Bài của Tâm Nguyệt, học viên Đại Pháp thành phố Trịnh Châu,  tỉnh Hà Nam

[MINH HUỆ 09 – 01 – 2010] Các đồng tu thường xuyên thảo luận dù các đệ tử Đại Pháp thời chính Pháp vẫn còn đau khổ nghiệp bệnh, và nếu các đệ tử mà đã bắt đầu tu luyện trước khi cuộc bức hại bắt đầu có nỗi đau nghiệp bệnh khác với đệ tử sau cuộc bức hại. Tôi muốn chia sẻ sự hiểu biết của tôi về đề tài này. Vui lòng chỉ ra các sai sót.

Một số đồng tu nghĩ rằng Sư Phụ nói đã đẩy tất cả các đệ tử mà đã bắt đầu tu luyện trước cuộc bức hại đến vị trí thích hợp của họ, và họ không nên có bất kỳ nỗi đau thể chất nào, như vậy cho phép họ chuyển hoàn toàn từ tu luyện cá nhân đến giảng thanh chân tướng. Vì vậy một số học viên đã trở nên lẫn lộn, nghĩ rằng tất cả các đau khổ nghiệp bệnh liên quan là không được Sư Phụ an bài, vì vậy chúng ta nên phủ nhận tất cả chúng bằng cách phát chính niệm. Trong một số trường hợp, làm việc này ngay lập tức, trong khi những người khác trì hoãn nó trong một khoảng thời gian dài và thậm chí trở nên trì trệ. Tôi tin rằng các tình huống này là do không hiểu rõ yếu tố cơ bản về Pháp của các học viên. Đệ tử Đại Pháp thời chính pháp không nên có nghiệp bệnh nghiêm trọng cản trở làm ba việc, các triệu chứng nghiệp bệnh nghiêm trọng như vậy là kết quả của việc thiếu sót tâm tính của chúng ta.

Đôi lúc chúng ta nhìn vào bên trong không mấy khó khăn, chúng ta vẫn không thể tìm thấy vấn đề. Đó có thể là do chấp trước chúng ta trở thành gần như bản chất thứ hai và khó phát hiện, hoặc có lẽ vì sau khi chúng ta đã tìm thấy chấp trước, chúng ta không coi nó như là vấn đề lớn. Tuy nhiên, đối với tu luyện không có việc gì là nhỏ cả. Một suy nghĩ hay hành động của một đệ tử có thể đóng một vai trò to lớn và thậm chí một lỗi lầm nhỏ có thể bị tà ác lợi dụng.

Có nhiều cách để vượt qua khảo nghiệm này, và hiệu quả nhất là tìm thấy chấp trước đó. Một cách khác là tôi luyện ý chí chúng ta và đặt mọi thứ vào sự an bài của Sư Phụ. Gần đây, tôi có một kinh nghiệm rằng tôi đã tỉnh dậy vào buổi sáng ngày 4 tháng 1 năm 2010 và đã nhận thấy rằng tôi bị đau đầu, đau họng và nghẹt mũi. Toàn bộ cơ thể của tôi bị đau đớn và run rẩy vì lạnh. Tôi buộc bản thân mình phải dậy, tập công và chuẩn bị bữa ăn sáng cho gia đình. Cho đến cuối ngày, tôi có một cơn sốt. Tôi không thể đọc, vì vậy tôi chỉ nghe Pháp, nhưng tôi thường xuyên ngủ gà ngủ gật. Tôi phát chính niệm vào bất cứ thời gian nào khi tâm trí tôi trở nên đủ tỉnh táo. Suốt ngày, tôi phải chịu đựng các nỗi đau về thể chất và đấu tranh với tư tưởng cô đơn, như con tôi ở trường nội trú và chồng tôi quá bận rộn đến nỗi không nhận thấy sự bất an của tôi. Tôi tập trung vào việc học Pháp và không cảm thấy cô đơn và vô vọng nữa.

Đêm đó, tôi nhận ra rằng nghiệp bệnh đã rất mạnh, tôi không bao giờ được sự Sư Phụ an bài, vì vậy bị tà ác dàn dựng, tôi nhìn vào bên trong một cách cẩn thận, tìm kiếm bất kỳ những điều không thích hợp trong việc tu luyện của tôi. Buổi sáng tôi tập 5 bài công pháp và sau đó tập hơn 30 phút vào buổi tối. Tôi đổ rất nhiều mồ hôi và cơn sốt đã qua. Nhưng buổi sáng tiếp theo, tôi cảm thấy tệ hơn và tôi không thể tập bài công pháp đứng. Sau khi dùng túi để giữ đôi chân của tôi đúng chỗ, tôi chỉ qua khỏi 30 phút để tập bài tập thứ 5. Tôi quyết tâm làm bất cứ điều gì mà tôi làm. Tôi đã ra ngoài để phát tài liệu giảng thanh chân tướng và làm việc lặt vặt của tôi. Tôi cảm thấy bị sốt lên sốt xuống suốt cả ngày.

Vào sáng ngày thứ 3, môi của tôi bị nứt nẻ chảy máu, đến mức ăn uống đau đớn và phải ăn một cách thận trọng. Tôi vẫn không thể tập các bài công pháp đứng và phải dùng cái túi để đỡ chân trong lúc ngồi thiền. Tôi xem giảng Pháp cho các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Úc Châu và bài giảng thứ 8 giảng Pháp Đại Liên. Tối đó, tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ: “Tôi không thể nhận ra chấp trước của tôi nhưng tất cả tà ác đang bức hại tôi, hãy nghe đây! Bất kể là ngươi bức hại ta, đừng nghĩ rằng quyết tâm tu tuyện Pháp Luân Đại Pháp của ta sẽ dao động trong phút chốc! Ta có Sư Phụ, và ta không thừa nhận sự tồn tại của các ngươi. Ta sẽ làm những gì ta cần làm”

Ngay sau khi chính niệm tôi khởi lên, tôi cảm thấy rất khác. Vào sáng thứ 4, mọi thứ đã trở lại bình thường và tôi có thể tập tất cả 5 bài tập thật tốt. Tôi đã kinh nghiệm ra rằng một niệm có thể định đoạt kết quả. Tôi không nói rằng chúng ta không nên nhìn vào trong để thấy các chấp trước. Ý của tôi là khi chúng ta không tìm thấy, chúng ta vẫn tu luyện một cách tinh tấn, tin tưởng vào Sư Phụ, và chúng ta sẽ sớm tìm ra được vấn đề.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2010/1/9/215892.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2010/1/12/113833.html
Đăng ngày: 25 – 01 – 2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share