Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Hồng Kông

Con xin kính chào Sư Phụ!

Chào các đồng tu!

Tôi tên là Hu Ying, một đệ tử Đại Pháp đến từ Hồng Kông. Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, tôi đã làm việc soạn thảo bán thời gian cho tờ Thời báo Đại Kỷ Nguyên (ĐKN). Vào năm 2013, tôi đã bắt đầu làm việc toàn thời gian trong vị trí bán hàng. Từ việc thiết kế những tờ rơi giảng chân tướng, hoạt động truyền thông, liên hệ với xã hội chủ lưu, để chống lại những hình thức kinh doanh không tốt và đàm phán với những chủ sở hữu của những tập đoàn lớn, tôi cảm nhận sâu sắc rằng từng bước đều liên quan đến tu luyện. Nó là một hành trình của việc buông bỏ cái tôi, chỉ nghĩ đến lợi ích cho chỉnh thể.

Cha tôi từng nói: “Là người kinh doanh thì phải gian manh xảo trá”. Vì vậy tôi đã giữ một tâm thái phản đối mạnh mẽ tới bất cứ bất cứ điều gì liên quan tới việc kinh doanh và tôi coi thường những người bán hàng. Sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp và đọc các bài giảng của Sư phụ, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm này

Sư phụ giảng:

“Có câu thuyết trong quá khứ, kiểu như: “mười người buôn chín kẻ gian”; ấy là người thường nói thế; tôi nói rằng đây là vấn đề ‘nhân tâm.“ (Bài giảng thứ Tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi vẫn ôm giữ quan niệm của bản thân mình mãi cho đến năm 2013, khi giám đốc điều hành của tờ ĐKN yêu cầu tôi phụ trách việc bán hàng toàn thời gian. Ban đầu, tôi đã lo sợ về sự thay đổi ấy. Thế mạnh của tôi là về thiết kế đồ hoạ. Tôi đã làm công việc đó hơn mười năm với ĐKN và cảm thấy rất thoải mái với việc đó. Tôi có thể vừa tu luyện mà vẫn không cần bỏ đi công việc người thường lương cao của mình. Tôi biết rằng, Sư phụ muốn truyền thông đi vào một chu kì tích cực và đây là lúc mà tôi phải từ bỏ “cái tổ ấm áp” của mình. Sư phụ muốn tôi buông bỏ cái tôi để đạt được yêu cầu cho sự phát triển chung.

Phá bỏ quan niệm và trở thành người bán hàng toàn thời gian

Tuy nhiên, tôi giống như một tờ giấy trắng mà không có bất cứ khái niệm cơ bản nào về công việc bán hàng. Vì thế, tôi chỉ đi theo các học viên khác đi thăm những khách hàng tiềm năng và giảng chân tướng cho họ. Họ đã có sự thay đổi và sẵn sàng tài trợ một khoản tiền nhỏ, nhưng họ hiếm khi kí hợp đồng với chúng tôi. Tôi đã sinh tâm tự mãn và cảm thấy rằng những người đó đã được cứu. Một đồng tu đã nói: “Bạn giống như là một giáo viên đang dạy dỗ những đứa trẻ khi nói chuyện với họ. Nếu họ không thể từ bỏ quan niệm của họ, họ sẽ không chấp nhận những gì bạn đã nói”.

Tôi có thật sự nhận ra được những rào cản của họ chưa? Hay tôi chỉ đang nói những gì tôi muốn nói và cố gắng làm cho họ hiểu và chấp nhận những ý tưởng của mình? Đó là một vấn đề quan trọng không chỉ trong việc bán hàng, mà trong các bài báo, trong các thiết kế và soạn thảo và trong cả cách mà tôi nói chuyện. Nếu tôi cứ tiếp tục nói nhưng bên kia không nói. Làm thế nào để tôi biết rào cản của họ là gì ? Khi làm công việc truyền thông, nếu chúng ta chỉ tập trung vào những gì chúng ta muốn nói mà không để ý đến sở thích và cảm nhận của mọi người thì chúng ta không thể giảng chân tướng theo quan niệm của họ. Nếu tôi không chịu từ bỏ quan niệm tiêu cực của mình về việc làm kinh doanh thì tôi thực sự không thể hiểu được thị trường và khách hàng. Nếu cơ sở truyền thông của chúng ta không có quảng cáo, làm sao mà nó tồn tại được cơ chứ?

