Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-10-2019] Tôi đã tu luyện tinh tấn khi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, bởi lẽ khi học Pháp, tôi đã tìm được ý nghĩa chân chính của cuộc sống và thấy được hy vọng. Tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999 và tham gia cùng các đồng tu nỗ lực giảng thanh chân tướng.

Thời gian trôi qua, trong cuộc bức hại dường như không bao giờ kết thúc này, cơ hội để được cùng các học viên khác học Pháp hoặc chia sẻ tâm đắc thể hội trở nên ngày càng thưa thớt. Tôi đã dành hầu hết thời gian của mình lẫn lộn trong người thường và ngày càng trở nên giống họ.

Tôi dần dần xem đạo đức trượt dốc kia của xã hội người thường như là tiêu chuẩn và còn hạ mình xuống thấp đến mức quan hệ với gái mại dâm và đánh bạc. Mặc dù tôi đã khiến Sư phụ Lý (nhà sáng lập) thất vọng nhưng Ngài đã không bỏ rơi tôi. Trong một vụ tai nạn gần đây mà có thể đã dễ dàng lấy đi mạng sống của tôi, Sư phụ Lý đã bảo hộ tôi và chấp nhận tôi quay trở lại làm một học viên Đại Pháp.

Vụ tai nạn

Tai nạn xảy ra vào một đêm khuya tháng Bảy. Tôi đang đi xe máy về nhà sau khi rời khỏi nơi đánh bạc thì đột nhiên nghe thấy tiếng một động cơ lớn tiến đến rất nhanh từ phía sau. Tôi biết có gì đó không ổn, nhưng trước khi có thể tránh đường thì tôi nghe thấy một tiếng “bang” lớn và tôi đã bị đâm.

Mặc dù hai mắt đã nhắm lại nhưng tôi có thể cảm thấy cơ thể mình bị hất sang bên lề đường. Toàn bộ lưng của tôi được nâng lên bởi một thứ gì đó, và dường như tôi đang được một ai đó giữ, sau này tôi nhận ra rằng hẳn đó là Sư phụ Lý. Tôi đã bị đẩy đi một quãng trước khi tôi bị văng ra xa.

Khi tỉnh lại, niệm đầu tiên xuất hiện là tôi là một đệ tử Đại Pháp, và rất có thể tai nạn này đã xảy ra là do tôi nghiện cờ bạc. Chính là cựu thế lực đã cố gắng để lấy mạng tôi.

Sư phụ đã điểm hoá cho tôi nhiều lần trước vụ tai nạn này, nhưng tôi đã bỏ qua hết và không muốn thay đổi, vì chấp trước mạnh mẽ của bản thân. Nhưng đêm hôm đó, ngay tại thời điểm ấy, tôi thấy hối hận vì đã không hành xử như một học viên chân chính.

Tôi nằm rạp trên mặt đất và nghĩ: “Muốn ta chết sao? Không có cơ hội đâu! Ta sẽ bắt đầu tu luyện trở lại, và trở nên tinh tấn.”

Quay trở lại con đường tu luyện

Tôi nhớ Sư phụ đã đưa ra ví dụ về người phụ nữ cao tuổi trong một bài giảng Pháp:

“Học viên này từ từ bò dậy khỏi mặt đất rồi nói: ‘Không sao cả, cậu đi đi’. [Bà] phủi bụi xong bèn vịn ông chồng rồi đi tiếp.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

“Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau. Với tuổi cao nhường ấy, là người thường, có thể ngã [vậy] mà không bị thương không? Ấy vậy mà ngay cả da của bà này cũng không bị trầy xước. Tốt xấu xuất tự một niệm; nếu như bà nằm tại đó nói: ‘Ái chà, tôi hỏng rồi, chỗ này bị rồi, chỗ kia bị rồi’. Nếu thế thì đã có thể gân đứt xương gãy, tê bại rồi.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Lúc đó tôi đã quyết định: “Từ giờ trở đi, mình sẽ trở lại làm một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và sống theo tiêu chuẩn của Pháp.” Tôi từ từ đứng dậy, chỉ để thấy chiếc xe đâm tôi đã đi mất. Xe máy của tôi ở tít đằng xa, phía dưới con đường và đã vỡ tan tành.

