm trọng. Bệnh tình trở nên nặng hơn sau khi tôi sinh con. Tại thời điểm tồi tệ nhất, tôi yếu đến nỗi thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng nói của mình và thường xuyên phải quấn trong quần áo dày vào mùa hè. Với mong muốn tìm cách chữa trị, chồng tôi và tôi đã thử luyện một số loại khí công nhưng cũng không có tác dụng gì.
May mắn thay vào tháng 6 năm 1996, Pháp Luân Đại Pháp đã được truyền đến địa phương và chúng tôi được nghe đoạn ghi âm các bài giảng của Sư phụ Lý tại Tế Nam. Sau khi nghe xong, tôi hiểu rằng con người chúng ta cần phải sống theo Chân-Thiện-Nhẫn để phản bổn quy chân. Và rằng nghiệp lực chúng ta đã tích lũy trong nhiều kiếp là nguyên nhân căn bản của bệnh tật và khó khăn trong cuộc sống. Trong thâm tâm, tôi đã nói với Sư phụ: “Thưa Sư Phụ, con rất vui vì đã tìm thấy Ngài. Con muốn trở thành một người có đạo đức!”
Sau khi nghe xong các bài giảng Pháp trong suốt chín ngày liên tục, sức khỏe của tôi đã được chuyển hóa một cách thần kỳ. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, một trải nghiệm mà tôi chưa từng có trước đây, đến mức tôi có thể cảm thấy gót chân nhấc lên khỏi mặt đất khi tôi bước đi. Tôi đã rất vui mừng và hạnh phúc không thể diễn tả được thành lời.
Một lúc sau, Sư phụ bắt đầu tịnh hóa đầu tôi. Cơn đau đầu của tôi khiến tôi phải hai tay ôm chặt lấy đầu và đập vào tường để giải tỏa. Không muốn làm gia đình hoảng sợ, tôi nói với họ: “Hãy làm ơn đi ra ngoài và để tôi yên. Sư phụ đang tịnh hóa đầu cho tôi. Tôi sẽ ổn thôi.” Tôi đã nói với Sư phụ trong tâm: “Cảm tạ Sư phụ, vì đã chăm sóc con. Con biết đây là một điều tốt.” Suốt đêm hôm đó tôi không ngủ được chút nào nhưng vẫn cảm thấy tỉnh táo vào ngày hôm sau. Cơn đau đầu của tôi biến mất và giấc ngủ của tôi đã được cải thiện. Vài ngày sau, một cơn ớn lạnh lan khắp người tôi và mọi bộ phận trên cơ thể đều đau nhức, bao gồm tất cả các xương khớp. Tôi nhận ra đó là Sư phụ gỡ bỏ nghiệp lực cho tôi nên tôi đã mặc kệ nó. Tình trạng này biến mất sau một vài ngày. Khoảng một năm sau, tôi lại bị chảy máu mũi. Máu nhiều đến nỗi chảy thành dòng. Máu sẽ ngừng chảy khi tôi ra ngoài nhưng sẽ bắt đầu chảy khi tôi về nhà. Một lần nữa, tôi chắc chắn rằng đó là Sư phụ đang chữa bệnh tim cho tôi. Tình trạng này kéo dài trong nửa tháng.
Vào mùa đông năm 1997, một số đồng tu và tôi đã tập trung lại để đọc Chuyển Pháp Luân. Vào đêm đầu tiên, tôi nhận thấy đầu ngón tay của mình màu đen như thể bị vấy bẩn bởi mực đen. Tôi đã cố gắng rửa chúng nhưng nó không thành công. Kỳ lạ thay, màu đen biến mất vào ngày hôm sau. Điều tương tự xảy ra trong chín ngày liên tiếp. Tôi hình dung đó là vì tôi đã thực hiện chữa bệnh bằng tay trước đây và Sư phụ đang tịnh hóa chúng cho tôi. Trải qua hết quá trình tịnh hóa này đến quá trình tịnh hóa khác, tín tâm của tôi vào Đại Pháp và Sư phụ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Vào năm 2010, tôi bị một vết thương lớn ở đầu bàn chân phải. Mủ và máu thấm qua những chiếc vớ tôi mang vào ban ngày. Khi tôi cởi chúng ra vào ban đêm, tôi cũng xé da và thịt bị dính vào tất và để lộ phần da thịt thô ráp, đẫm máu. Điều này thật tồi tệ, từ Pháp tôi có thể ngộ rằng Sư phụ đang làm sạch cơ thể tôi ở mức độ sâu hơn. Tình trạng đó tồn tại trong ba năm. Một đêm, tôi rửa vết thương như bình thường và đi ngủ. Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy chân mình đã lành hẳn; thậm chí không thể nhìn thấy một vết sẹo.
Hôm nay khi hồi tưởng lại những ký ức này, tôi kinh ngạc trước sức mạnh và toàn năng của Sư phụ và Đại Pháp. Cảm tạ Sư phụ tôn kính!
Đại Pháp đã cứu nhiều người khác
Trong suốt những năm qua, bất chấp cuộc đàn áp tàn khốc ở Trung Quốc, tôi vẫn kiên trì tu luyện, kiên trì làm tốt ba việc, bao gồm tu luyện đề cao tâm tính và giảng chân tướng để cứu nhiều người hơn.