Trước đây, bất cứ khi nào Sư phụ nói về việc truyền thông đi vào một chu kỳ hoạt động tích cực, trái tim tôi đều trĩu nặng. ĐKN ở Hồng Kông vẫn còn một khoảng cách nữa để có thể đi vào hoạt động bình thường. Các học viên bị rối bời trong những mâu thuẫn cá nhân. Thiếu nhân lực và tài nguyên do áp lực bên ngoài cùng cuộc đàn áp khiến chúng tôi khó có thể đề cao. Là một tờ báo miễn phí, chúng tôi có thể tiếp cận một số lượng người nhất định và giúp họ minh bạch được chân tướng. Nhưng chúng tôi vẫn chưa tiến vào được xã hội chủ lưu. Thấy các học viên kiệt sức và tê liệt, tôi lo lắng nhưng cũng chẳng có giải pháp nào.

ShenYun dưới sự dẫn dắt của Sư Phụ là một ví dụ tốt cho những hạng mục Đại Pháp khác nhau noi theo. Họ đào tạo con người lên đến một trình độ rất cao. Chúng tôi nhận ra rằng mọi con đường đều có thể sử dụng để cứu người, và chúng tôi đã có ý tưởng tốt hơn cho hướng đi của truyền thông.

Thiên tượng đã thay đổi mạnh mẽ vào năm 2014. Rất nhiều quan chức tham nhũng đã bị bắt giữ đều là những người mà ĐKN đã dự đoán từ trước và đó là một cơ hội tốt cho truyền thông. Giám đốc điều hành đã sắp xếp một người rất giỏi về kinh doanh làm việc cùng tôi. Tôi bỏ hết những gì của cá nhân mình và tiếp nhận tất cả những kiến thức cô ấy có. Tư duy kinh doanh của cô ấy hoàn toàn phù hợp với Pháp tại tầng người thường. Nó giúp tôi minh bạch ra rất nhiều điều. Khi tôi buông bỏ cái tôi, tôi có thể trân trọng hơn nữa những giá trị truyền thống của người Hồng Kông. Tôi có thể nói về những giá trị của ĐKN và chân tướng về Đại Pháp một cách thích hợp hơn với những người chủ lưu. Khi đối diện với những ý kiến khác nhau, tôi có thể giữ được bình tĩnh và hiểu được tâm lý của họ để xoá bỏ những rào cản. Trong thời gian đó, chúng tôi đã rất vui vẻ đi thăm những khách hàng mỗi ngày, kí hợp đồng với các thương hiệu quốc tế và địa phương. Những người thường đã rất tôn trọng và ngưỡng mộ chúng tôi, họ đã đưa cho chúng tôi số liên lạc của những chủ sở hữu các công ty niêm yết. Chúng tôi đã tiếp cận được giới chủ lưu để giảng chân tướng về Đại Pháp và truyền thông.

Tôi thấy bất cứ khi nào chúng ta có mâu thuẫn với nhau và không hướng nội, khách hàng sẽ trở nên tiêu cực và không có hy vọng để kí những hợp đồng. Do đó, khi mâu thuẫn xảy ra, chúng tôi phải học cách buông bỏ cái tôi xuống và cùng nhau phối hợp. Tôi nhận ra rằng người thường hành xử như thế nào thì đều liên quan đến trạng thái tu luyện của chúng ta. Trạng thái tu luyện và cách nhìn nhận của chúng ta về vấn đề như thế nào sẽ ảnh hưởng tới việc họ có thể được đắc cứu hay không.

Điều đáng tiếc là chúng tôi hiếm khi được kí hợp đồng với những thương hiệu lớn. Căn bản có 2 nguyên nhân. Một là nhiều người trong những công ty lớn chưa nhận thức được chân tướng và dẫn đến những sự phản kháng trong công ty cũng như từ các khách hàng của họ. Những phóng viên của chúng tôi đã bị đối xử không công bằng khi cố gắng phỏng vấn họ. Điều đó rất khó cho chúng tôi tiếp cận được tới giới chủ lưu để giảng chân tướng trực tiếp. Nguyên nhân khác nữa là công an Trung Quốc đã tới các địa điểm kinh doanh của họ tại Trung Quốc và đe doạ họ.