Tôi cảm thấy có chút mơ hồ, như thể vừa mới tỉnh ngủ vậy. Cơ thể tôi nặng nề và cứng ngắc nhưng tôi tỉnh táo. Tôi không đau, ngoại trừ vai phải cảm thấy tê. Tôi cũng bị mất một chiếc giày. Sau đó tôi phát hiện ra rằng nó đã rơi cách nơi tôi bị đâm xe 20m.

Tôi chầm chậm bước đến lề đường và ngồi xuống. Tôi nghĩ về những gì mình đã làm trong những năm qua và bắt đầu cười. May mắn thay, lúc đó không có ai xung quanh vì đã quá nửa đêm, nếu không mọi người sẽ nghĩ rằng tôi bị điên.

Tôi mơ hồ nhớ lại những lời giảng của Sư phụ:

“Kỳ thực chư vị đừng tưởng đụng một cái chư vị chả sao cả; nhưng [thực tế] chư vị đã quả thật chết đi một chư vị, là cái chư vị cấu thành từ nghiệp lực. Hơn nữa trên thân thể có các tư tưởng cấu thành từ nghiệp lực bất hảo, có [các] tâm, có tứ chi, đã đụng chết rồi, thế nhưng nó toàn do nghiệp lực cấu thành. Chúng tôi đã làm cho chư vị một chuyện tốt lớn nhường ấy, đã trừ bỏ nghiệp lực lớn đến thế, dùng nó để đền mạng; không ai làm chuyện này đâu. Chính vì chư vị có thể tu luyện, chúng tôi mới làm như vậy; đợi khi chư vị biết được, chư vị cũng không có cách nào cảm ơn tôi.” (Giảng Pháp tại Pháp Hội Mỹ Quốc 1997)

Tôi hiểu rằng Sư phụ đã không bỏ rơi tôi. Đêm đó có lẽ tôi sẽ chết nếu không phải vì được Sư phụ bảo hộ. Tôi vô cùng cảm động trước sự từ bi của Sư tôn và tràn đầy lòng biết ơn đối với Ngài.

Giảng chân tướng cho tài xế

Tôi không thể nâng được cánh tay phải lên vì vai phải bị trật và sưng. Tôi đã suy ngẫm về nhiều chuyện xấu mà tôi đã phạm phải trong những năm qua và cánh tay này đã tích tồn nhiều nghiệp lực đến thế nào.

Tôi gọi điện về nhà để người thân đến đón. Trong lúc chờ đợi, chiếc xe đâm vào tôi đã quay lại. Người tài xế nói với tôi ngay khi anh bước xuống: “Hãy đi đến bệnh viện nhé!”. Tôi đã nói với người lái xe và phụ lái: “Tôi vẫn ổn. Tôi không cần phải đến bệnh viện. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi sẽ không lừa các anh đâu nên anh đừng lo lắng. Tối nay các anh có thể đã giết tôi rồi, nhưng nhờ Pháp Luân Đại Pháp, tôi không sao. Bây giờ các anh có thể đi được rồi.”

Các tài xế đã gọi cho cảnh sát và công ty bảo hiểm. Không lâu sau anh trai và chú của tôi đến, và đại diện công ty bảo hiểm cũng đã đến. Mặc cho tất cả mọi người đều bảo tôi đến bệnh viện, nhưng tôi đã đi thẳng về nhà. Vì tôi đã không nhận lời đề nghị của các tài xế nên cho đến tận ngày hôm nay, chú tôi vẫn còn giận tôi bởi trở nên “ngu ngốc bướng bỉnh” như vậy.

Mẹ tôi bị sốc khi tôi bước vào cửa. Toàn thân tôi đầy máu, và tôi bị thương ở đầu, đầu gối, khuỷu tay, bàn tay, vai và cả hai bên thắt lưng. Kỳ lạ thay, tôi không cảm thấy đau chút nào. Cuối cùng, khi máu ngừng chảy, một chất lỏng trong suốt rỉ ra từ những vết thương. Tôi biết đó là vì tôi đã tích quá nhiều nghiệp lực.

Ngày hôm sau, các tài xế đã đến thăm. Cha tôi, cũng là một học viên, đã cùng tôi trò chuyện với họ nhiều hơn về Đại Pháp và về sự sai trái của cuộc bức hại. Khi tôi lại từ chối lời đề nghị của họ để được đưa đến bệnh viện, họ đã đề nghị tôi đến phòng Quản lý Cơ giới để vụ việc có thể được khép lại.

