Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-10-2019] Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp là tại nhà hàng xóm vào năm 2000. Lúc đó tôi rất tò mò và muốn đọc sách nhưng người hàng xóm nói rằng: “Chẳng phải chị là người theo đạo Cơ đốc sao?” và lấy lại cuốn sách từ tay tôi.
Khoảng ba năm sau, một đồng nghiệp của tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã đem đến cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân vì chồng của cô ấy không cho cô tu luyện. Tôi đọc sách mỗi khi có thời gian, nhưng tôi không thể nhận ra tất cả các mặt chữ. May mắn thay, một vài đồng tu đã giúp tôi, và dần dần tôi có thể tự đọc hết toàn bộ cuốn sách.
Học cách nói chuyện với mọi người về cuộc bức hại
Tôi bắt đầu phân phát tài liệu chân tướng cùng hai đồng tu khác sau khi tôi biết rằng đó là một trong những điều mà các học viên nên làm để cứu độ chúng sinh.
Một lần tôi đặt một cuốn Cửu Bình trên bậc thềm và nhìn thấy một cặp vợ chồng đang theo dõi tôi từ trên ban công nhà của họ. Người đàn ông sau đó đi xuống cầu thang, chụp cánh tay tôi và dọa sẽ báo cảnh sát. Ông ấy lấy điện thoại ra, nhưng tôi chụp nó và đưa ra xa. Vợ ông ấy và các học viên đi cùng tôi đã đến để giúp ông bình tĩnh lại. Tôi bảo ông rằng ông không cần phải tức giận như thế vì tôi chỉ để lại một cuốn sách trên bậc thềm nhà ông.
Sau vụ việc đó, tôi quyết định sẽ học cách giảng chân tướng trực diện với mọi người về cuộc bức hại và thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Vì thế tôi đã hỏi Minh và Châu liệu tôi có thể đi theo họ để giảng chân tướng được không.
Một hôm, Minh nói chuyện với một giáo viên. Người này nói rằng cô đang đọc sách Chuyển Pháp Luân và chỉ muốn đọc sách. Cô không muốn thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Sau này Minh đổ lỗi cho tôi vì cô ấy không muốn thoái đảng.
Sau đó Châu đồng ý cho tôi đi theo với điều kiện tôi phải đứng cách xa trong khi cô ấy giảng chân tướng. Tôi thắc mắc làm sao tôi có thể nghe và học theo cô ấy nếu tôi đứng cách xa như thế?
Một vài học viên và tôi đi đến một thành phố khác để cố gắng giải cứu một học viên đến từ thành phố của chúng tôi đang bị giam giữ. Họ muốn đi đến nói chuyện với các viên chức tại đồn công an. Lương nói tôi không cần phải đi, nhưng tôi nhất quyết muốn đi cùng họ.
Thế rồi Lương nói tôi nên tập cách giảng chân tướng bằng cách giúp hai người lao công đang quét dọn ở gần đó thoái ĐCSTQ. Trước đây tôi chưa từng giúp ai thoái Đảng bao giờ và hiểu rằng đây là thời điểm để tôi đột phá. Trong tâm tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi để tôi cứu hai chúng sinh đó.
Tôi nói với người đàn ông: “Pháp Luân Đại Pháp chỉ dạy con người Chân-Thiện-Nhẫn và không phải là tà giáo [như chính quyền đã tuyên truyền]. Trông anh có vẻ lương thiện. Anh nên thoái Đảng để được bình an.” Người đàn ông đồng ý.
Sau đó tôi nói với người phụ nữ: “Chị cũng nên thoái Đảng. Chị đã bị đóng dấu ấn khi chị tuyên thệ với ĐCSTQ. Thoái Đảng bảo bình an.” Chị ấy cũng đồng ý thoái.
Sau đó, tôi không còn sợ giảng chân tướng trực diện với mọi người nữa và cảm ơn Sư phụ đã gia trì. Tôi cũng rất biết ơn Lương vì đã đẩy tôi vượt qua tâm sợ hãi.
Hướng nội khi phối hợp thành một chỉnh thể
Gần đây, tôi nhận thấy mình đã không đi ra ngoài giảng chân tướng một thời gian và hỏi Minh rằng liệu tôi có thể đi cùng cô ấy không. Minh bộc bạch cô ấy không biết cách bắt chuyện với người lạ, nhưng cô giỏi về mặt khuyên người ta thoái đảng. Sau đó chúng tôi đưa ra chiến lược tôi sẽ bắt chuyện với người lạ và sau đó Minh sẽ khuyên họ thoái đảng.
Vào ngày thứ ba đi giảng chân tướng, Minh bảo tôi vẫn chưa giúp được ai thoái Đảng. Tôi cảm thấy bị oan ức và tủi thân. Tôi đã bắt chuyện với rất nhiều người để sau đó cô ấy có thể giúp họ làm tam thoái, nhưng cô ấy luôn ngắt lời tôi trước khi tôi có thể đề nghị bất kỳ ai thoái đảng.
Vài ngày sau, khi chúng tôi đang phát lịch Đại Pháp, tôi bắt đầu nói chuyện với một người và nhìn thấy Minh đang đi đến chỗ chúng tôi. Tôi không muốn cô ấy ngắt lời tôi và nhận ra đó bởi vì tôi chấp trước vào việc được công nhận. Cuối cùng tôi đã để cô tham gia vào cuộc trò chuyện.
Điều tương tự cũng xảy ra vào ngày hôm sau, nhưng tôi không than phiền. Tôi không muốn cựu thế lực can nhiễu đến nỗ lực cứu người của chúng tôi. Đột nhiên, một đoạn Pháp của Sư phụ xuất hiện trong tâm trí tôi:
“liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Bởi vì tôi có thể hướng nội tìm và đề cao tâm tính, Minh đã ngừng việc làm gián đoạn các cuộc trò chuyện của tôi. Qua trải nghiệm này tôi đã học được rằng chúng tôi có thể gạt những sự khác biệt qua một bên và phối hợp với nhau như một chỉnh thể để cứu người.
Cảm tạ Sư phụ vì đã bảo hộ chúng con. Con nguyện sẽ tu luyện tinh tấn hơn nữa để không làm Sư phụ thất vọng.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/5/394196.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/2/181862.html
Đăng ngày 17-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.