Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 21-12-2019] Gần đây tuyết rơi rất nhiều ở New York khiến đường trở nên trơn trượt. Trong một tuần, tôi đã bị ba tai nạn nhỏ. Lần tai nạn gần nhất, xe của tôi bị kẹt trong một bãi tuyết suốt một giờ đồng hồ.
Chồng tôi nói: “Đây cũng giống như tình trạng tu luyện của em – Em có vẻ đang bị trì trệ.” Những gì anh ấy nói đã nhắc nhở tôi hướng nội.
Tôi nhớ lại những suy nghĩ của mình trong vụ việc. Cảm thụ lớn nhất chính là sợ hãi; Tôi sợ bị thương hoặc thậm chí sợ bị mất mạng. Sợ hãi là một trong những chấp trước căn bản mà hầu hết học viên có khi chúng ta mới bắt đầu tu luyện. Năm 2003, diễn ra dịch SARS và vì sợ hãi tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết Đại Pháp có thể bảo hộ mình, vì vậy tôi bắt đầu tu luyện.
Khi xe của tôi bắt đầu bị trượt mất kiểm soát, niệm đầu tiên của tôi là xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi lập tức nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi liên tục nói điều đó, nhưng xe của tôi vẫn bị mắc kẹt trong bãi tuyết. Thế là tôi dừng lại. Thay vì hướng nội tìm lý do tại sao điều này xảy ra, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là dùng một phương pháp của người thường để khiến chiếc xe không bị mắc kẹt.
Trong một tiếng đồng hồ tiếp theo, tôi đặt cành cây và đá dưới lốp xe, rải muối quanh xe. Nhưng không hiệu quả. Tôi tìm cách quay tay lái và quay xe về đúng hướng, nhưng nó lại trượt trở lại bãi tuyết một lần nữa.
Sau khi hướng nội, tôi nhận ra rằng mình đang xem tu luyện là công cụ để giải quyết vấn đề và vượt qua quan nạn. Tôi đang dùng tiêu chuẩn “thiết thực và hữu ích” để đo lường tu luyện. Hữu ích là tất cả những gì tôi quan tâm. Đây không phải là chân tu.
Sư phụ giảng:
“Người tu phần đông không thấy là vì có truy cầu nhìn thấy, đó là chấp trước, vậy không bỏ nó đi thì không thấy.”
“Ngộ trước thấy sau, tu tâm trừ nghiệp, bản tính hễ xuất liền có thể thấy.” (Vì sao không được thấy, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Những phương thức người thường mà tôi sử dụng không hiệu quả. Khi gặp khó khăn, tôi không bình tĩnh. Thay vào đó, tôi trở nên lo lắng. Tôi thậm chí bắt đầu phàn nàn và sau đó khóc lóc. Tôi gọi điện cho chồng, đổ lỗi cho anh ấy, nói rằng tất cả là lỗi của anh ấy vì anh ấy đã không thay lốp xe.
Khi tôi gọi điện, anh ấy đang bận quảng bá cho Shen Yun. Cuộc gọi của tôi đã can nhiễu việc cứu người của anh. Sau đó, tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không giải quyết vấn đề của mình như một người tu luyện chân chính. Tôi đã đẩy cơ hội đề cao này đi. Tôi đã không tu bản thân hay hướng nội.
Lời cảnh tỉnh
Tôi tu luyện đã hơn 10 năm. Khi xem xét lại tu luyện của mình, việc không hướng nội là vấn đề lớn nhất của tôi. Khi xe của tôi bắt đầu trượt, một niệm lóe lên trong đầu tôi: “Mình đang bỏ sót điều gì trong tu luyện đây?” Tuy nhiên, thay vì phân tích tại sao nó xảy ra từ góc độ tu luyện, tôi lại cố gắng giải quyết vấn đề bằng cách sử dụng các phương thức của người thường.
Tu luyện của tôi ở công ty truyền thông cũng vậy. Tất cả những gì tôi quan tâm là làm các việc một cách chính xác và hoàn thành công việc. Nếu không có sơ hở trong tu luyện, tôi có thể hoàn thành mọi việc một cách chính xác và hiệu quả. Khi người tu luyện không hướng nội và loại bỏ các chấp trước trong thời gian dài, chúng ta có thể trở nên lười biếng, truy cầu sự thoải mái, và thậm chí buông lơi tu luyện.
Trong một cuộc họp truyền thông, tôi đã bày tỏ một số suy nghĩ tiêu cực. Tôi nói: “Nếu chúng ta vẫn cần giảng chân tướng thêm 20 năm nữa, tôi có thể tiếp tục làm. Nhưng tôi không chắc mình có thể tiếp tục làm công việc truyền thông thêm 20 năm nữa.”
Sau những tai nạn này, suy nghĩ của tôi đã thay đổi. Nếu Sư phụ an bài cho tôi thêm 20 năm nữa làm trong ngành truyền thông, tôi chắc chắn sẽ làm. Những lo lắng và thiếu tự tin trước đây của tôi là do tôi đã không làm tốt, và tôi cảm thấy việc đó quá khó khăn để tiếp tục làm công việc truyền thông.
Là người tu luyện, có lẽ tôi nên xử lý các vấn đề của mình theo cách khác. Vì tôi biết mình chậm chạp trong công việc, làm không tốt và ở tiêu chuẩn thấp hơn nhiều so với mong muốn của Sư phụ, tôi nên cố gắng hơn, thay vì chờ đợi những kết quả tốt. Điều quan trọng nhất là tôi không nên mất niềm tin – Tôi nên kiên trì, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Sư phụ giảng:
“Việc của đệ tử Đại Pháp còn chưa kết thúc, [hãy] tu tốt bản thân mình và làm kênh truyền thông được tốt hơn nữa; đây chính là uy đức của đệ tử Đại Pháp. Trong khó nạn mà bước đi tốt con đường của chư vị, không hề dễ đâu, nhưng chư vị đã qua được rồi.” (Thư chúc mừng)
Tôi bị chấp trước vào đồ ăn nên thường dành nhiều thời gian để nấu ăn. Tôi dành thời gian đọc tin tức người thường vì tôi bị chấp trước vào giải trí. Tôi thậm chí còn dành nhiều thời gian để đọc các bài báo mà mình đã viết và bình luận của độc giả. Những tai nạn này đóng vai trò như lời cảnh tỉnh và bây giờ tôi nhận ra rằng mình nên trân quý thời gian mà Sư phụ đã cấp cho chúng ta tu bản thân và cứu người. Mỗi ngày đều vô cùng quý giá.
Sau lần tai nạn gần nhất, ngày hôm sau tôi lại lái xe ra ngoài. Khi khởi động xe, tôi nhớ đến bài thơ của Sư phụ:
“Đại giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”
(Chính Niệm Chính Hành, Hồng Ngâm II)Diễn nghĩa:
Niệm Chân Chính Hành Sự Chân Chính
Bậc Đại Giác không e ngại khổ
Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương
Không có chấp trước vào sống và chết
Đi trên con đường Chính Pháp một cách ung dung thanh thản
Trên đây là chút thiển ngộ của tôi, có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/21/397227.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/5/182040.html
Đăng ngày 17-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.