Hóa ra công ty bảo hiểm cần một bản sao kết quả kiểm tra sức khỏe của tôi để khép lại vụ việc. Nếu tôi không được kiểm tra thì sẽ gây ra sự bất tiện cho công ty bảo hiểm, cũng như các tài xế. Tôi đã xin lời khuyên của cha tôi, và ông nhắc nhở tôi rằng các học viên Đại Pháp phải luôn nghĩ cho người khác. Vì thế tôi đã đồng ý đi bệnh viện.

Trên đường đến bệnh viện, người tài xế nói: “Các học viên Pháp Luân Công không lừa gạt mọi người và không cần tiền. Anh thực sự là người tốt. Nhưng tôi đã gây ra tai nạn này và tôi thực sự muốn bồi thường cho anh.” Khi anh ấy khăng khăng rằng tôi phải nhận 1.800 nhân dân tệ, tôi đã chấp nhận. Tất nhiên, tất cả số tiền đó đã được quyên góp để làm tài liệu Đại Pháp.

Sư phụ đã gánh chịu đau đớn cho tôi

Khi tôi nói với bác sỹ rằng tôi bị tai nạn ngày hôm trước, ông ấy đã không thể tin được: “Và bây giờ anh mới đến để kiểm tra sao?” Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bác sỹ nói: “Khuỷu tay phải của anh bị thương nặng, anh cần ghép da. Cánh tay phải của anh bị gãy, anh cần phải nhập viện.” Tôi không đồng ý với các phương pháp điều trị này và cuối cùng chỉ chấp nhận bó bột.

Ngày hôm sau, băng đeo bó bột bị mất và ba ngày sau, tôi đã bỏ hoàn toàn khuôn bột. Mủ bắt đầu chảy ra từ vết thương trên cánh tay phải của tôi mặc dù nó không đau. Tôi biết những thứ xấu đang được loại bỏ khỏi cơ thể của tôi và cơ thể của tôi đang được thanh lọc.

Một buổi sáng, các vết thương đau khoảng hai giờ đồng hồ nhưng sau đó không bao giờ đau lại nữa. Tôi nhận ra rằng không phải chỉ vì tôi không cảm thấy đau thì có nghĩa là nó không đau. Sư phụ ắt hẳn đã phải gánh chịu phần lớn cơn đau cho tôi.

Buông bỏ chấp trước chữa lành vết thương

Một học viên đã đến thăm tôi và kể cho tôi nghe về một học viên khác bị gãy bảy xương sườn nhưng đã hoàn toàn hồi phục chỉ sau một vài ngày vì chính niệm mạnh mẽ của anh.

Tôi hướng nội và cố gắng tìm xem chấp trước của mình là gì. Tôi cần phải buông bỏ điều gì? Cần loại bỏ quan niệm nào để có thể hồi phục nhanh hơn? Tất nhiên tôi biết chấp trước vào sắc dục và cờ bạc của mình là vấn đề lớn nhất. Tôi cũng ôm giữ tâm sợ hãi – sợ rằng tôi sẽ mất đi cánh tay của mình và sợ chết.

Sư phụ giảng: “Vô cầu nhi tự đắc!” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003)

Việc hướng nội cũng không đẩy nhanh quá trình hồi phục như tôi mong đợi, bởi vì tôi có những chấp trước mạnh mẽ như vậy. Sau khi nghe câu chuyện về sự hồi phục nhanh chóng của một học viên khác, tôi đã cố gắng tìm ra những gì bản thân có thể làm để cánh tay mình cũng sẽ phục hồi nhanh. Tôi đã không hề nhận ra rằng mình đang truy cầu, dù điều đó thể hiện khá rõ ràng.

Tôi cảm thấy ngực mình căng cứng như thể có một lớp màng ngăn cách trái tim tôi với phần còn lại của cơ thể. Trên bề mặt, tôi vẫn tu luyện và hướng nội, nhưng không phải là không có mục đích và truy cầu. Tôi đang đi lạc lối.