Vào Tết Nguyên đán năm 2018, tôi đi ra ngoài vào buổi sáng để giảng chân tướng. Tôi chào một người đàn ông trong công viên: “Chúc mừng năm mới!” và hỏi tiếp: “Thưa ông, ông đã nghe về việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó để bảo đảm an toàn cho bản thân chưa?” Với giọng điệu không mấy thân thiện, ông ta trả lời: “Tôi không biết ý của bạn là gì. Tôi ở ngoài thị trấn và chỉ đến đây vào dịp năm mới.” Tôi đã hỏi ônh ấy: “Ông từ đâu đến?” Ông nói rằng ông đến từ tỉnh Cát Lâm. Tôi nghĩ, “không có gì lạ khi ông ấy không thể hiểu tiếng phổ thông của tôi.” Dù sao đi nữa, tôi đã nói khi ông rời đi: “Hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Trước sự ngạc nhiên của tôi, ông mỉm cười và lấy điện thoại từ trong túi ra và nói: “Những người ở đây đã làm rất tốt. Tôi đã chụp một bức ảnh một biểu ngữ có nội dung: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo trong hành lang tòa nhà. Chúng tôi hiếm khi thấy được biểu ngữ như vậy trong khu vực của chúng tôi vì ở đó chính quyền đàn áp rất khốc liệt.” Tôi hỏi: “Ông có biết gì về Pháp Luân Đại Pháp không?” Một cách nhàn nhã, ông bắt đầu kể cho tôi nghe về câu chuyện gia đình. “Mẹ tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bà đã qua đời ở tuổi tám mươi. Bà có sức khỏe tốt khi còn sống và đã qua đời trong thanh thản. Khi còn sống, vợ tôi và tôi không phản đối đức tin của bà nhưng chúng tôi không tin vào điều đó. Bà chỉ vào cuốn sách Chuyển Pháp Luân và nói với chúng tôi trong hơi thở cuối cùng: “Đó là một báu vật! Các con phải trân trọng!” Chúng tôi không nghĩ nhiều về những gì mẹ tôi nói lúc đó.
Năm ngoái, vợ tôi ngã bệnh và hóa ra bà ấy bị ung thư giai đoạn cuối. Như vậy nghĩa là vợ tôi sẽ phải nằm viện thường xuyên. Khi về đến nhà, tôi nhớ những lời cuối cùng của mẹ tôi, vì vậy tôi lấy ra cuốn sách Chuyển Pháp Luân và nói với vợ: “Mẹ nói đây là một báu vật. Tại sao chúng ta không cùng đọc?” Vì vậy, chúng tôi bắt đầu đọc sách mỗi ngày. Nửa tháng sau, bệnh viện gọi vợ tôi đi kiểm tra để chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Chúng tôi chết lặng khi kết quả kiểm tra phát hiện vợ tôi không bị ung thư! Vợ tôi hoang mang không biết tại sao. Tôi đã rất ngạc nhiên – chúng tôi không làm gì khác ngoài việc đọc sách Chuyển Pháp Luân. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời! Kể từ đó chúng tôi đã đọc sách mỗi ngày.
“Tôi cũng đã chứng kiến nhiều trường hợp bệnh nhân ung thư hoặc bệnh lupus lấy lại được sức khỏe sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đại Pháp thật phi thường. Xin hãy trân trọng!” Tôi đã giải thích với ông về ý nghĩa và sự cần thiết của việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó và ông đã không ngần ngại thoái xuất. Ông hỏi tôi: “Làm cách nào chúng tôi có thể tu luyện Đại Pháp?” Tôi đã nói: “Ông phải học Pháp, luyện công và đề cao tâm tính. Xin hãy tìm một số học viên trong khu vực và họ sẽ rất vui lòng được giúp ông.”
Vài ngày sau, vào ngày 4 tháng 1, tôi gặp một người phụ nữ ăn mặc trang trọng. Tôi bắt đầu một cuộc trò chuyện và cố gắng giảng chân tướng về Đại Pháp cho cô ấy. Cô ấy nói: “Tôi tin vào Chúa Jesus, nhưng tôi không phản đối Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt với.” Tôi đã rất ngạc nhiên: “Làm sao cô biết nhiều về Pháp Luân Đại Pháp?” Cô kể cho tôi nghe câu chuyện về đồng nghiệp: “Tôi có một đồng nghiệp rất thân bị bệnh tim. Vài năm trở lại đây, cô ấy bị đau tim. Cô ấy đã ngừng thở khi đang ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện. Khi cô được đưa đến nhà xác, một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã đến và nói với mọi người trong gia đình và bạn bè tụ tập xung quanh: Nhanh nhanh! Hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Trong cơn tuyệt vọng, mọi người đều đã làm theo lời cô ấy nói. Thật kỳ lạ, giọng nói của họ đã đánh thức người chết. Cô ấy nói với tôi sau đó, những giọng nói dường như đến từ một nơi rất xa. Sau sự việc đó, cô ấy đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp chân chính và chưa bao giờ dao động đức tin của mình. Thế giới quan của cô ấy đã thay đổi – giờ đây cô ấy khỏe mạnh, không chấp trước nhiều đối với những thứ của người thường, không tranh đấu vì lợi ích cá nhân và trở nên biết nghĩ cho người khác.”
Lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của cô ấy, tôi đã có trải nghiệm tuyệt vời khi được đắm chìm trong ân huệ của Sư phụ.
Xin đa tạ Sư phụ, đa tạ Đại Pháp.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/8/24/391840.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/25/180043.html
Đăng ngày 19-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.