Chúng tôi cần đột phá về việc tiếp cận giới chủ lưu và thay đổi trạng thái bị bức hại.

Thông qua những nỗ lực chung, tờ báo của chúng tôi đã được bán trong tất cả những cửa hàng tiện ích.

ĐKN ở Hồng Kông đã bắt đầu được bán tại 200 sạp trong năm 2016. Nhưng để đến được những cửa hàng tiện ích trên những trục đường chính thì chi phí có thể lên hàng chục ngàn đô la. Tuy nhiên các công ty phân phối đã không muốn làm điều đó. Mặt khác để giữ việc in ấn tiếp tục đi vào hoạt động, chúng tôi phân phối những tờ báo miễn phí cùng thời điểm đó. Để xây dựng một thương hiệu truyền thông, chúng tôi nói với các học viên là không được phân phối báo tại những điểm giảng chân tướng. Nhưng một ngày tôi thấy một học viên trong khu tài chính đang phát báo. Tôi đã yêu cầu cô ấy dừng lại, cô ấy trả lời: “Bạn thôi đi, tôi sẽ không bao giờ dừng lại việc phát báo”.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi học viên đó đã không hiểu được việc vì sao mà chúng ta phải bán báo thay vì phát miễn phí. Những năm qua, học viên thường lấy báo và nghĩ nó dùng để giảng chân tướng cứu người. Họ có lí do khi nghĩ như vậy. Nhưng mặt khác để đi vào được giới chủ lưu, chúng ta không thể đối đãi với nó như những tờ rơi được. Chúng ta nên cố gắng để nó thành một thương hiệu thực sự trên thị trường giống như những gì Shen Yun đã làm.

Sư phụ đã giảng rằng:

“Thời đương sơ mới bắt đầu mọi người đều là coi nó như một công cụ giảng chân tướng, không có nghĩ nhiều quá, thậm chí có người coi nó như một dạng truyền đơn mà làm. Hiện nay tất nhiên đã khác rồi, mọi người cũng dần dần ý thức được rằng không thể mang tư tưởng tạm thời ấy nữa, cần phải làm tốt việc báo chí này, hơn nữa cần đi theo con đường chính quy” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009]).

Thật không hề dễ dàng để cùng có sự đồng thuận và cùng hình thành nên một chỉnh thể. Thời báo ĐKN phải được quản lý hợp lý như một kênh truyền thông thông thường để làm cho tất cả các đồng tu hòa hợp thành một thể hoàn chỉnh. Tuy nhiên, quản lý theo kênh truyền thông thông thường có nghĩa là tất cả các đồng tu tham gia không còn cái tâm lý kiểu như làm việc tình nguyện và phải tuân thủ theo mọi quy tắc như một nhân viên nhà nước. Ngay cả khi tiền lương hay các khoản trợ cấp ít ỏi, họ không thể cứ thích là đến, muốn là đi theo ý họ được. Một người nhân viên cần phải được đặt dưới sự quản lý và tuân theo quy định của công ty, ngay cả khi anh ấy hoặc cô ấy có những chiều hướng suy nghĩ khác. Người ấy cần phải buông bỏ cái tôi trong những mâu thuẫn không thể giải quyết với các đồng tu khác. Người ấy phải hết sức hợp tác, điều đó có nghĩa là người ấy phải làm cả những công việc không thuộc sở trường của mình. Quản lý theo kiểu thông thường gọi là phân công công việc rõ ràng và có trách nhiệm. Và một người phải chịu trách nhiệm cho từng lời nói, hành vi của chính mình.

Đó là một yêu cầu cao chưa từng có tiền lệ trước đây và là một sự thử thách tâm tính rất tốt cho tất cả các học viên tham gia. Đó là một con đường mà tờ ĐKN phải bước qua để tiến vào hoạt động bình thường. Chỉ sau đó chúng ta mới có thể thiết lập được gốc rễ trong xã hội và lưu lại kênh truyền thông này cho tương lai.

