Bài viết của Thuần Tử thuộc tỉnh Liễu Ninh
[MINH HUỆ 27-12-2009] Tôi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Khi đó, tôi đã nhận thức rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng tôi không hiểu tại sao mình cần phải tu. Sau đây là những kinh nghiệm chia sẻ của tôi về cách mình bắt đầu tu luyện Đại Pháp và cứu độ chúng sinh trong sự bảo hộ của Sư Phụ, cũng như lòng từ bi của các bạn học viên cùng nhóm học. Nếu có gì không phải, làm ơn xin chỉ giúp.
1. Học nhóm giúp tôi tu luyện kiên định
Tôi đã gặp một học viên địa phương vào năm 2006 và có được cơ hội đọc các bài kinh văn mới của Sư Phụ cũng như các bài viết trên Minh Huệ. Tôi cảm thấy mình như tìm được con đường mình cần để về nhà. Sau khi nghe chia sẻ của các bạn học viên, tôi hiểu ra tầm quan trọng của việc học Đại Pháp tốt. Tôi nói với các bạn rằng mình muốn tham gia và học nhóm, và họ đã giúp tôi thành lập một nhóm học. Một số bạn đã đưa ra ý kiến nên ghi nhớ một vài trang ‘Chuyển Pháp Luân’ trước khi học Pháp. Tất cả đều đồng ý và chúng tôi tiếp tục sử dụng phương pháp học này.
Khi đọc thuộc Pháp lần đầu, tôi dành một giờ để ghi nhớ, nhưng tôi vẫn không thể làm được. Tôi nhớ rằng trong nhóm học, có một học viên 70 tuổi có thể đọc thuộc Pháp. Tại sao tôi không thể? Một số các bạn khác nhắc tôi phát chính niệm, và tôi bắt đầu phát chính niệm giải thể tất các các nhân tố ngăn cản tôi học thuộc Pháp. Tôi cuối cùng cũng đã có thể đọc thuộc ba trang ‘Chuyển Pháp Luân’. Một số bạn học viên giúp đỡ tôi. Tôi nói với họ, ‘Tôi cảm thấy mình có thể ghi nhớ nhanh hơn trước.’ Họ nói, ‘Nếu trí nhớ bạn tốt, bạn có thể thăng tiến và đọc thuộc Pháp không phạm một lỗi nào vì đây chính là Pháp.’
Tôi nhận thấy mình cần phải đặc biệt chú ý khi đọc thuộc Pháp. Tôi loại bỏ các quan niệm con người và tập trung vào từng từ chứ không chú ý vào những quan niệm của mình. Tôi đọc thuộc ngày càng chính xác. Với sự giúp đỡ của các bạn, chúng tôi kiên định học thuộc Pháp. Tôi thực sự không cảm thấy một khó khăn nào khi ghi nhớ Pháp, và tôi bây giờ có thể đọc thuộc Pháp chính xác và trôi chảy. Các bạn học viên nói tôi đã tiến bộ rất nhiều. Tôi biết các bạn đã động viên mình dựa trên năng lực của bản thân và họ đã giúp tôi mạnh mẽ và duy trì chính niệm. Tôi cuối cùng đã làm được điều đó một cách chân chính.
Khi đọc thuộc Pháp, tôi đã có thể loại bỏ được chấp trước nhìn nhận việc học Pháp như một trách nhiệm nhàm chán. Tôi đã phát hiện ra những ý nghĩa sâu xa hơn trong việc học Pháp. Tôi đã tự đo lường mình trong Pháp và tâm tính tôi đã cải biến.
Tôi vẫn còn một số chấp trước như trước kia, đặc biệt khi tôi ở nơi công cộng. Tôi hành xử như một người thường. Các bạn nói tôi đã học Pháp không đủ và tôi nên đọc thuộc Pháp khi có thời gian rỗi, và tôi bắt đầu học thuộc Hồng Ngâm, các bài kinh văn của Sư Phụ và ‘Chủ ý thức phải mạnh’ (Chuyển Pháp Luân) khi tôi đi bộ hoặc bắt xe bus. Tôi tiếp tục thực hiện điều này và tôi thấy mình trong Pháp.
