Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 23-09-2019] Tôi hiện 78 tuổi. Khi nhìn kỹ lại trạng thái tu luyện của bản thân mình trong nửa năm qua, tôi chợt bừng tỉnh: Tôi đã thực sự buông lơi [tu luyện]. Tại sao tôi lại đi đến bước này? Thứ nhất, tôi đã không học Pháp nghiêm túc. Thứ hai tôi không tập trung khi phát chính niệm. Những sơ hở này đã cho cựu thế lực có cơ hội lợi dụng.
Sư phụ Lý Hồng Chí giảng:
“Tu luyện là cực kỳ gian khổ, là nghiêm túc phi thường; chư vị hơi không chú ý là có thể [bị] rớt xuống ngay, huỷ [hoại] chỉ trong một sớm; do vậy tâm nhất định phải chính.”(Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã học đoạn Pháp này nhiều lần, nhưng lại không đồng hóa với Pháp.
Để kéo tôi xuống, cựu thế lực khiến tôi buồn ngủ khi học Pháp và luyện tĩnh công. Chúng khiến tôi mơ màng mỗi khi tôi ngồi xuống.
Tôi bắt đầu chép và ghi nhớ Pháp, nhưng tôi vẫn buồn ngủ, trong lòng cảm thấy rất buồn rầu. Các đồng tu khuyên tôi kiên trì phát chính niệm. Tôi đã làm vậy, nhưng trạng thái vẫn không ổn định.
Sau đó, tôi thậm chí mê đắm vào các chương trình truyền hình của người thường. Đây không phải chuyện đùa. Tôi thậm chí ngồi đó mỗi lần hàng giờ để xem truyền hình, đôi khi còn liên tiếp trong nhiều ngày.
Tôi biết trạng thái này của mình không đúng.
Sư phụ giảng:
Con người tựa như đồ chứa đựng, cho mang chứa cái gì thì là như thế. (Hoàn tan trong Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi là một học viên, thì trong đầu nên mang chứa Pháp chứ không phải những thứ khác. Tôi chắc chắn không được để bất cứ khoảng trống nào trong tâm trí mình cho những thứ loạn bát nháo của người thường. Tôi đã lãng phí nhiều thời gian mà lẽ ra tôi phải dùng để học Pháp hay cứu người. Tôi nhận ra rằng mình không được như thế nữa.
Nhưng cựu thế lực sẽ không dễ dàng buông tay. Tôi dần bị chấp trước vào những tình tiết của các chương trình đó. Đôi lúc tôi thỏa hiệp và xem một chút vào lúc đang ăn. Tuy nhiên, khi đã xem một tập, tôi sẽ muốn xem tập nữa.
Sư phụ biết tôi chấp trước vào nó, vì vậy Ngài đã cảnh tỉnh tôi.
Sư phụ giảng:
“Tất cả các tâm chấp trước, miễn là chư vị có, thì cần phải vứt bỏ tại các chủng hoàn cảnh [khác nhau]. [Sẽ] làm cho chư vị trượt ngã, từ đó mà ngộ Đạo; tu luyện là như thế.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Con trai tôi đi công tác bên ngoài thành phố. Con dâu tôi cũng ra ngoài thành phố. Trước khi con dâu tôi đi, cháu nói với tôi rằng tay nắm cửa phòng tắm bị hỏng và bên bảo trì tòa nhà sẽ không tới sửa trong vài ngày tới. Cháu nói tôi không được khóa cửa, nếu không tôi sẽ bị kẹt trong đó. Tôi nói với cháu rằng tôi hiểu.
Tuy nhiên, sáng hôm sau, khi đi tắm sau khi phát chính niệm, tôi vô tình sập cửa lại. Tôi cuống cuồng và không biết phải làm gì. Tay nắm cửa hỏng quá nhỏ để tôi nắm và quá chặt để tôi xoay. Tôi nghĩ mình có thể phá cửa sổ và ra ngoài theo đường đó, nhưng lại không có dụng cụ phù hợp, nên cũng không thực hiện được.
Sau đó, Pháp của Sư phụ xuất hiện trong tâm tôi:
“…, sự tình gì cũng đều không ngẫu nhiên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015)
Đây chắc chắn là gậy cảnh tỉnh đối với tôi để tôi buông bỏ chấp trước của mình.
Tôi hướng hội và tìm thấy chấp trước an dật, oán hận, tranh đấu, tư tâm, sợ hãi, cái tình với con cái, tình chị em, v.v.. Tạ ơn Sư phụ đã lợi dụng chuyện này để phơi bày chấp trước của con. Cho dù mất bao lâu, con sẽ tu luyện tinh tấn, không bao giờ buông lơi và làm một đệ tử Đại Pháp chân chính.
Tôi mệt, khát và đói. Tôi không có điện thoại di động bên mình và hoảng hốt, kiệt sức và run sợ. Một tuần nữa con trai tôi mới có thể trở về và tôi không biết khi nào con dâu tôi về nhà.
Tôi không thể từ bỏ. Tôi vẫn chưa hoàn thành xong sứ mệnh của mình và có quá nhiều người vẫn chưa được cứu. Tôi nói với Sư phụ: “Sư phụ, con biết mình sai rồi. Từ nay trở đi con sẽ không xem chương trình truyền hình của người thường nữa. Con sẽ buông bỏ tất cả chấp trước của mình. Con sẽ nhớ mình là một đệ tử Đại Pháp trong mọi lúc và nghiêm khắc với bản thân trong mọi chuyện. Sư phụ, xin Sư phụ tha thứ cho con, một đệ tử đáng thất vọng của Ngài.”
Sau đó tôi thử vặn tay nắm cửa lần nữa và cửa được mở ra. Tôi thấy như thể tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi không nói lên lời, nước mắt chảy dài trên má. Tôi quỳ lạy và tạ ơn Sư phụ, mặc dù không ngôn từ nào có thể biểu đạt được.
Nhìn đồng hồ, thấy mới chỉ 11 giờ 40 phút và tôi vẫn chưa bị lỡ thời điểm phát chính niệm.
Trải nghiệm này thực sự đáng nhớ. Tu luyện là rất nghiêm túc và không thể buông lơi dù là một chút.
Cả con trai và con dâu tôi đều ngạc nhiên và tin rằng Đại Pháp là tốt.
Trước đây, con dâu không để tôi giảng chân tướng cho cháu gái tôi, bảo rằng trẻ con còn quá nhỏ để hiểu. Ngày nay, từ mẫu giáo trở lên, tất cả trẻ đều bị tuyên truyền [đầu độc] bởi thuyết vô thần cùng với tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công.
Bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Tất cả họ đã được chứng kiến uy lực siêu thường của Đại Pháp và nhận ra rằng đây là pháp môn tu Phật. Cháu gái tôi cũng đã thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong.
Trên đây là chút thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/23/393645.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/26/181230.html
Đăng ngày 15-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.