Học Pháp nhóm hàng ngày và hàng tuần đã làm vững chắc hơn những nỗ lực của chúng tôi để hòa hợp vào cùng một chỉnh thể. Đối với tôi, học Pháp nhóm hàng ngày là vô cùng quan trọng. Nhưng đôi khi tôi khó có thể tập trung. Nghiệp tư tưởng phá rối đã làm tôi buồn ngủ. Và nhiều tín tức ngoại lai khác cũng xuất hiện để can nhiễu tôi. Tôi biết tôi không thể tiếp tục để tình trạng đó tiếp diễn như vậy.

Vào mùa hè năm 2016, tôi đã bắt đầu học thuộc Pháp trong khi học Pháp nhóm. Tôi ngạc nhiên khi thấy rằng khi tôi tập trung tâm trí, tôi có thể đọc thuộc được bài giảng đầu tiên. Dần dần, tôi đọc thuộc toàn bộ cuốn sách Chuyển Pháp Luân trong các buổi học nhóm. Nếu tôi không thể tập trung, tôi đã không thể đọc thuộc lòng một cách chính xác như vậy được. Bất kể là đang đối mặt với mâu thuẫn hay vấn đề nào khác, sau khi học Pháp, mọi thứ dường như trở đã nên dễ dàng và thuận buồm xuôi gió hơn. Vì vậy, tôi cố gắng nỗ lực tham gia học Pháp nhóm mỗi buổi sáng. Nó giúp tôi ghi nhớ rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp để đối mặt với các thử thách vượt quan một cách lý trí.

Vào đầu năm nay, giám đốc quản lý đã gọi cho tôi bằng điện thoại đường dài từ Mỹ và bảo tôi liên hệ với các cửa hàng tiện lợi để được bày bán báo. Có lẽ có sự chuyển biến từ thiên tượng. Khi tôi gọi cho nhân viên mua hàng của cửa hàng tiện lợi và giảng chân tướng, họ đều đồng ý cho chúng tôi bày báo lên kệ bán với các điều kiện cũng rất tốt.

Được bày bán báo trong các cửa hàng chỉ là bước đầu. Thách thức lớn hơn nữa chính là việc điều phối. Hằng ngày, các hãng truyền thông đã thuê các công ty điều phối để làm việc đó với chi phí là hàng chục ngàn đô la Mỹ. Chúng tôi cần các học viên giúp đỡ để phân phối tới các quận địa phương của họ. Để tránh bị can nhiễu, chúng tôi chỉ thông báo cho các nhà quản lý liên quan trước khi ký hợp đồng. Cuối cùng chúng tôi đã ký được hợp đồng một tuần trước thời điểm ra mắt. Giám đốc ĐKN đã ngay lập tức liên lạc với Phật Học Hội để tổ chức một cuộc họp với các học viên đã giúp đỡ việc điều phối. Các học viên đã làm việc cùng nhau và trong một khoảng thời gian ngắn, tờ báo ĐKN đã được bán tại 500 cửa hàng tiện lợi ở Hồng Kông.

Cho đến phút cuối khi ra mắt chính thức, chúng tôi vẫn có một vài thay đổi để phù hợp với thời gian (giao báo) và lộ trình lái xe. Nhóm cửa hàng tiện lợi liên tục nhắc nhở chúng tôi giao báo trước 8 giờ sáng. Họ đã cố gắng thuyết phục chúng tôi chỉ cần giao tới 300 cửa hàng trong trường hợp chúng tôi không thể làm kịp. Nhưng tôi biết rằng với 500 cửa hàng, không chỉ những cửa hàng ở các đại lộ giao thông, mà cả các cửa hàng ở khu dân cư, đều sẽ được giao tới. Điều đó có nghĩa là nhiều người hơn nữa có thể xem được tờ báo ĐKN trên thị trường. Tuần cuối trước khi ra mắt, tất cả các học viên tham gia lại để xem xét xem còn có vấn đề gì khác nảy sinh không.

Vào ngày 1 tháng 4, tất cả các quản lý của chúng tôi trên các phương tiện điều phối đã đến để kiểm tra từng địa điểm vào nửa đêm. Tất cả các đồng tu chịu trách nhiệm phân phối tờ báo đều tới. Ngoài một vài cửa hàng không biết việc chúng tôi bày bán báo và cần một số thông tin liên lạc ra, mọi việc còn lại đều diễn ra suôn sẻ.