Tôi đã được nuông chiều khi còn nhỏ (vì tôi nhỏ tuổi hơn các anh chị mình mười và hai mươi tuổi) Tôi thiếu kiên nhẫn và không chịu được chỉ trích. Tôi chán nản nếu ai đó nói những điều mình không thích. Nếu tôi không muốn nghe là tôi rời đi. Chấp trước này bộc lộ rõ trong quá trình tu luyện của tôi.
Tôi đến nhà một học viên để học nhóm. Khi đến nhà chị, tôi nói, ‘Bên ngoài rét quá’. Một trong những học viên lớn tuổi nói, ‘Tôi cảm thấy nóng.’ Khi tôi trả lời, một học viên khác nín tôi và nói, ‘Chị nói nhỏ thôi.’ Tôi đột nhiên cảm thấy không vui. Tôi nghĩ anh ta coi thường mình. Tâm trí tôi trống rỗng và tôi không còn quan tâm đến việc học Pháp nữa nên tôi rời đi. Khi tôi xuống cầu thang, tôi thấy rõ ràng tà ác đã sử dụng chấp trước ‘không chấp nhận chỉ trích’ để ngăn cản nhóm học của chúng tôi. Chấp trước này không phải thuộc về tôi. Tôi cần phải loại bỏ nó và quay lại học Pháp.
Tôi quay lên cầu thang. Ngay khi định gõ cửa, tôi nghĩ ‘Thật là ngượng khi lại đứng đây gõ cửa. Không biết các học viên khác nghĩ thế nào về mình nhỉ? Nhưng tôi nhận thấy ý nghĩ này không phải là của mình và tôi cần phải quay lại học Pháp. Tôi lại gõ và cửa mở. Mọi người đang học Pháp. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng và thì thầm “Mình đang làm cái gì đây?’ Một học viên ở đó nói, ‘Ổn cả. Đừng lo’. Chị mời tôi vào học Pháp cùng mọi người. Mọi người đều hành xử như không có chuyện gì và tôi lập tức nhập vào học Pháp. Sau đó chúng tôi chia sẻ và mỗi người thảo luận về chấp trước của mình. Một trong những học viên trẻ hơn nói, ‘Chị tự nhận thức rất tốt. Chị có thể nhìn vào bên trong và bình tĩnh. Nếu em là chị, em chẳng thể quay lại đây nhanh như thế.’
Cử chỉ của nhóm làm tôi cảm động. Tôi cảm thấy rất tệ nhưng mọi người khác đều có thể nhận thấy những điểm yếu của họ. Ở đó không có chỉ trích nhưng có tha thứ. Trong môi trường thanh tịnh nhường ấy, mọi người đều khuyến khích tôi nhìn vào bên trong và thực tu. Tôi đã nhận thức được sự nghiêm túc của tu luyện.
2. Giảng sự thật cho gia đình và cho người lạ
Các học viên quanh tôi giảng sự thật mỗi ngày. Chính niệm của họ rất mạnh mẽ. Họ không hề sợ hãi và họ đã cứu độ rất nhiều chúng sinh. Một ngày tôi nói với một học viên trong nhóm, ‘Tôi sợ giảng sự thật. Tôi nghĩ mình chỉ có thể giảng sự thật cho gia đình và cho những người mình biết rõ.’ Trong đầu tôi, tôi có thể nghe chị nói, ‘Đó là sai.’ Và tôi đã được động viên và bắt đầu giảng sự thật cho họ hàng của mình.
Cháu gái tôi đến thăm. Tôi nói với cháu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã thóa mạ Đại Pháp. Tôi cũng nói với cháu về việc các học viên Đại Pháp đã chịu đựng bức hại như thế nào. Khi tôi nói, cháu tôi kêu ca. Tôi liền kể cho cô bé một câu chuyện trên Tuần báo Minh Huệ với tiêu đề ‘Thuyền ở ngay cạnh bên.’