Sư phụ giảng:

“Có vô số bệnh nhân ung thư đều đã khỏi rồi, nhưng cũng có bệnh nhân ung thư đã chết đi. Tại sao vậy? Tôi lấy ví dụ cho mọi người. Có người thực sự là vừa thấy đã đắc được Pháp như thế này rồi, cái gì họ cũng không chấp trước, khi nằm trên giường bệnh họ nghĩ: mình sắp chết rồi, mà mình vẫn còn có thể xem được những điều như thế này, thật hối hận tại sao không xem được sớm?! Họ không hề nghĩ đến việc dùng cái này có thể trị bệnh của họ, họ liền tận dụng thời gian đọc sách. Họ nói: mình không sống được mấy ngày nữa, mình mau mau xem, mau mau xem, tận dụng năm tháng còn sống, những ngày còn sống để xem thêm chút, xem thêm vài lần. Tuy nhiên, trong khi không biết không cảm thấy họ có thể xuống giường, khối u của họ đã tiêu mất rồi, họ có thể đi bộ, họ có thể đứng dậy, họ đột nhiên phát hiện toàn thân nhẹ nhõm. Bệnh viện kiểm tra bệnh của họ lần nữa, thì bệnh ung thư của họ đã hoàn toàn biến mất.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu [1998])

Khi tôi đọc đoạn Pháp này, sức nặng lên ngực tôi đã tiêu tan. Mặc dù tôi đã làm nhiều điều tồi tệ trong quá khứ, tuy nhiên sau tất cả, tôi đã đắc Pháp, vậy thì tôi còn sợ điều gì chứ? Vậy nếu tôi mất đi một cánh tay thì sao? Chẳng phải tôi vẫn sẽ sống sao? Tôi cần buông bỏ tất cả những chấp trước và thói quen xấu của bản thân, tận dụng tốt thời gian để học Pháp, làm tốt ba việc và trở thành một đệ tử Đại Pháp chân chính.

Đột nhiên mọi thứ dường như trở nên quá đơn giản. Tôi tự tin rằng tôi sẽ có thể vượt qua bất kỳ trở ngại nào. Mỗi người đều có một con đường tu luyện riêng, không ai giống ai, những điều gặp phải là khác nhau và có những chấp trước khác nhau cần buông bỏ – ngay cả khi đối mặt với cùng một tình huống thì hai người cũng sẽ có cách hành xử khác nhau. Nhưng miễn là chúng ta giữ được chính niệm chính hành, chúng ta sẽ thành công trong tu luyện.

Học được một bài học lớn

Sư phụ giảng:

“Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Nếu chúng ta có được kết quả tốt thì đó là vì chúng ta đã tu luyện tốt, và tâm tính của chúng ta đã đạt được yêu cầu của Pháp. Nếu chúng ta tu luyện để thỏa mãn những ham muốn con người của chúng ta, thì đó chẳng phải là ôm giữ chấp trước căn bản của chúng ta mà không buông bỏ sao?

Tôi đã học được một bài học lớn như vậy sau khi đi một đường vòng lớn. Tôi đã trượt ngã quá nặng trên con đường tu luyện của mình đến mức suýt nữa thì mất mạng. Là người tu luyện, chúng ta biết khi một người mất đi thân xác của mình thì cũng giống như thay đổi một bộ trang phục, nhưng sự hủy diệt của sinh mệnh mới là cái chết thực sự. Cảm tạ Sư phụ, với lòng từ bi hồng đại và trí huệ vô hạn của Ngài, đã giúp con phủ định an bài của cựu thế lực, tiêu trừ tội nghiệp, cứu rỗi cuộc sống và sinh mệnh của con.

Khi tôi đọc trong Pháp về việc Sư phụ đã giảng rằng những thành tựu của các đệ tử Đại Pháp là vĩ đại và vinh diệu như thế nào, tôi luôn cảm thấy vinh dự. Tuy nhiên, tôi lại chưa bao giờ tự hỏi bản thân mình phải như thế nào để thành tựu được quả vị ở tầng thứ cao cũng như vinh diệu và uy đức vô hạn như vậy. Tôi có xứng đáng với điều đó không? Liệu tôi có đạt được tầng thứ cao đó không? Tôi đã làm gì để xứng đáng với vinh diệu này?

Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình cùng các đồng tu và hy vọng đó có thể được coi như một lời cảnh báo. Tôi rất hối tiếc vì trước đây đã khiến Sư phụ phải thất vọng và tôi sẽ chân chính tu luyện để hoàn thành thệ nguyện của mình. Cảm tạ Sư phụ vì đã không bỏ rơi con.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/17/394685.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/4/180954.html

Đăng ngày 13-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share