Vào ngày đầu tiên, chỉ có mười cửa hàng đã nhận được tờ báo vì họ không nhận được thông báo. Vào ngày thứ hai, hầu như tất cả các cửa hàng đều lấy báo. Người phụ trách liên lạc cho biết: “các bạn nắm bắt mọi thứ khá nhanh nhẹn trong việc sắp xếp mọi thứ vào ngày thứ hai”. Tôi biết các học viên có khả năng làm bất cứ điều gì miễn là chúng tôi đặt hết tâm huyết của mình vào trong đó.

Nhưng vào ngày thứ hai, người giám sát nhóm cửa hàng phụ trách dự án của chúng tôi đã buồn bã và nói với tôi rằng chúng tôi đã nhận được nhiều khiếu nại từ các cửa hàng và bộ phận tiếp thị nội bộ của họ vì nhiều lý do. Cô ấy nói nếu có nhiều phàn nàn hơn nữa, cô ấy sẽ ngừng lấy báo của chúng tôi. Tôi ngay lập tức hỏi các học viên điều phối của chúng tôi ở mỗi quận và phát hiện ra rằng một số người đã hiểu sai ý và không nhận thức được văn hóa doanh nghiệp của xã hội chính thống do ý định tốt của chúng tôi. Tôi cảm thấy tồi tệ và sinh tâm oán giận. Tôi biết rằng đó không phải là một trạng thái đúng đắn.

Sư Phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009]” :

“Chư vị càng coi cái khó đó là lớn, thì việc càng khó làm, ‘tướng do tâm sinh’, vậy thì việc đó càng phiền phức hơn. ‘Tướng do tâm sinh’ còn có tầng ý nghĩa này, là vì chư vị đặt nó lên cao, đã coi tự mình thành nhỏ. Hãy coi việc kia không ghê gớm gì, việc cứu người là việc lớn như vậy, hãy làm những gì chư vị cần làm, trong tâm vững vàng tự tin hơn, gặp gì nghe gì không thuận tâm lắm, không như ý lắm thì cũng đừng chú tâm vào đó; hãy đường đường chính chính làm những gì mình cần làm. Đừng bị tà can nhiễu, đừng bị chúng lay động, vậy thì những nhân tố bất hảo sẽ không từ chính mình sinh ra, tà ác sẽ thành nhỏ bé, bản thân chư vị sẽ cao lớn, chính niệm sẽ đầy đủ. Thật sự đều là như thế.”

Hướng nội tìm, tôi thấy rằng những lo lắng của tôi là sự an bài của cựu thế lực. Nếu tôi làm việc trong một công ty bình thường, tôi cũng có thể sẽ phải nhận được những khiếu nại tương tự. Nhưng sao tôi có thể không lo lắng được cơ chứ. Tại sao ngay tại thời điểm này? Bởi vì tôi đã lo sợ rằng các cửa hàng sẽ không bày bán báo của chúng tôi do áp lực từ ĐCSTQ, hoặc từ các đồng nghiệp và đối tác kinh doanh của họ, những người không biết được sự thật. Đó chẳng phải là thừa nhận sự an bài của cựu thế lực đó hay sao? Nếu tôi không có một quyết tâm kiên định, những khổ nạn ở phía bên kia có thể sẽ được tăng thêm. Tôi biết tôi nên đối đãi với sự việc đó như một doanh nghiệp bình thường.

Ngày hôm sau, tôi gọi cho người giám sát để giải thích những gì đã xảy ra và chúng tôi sẽ giải quyết các vấn đề như thế nào. Tôi nói với cô ấy rằng đó chỉ là giai đoạn ban đầu. Sau một thời gian hoạt động, mọi việc sẽ ổn thôi. Cô ấy bảo rằng: “tôi biết các bạn là những người khá hợp tác”. Nhưng cô ấy cũng nói bóng gió rằng việc này sẽ không được yên bình. Tôi biết cô ấy bị gây sức ép. Vì vậy, tôi đã gọi điện cho mọi cửa hàng miễn cưỡng lấy báo. Cuối cùng, nhiều vấn đề đã được giải quyết.