‘Có một vị mục sư. Khi nạn lụt đến, mọi người đều xô đẩy nhau để thoát thân nhưng vị mục sư rất điềm tĩnh. Ông ta tin tưởng rằng Chúa trời sẽ cứu Ông ta. Khi nạn lụt đến và nước cao như thắt lưng của ông, mọi người thuyết phục ông chạy đi. Ông ta nói mình không cần và Chúa trời sẽ cứu Ông ta. Khi nước là tới cổ, có người trong một chiếc thuyền nhỏ yêu cầu ông ta nhảy lên. Mục sư lần nữa lại từ chối. Ông ta tin tưởng Chúa trời sẽ cứu Ông ta. Nước tiếp tục lên và ông ta phải leo lên một mái nhà. Một chiếc trực thăng bay đến và họ ném dây xuống cho ông leo lên nhưng vị mục sư lại từ chối. Ông tin rằng Chúa trời sẽ đến cứu ông. Vị mục sư cuối cùng chết đuối. Sau khi chết, ông đã gặp Chúa trời và buồn bã hỏi Người, ‘Con đã dành cả cuộc đời mình để phụng sự Người. Tại sao Người không cứu con khi con gặp nguy hiểm?’
Tôi hỏi cháu tôi có biết tại sao không. Cô bé nói, ‘Chúa trời đã cho ông ta rất nhiều cơ hội rồi.’
Tôi tiếp tục giảng sự thật cho cô bé với những điều mà tôi đã nghe, ‘Có người nói rằng thậm chí khi có nguy hiểm, Trời vẫn sẽ cứu tôi vì tôi không làm điều xấu. Vậy chẳng cần phải thoái ĐCSTQ. Nhưng nếu bạn nghĩ mình là một người tốt, thì thoái Đảng Trung Cộng chính là một cơ hội được cứu độ mà Trời ban cho con người!’
Cô bé hiểu ra và nhở tôi giúp cháu thoái Đảng. Chú và các bác của tôi nghe câu chuyện gữa tôi và cô cháu gái, họ cũng tuyên bố muốn thoái ĐCSTQ.
Khi tôi đang ở cạnh các bạn học viên, một người đàn ông đến hỏi giờ tôi. Tôi nói cho anh và anh ấy rời đi. Một trong số học viên lớn tuổi hỏi tại sao tôi không giảng sự thật cho anh ta. Tôi đã ngạc nhiên sao họ có thể tin rằng bất cứ điều tình cờ nào cũng là một cơ hội trân quí để giảng chân tượng. Tôi cũng muốn giảng sự thật cho người lạ, và thế là Sư Phụ đã tạo ra những cơ hội giúp tôi.
Tôi đến chỗ làm một buổi tối và một sinh viên đại học hỏi tôi đường đến phòng khách. Tôi nói với một bạn học viên rằng có lẽ cô ấy là có tiền duyên và chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội cứu cô. Tôi nói, ‘Em hình như không phải người ở đây.’ ‘Em là người Hebei’. ‘Hebei gần Bắc Kinh. Mới đây vừa thấy trên thời sự.’ Tôi kể về vụ thảm sát vào ngày 4 tháng Sáu, 1989, ở Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh, cuộc bức hại Pháp Luân Công, và ‘Vụ tự thiêu Thiên An Môn’. Tôi hỏi cô bé liệu cô đã là thành viên của tổ chức Đảng nào không. Cô nói rằng cô ấy chỉ ra nhập Đội thiếu niên và Đoàn thanh niên Cộng sản. Tôi bảo cô bé, ‘Thoái khỏi những tổ chức ấy đi và em sẽ có một tương lai tươi sang.’ Cô bé đồng ý. Tôi nhận thấy việc giảng sự thật cho người lạ không khó khăn đến thế.
3. Phật Quang Phổ Chiếu
Từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, các bệnh tật của tôi khỏi hoàn toàn và tâm tính của tôi cũng chuyển biến nhiều. Tính ích kỉ của tôi đã chuyển thành sự quan tâm đến người khác. Bản chất tôi rất thiện lành, nhưng trước đây tôi vẫn hay xấu tính, và tôi cũng lười biếng nữa. Trong quá trình học Pháp và tu luyện của mình, tôi dần dần sửa mình. Tôi không muốn làm việc nhà, và đôi khi tôi cũng hay quát chồng. Nhiếu lúc, tôi còn muốn đánh anh. Tôi thực sự muốn thay đổi bản thân mình. Tôi đọc nhẩm bài ‘Phật tính và ma tính’ (trong ‘Tinh tấn yếu chỉ’) và quyết định loại bỏ ma tinh và trau dồi Phật tính.
Trên thực tế, ma tính của tôi dần dần biến mất, và gia đình tôi trở nên hài hòa. Tôi giảng sự thật, nhưng đồng thời tôi cũng quan tâm đến chồng mình. Bây giờ tôi giặt giũ và phụ trách nấu nướng. Khi trời mưa, tôi mang ô cho anh. Khi tôi thấy giày anh bẩn buổi sáng, tôi liền đi đánh giày. Chồng tôi rất động viên tôi và nồng hậu đối với các bạn học viên. Anh cũng nhắc tôi phát chính niệm vào buổi tối. Anh biết Đại Pháp là tốt. Anh nghĩ chúng tôi nên tổ chức một môi trường học Pháp cho các học viên. Anh cũng động viên tôi không nên sợ hãi dù cho cuộc bức hại rất ghê gớm ở Trung Quốc.
Mẹ tôi 80 tuổi và chịu hành hạ bởi căn bệnh đau tử cung. Bụng dưới của bà rất đau và bà vẫn bị chảy máu. Mẹ đã nhận được giấy nhập viện và chồng tôi nói rằng ‘thời gian của mẹ là không còn nhiều’. Tôi đã rất lo lắng và chia sẻ điều này với nhóm học. Họ khuyên tôi nên loại bỏ chấp trước đang can nhiễu. Tôi biết mình cần phải loại bỏ chấp chước. Mẹ tôi đã biết sự thật về Đại Pháp và vô cùng động viên tôi. Bà vẫn nói,’Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo’. Đại Pháp sẽ cứu độ bà. Tôi cũng chăm sóc bà hàng ngày, và tâm lo lắng của tôi bình ổn lại. Vài ngày sau đó, khi mẹ tôi đi tắm, bà đã đẩy ra khỏi cơ thể hai cục khác nhau. Ngày hôm sau cũng thế. Bà đã không còn đau đớn và việc ra máu cũng dừng.
Sức khỏe của bà nay đã bình phục. Bà đọc nhẩm, ’Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân Thiện Nhẫn hảo’ mỗi ngày. Bà ngưỡng mộ lòng từ bi của Sư Phụ, và bà thành tâm cảm tạ Sư Phụ mỗi ngày. Bà cũng đọc Hồng Ngâm. Bà nói, ‘Thật là kì diệu. Đọc xong Chuyển Pháp Luân, mẹ thấy tim mình rất ấm áp!’ Từ sâu trong tâm mình bà tin tưởng Pháp Luân Đại Pháp tốt. Đôi khi, bà tỉnh giấc vào khoảng ba giờ sáng, và không đi ngủ nữa. Bà thỉnh thoảng cũng đánh thức tôi vào ba rưỡi sáng và nhắc, ‘Đừng ngủ nữa. Dậy đi và học Pháp.’
Nhìn lại quá trình tu luyện của mình trong những năm qua, tôi đã thăng tiến rất nhiều trong môi trường học nhóm và các bạn học viên đã giúp tôi thật nhiều. Tôi cảm tạ sự giúp đỡ của Sư Phụ, Người đã cho tôi cơ hội để tinh tấn. Tôi luôn nhắc nhở rằng mình cần học Pháp thật tốt, thực tu bản thân và không dừng lại trên con đường cứu độ chúng sinh.
Tôi mong muốn được cùng với các bạn học viên tiếp tục cứu độ được nhiều chúng sinh hơn nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/12/27/215123.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/1/15/113921.html
Đăng ngày: 21 – 01 – 2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.