Khi thực hiện các hạng mục khác nhau, tôi nhận ra rằng miễn là chúng ta giữ được chính niệm ngay thẳng của một người tu luyện thì mọi việc đều được Sư phụ quản và được các chư thần giúp đỡ, chứ đó không phải là khả năng của chúng ta đã thực hiện được việc đó. Tuy nhiên, việc chúng ta dành bao nhiêu tâm huyết, trạng thái tu luyện và tâm trí cứu người đều sẽ được phản ánh ra trong quá trình này.

Tổ chức chuẩn bị cho cuộc thi vũ đạo tại Hồng Kông

Vào năm 2012, chúng tôi đã cố gắng tổ chức cuộc thi vũ đạo ở Hồng Kông nhưng cuộc thi đã bị phá hoại bởi những kẻ lưu manh của ĐCSTQ. Bởi vì sự can thiệp của ĐCSTQ, các hợp đồng địa điểm tổ chức cuộc thi năm 2016 đã bị hủy bỏ hai lần trong một thông báo ngắn. Cuối cùng, sự kiện này được tổ chức tại Đài Loan. Năm 2018, chúng tôi lại tổ chức cuộc thi vũ đạo và lần này đã ký hợp đồng với một tổ chức quốc tế. Thật không may, họ đã bị ĐCSTQ gây sức ép và hủy hợp đồng ba tuần trước cuộc thi. Hóa ra chính phủ Hồng Kông đã kêu gọi và đe dọa họ không được hợp tác với chúng tôi. Chúng tôi không có ý nghĩ sợ hãi, cũng không muốn từ bỏ. Chúng tôi bắt đầu liên lạc với các địa điểm tư nhân.

Hai tuần trước cuộc thi, chúng tôi được biết rằng có một trung tâm thể thao của một trường đại học danh tiếng ở Hồng Kông đã sẵn sàng cho chúng tôi sử dụng. Chúng tôi thận trọng không để cho tà ác có được thông tin. Các đặc vụ của ĐCSTQ đang thăm dò thông tin địa điểm tổ chức ở khắp mọi nơi. Chúng tôi nhận ra động thái của họ và xử lý chúng một cách khôn ngoan. Khi dường như cuộc thi sẽ được tổ chức tại Đài Loan, chúng tôi lặng lẽ ký hợp đồng với trung tâm thể thao. Đó là một quá trình vất vả như một bộ phim bom tấn.

Ngay trước ngày chúng tôi trả chi phí thuê chỗ, chúng tôi đã nhận được thông báo thay đổi địa điểm. Tôi đã giải thích việc ấy với trung tâm thể thao và hủy bỏ địa điểm. Hiện tại, cuộc thi sẽ diễn ra ở Đài Loan. Thế nhưng sang ngày hôm sau, lại một thông báo khác nữa lại đến bảo chúng tôi vẫn giữ địa điểm tổ chức cuộc thi ở Hồng Kông. Tôi đã bị sốc và có những cảm xúc lẫn lộn đan xen. Tôi tự nhắc nhở bản thân mình không được động tâm. Tôi lập tức liên lạc với trung tâm thể thao và đặt chỗ.

Có lẽ bởi vì sự thay đổi khéo léo đó mà những tên côn đồ xấu xa của ĐCSTQ không bao giờ tìm ra nơi chính xác địa điểm chuẩn bị tổ chức cuộc thi. Vào buổi sáng của cuộc thi, các thí sinh và nhân viên đã được đưa đến địa điểm trên một chiếc xe buýt. Hai giờ trước cuộc thi, người đứng đầu tổ chức ĐCSTQ tà ác đã tập hợp những tên côn đồ của mình bên ngoài địa điểm và chửi bới những lời lẽ không hay. Họ đã cố gắng đột nhập vào trung tâm thể thao. Các nhân viên của trung tâm đã gọi cảnh sát và gửi hàng chục nhân viên bảo vệ đến. Tôi nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho nhân viên hành chính của trường đại học và bảo họ theo dõi cuộc thi. Khi họ thấy cuộc thi không liên quan gì đến những kẻ côn đồ đang chửi rủa ngoài kia, nét mặt căng thẳng của họ trở nên thư thái. Một quan chức cấp cao của khoa an ninh trường đại học đã đi ngang qua những tên côn đồ và vào trung tâm thể thao. Anh ấy bắt tay tôi và nói: “Sự kiện của các bạn sẽ được diễn ra suôn sẻ.”

Hôm đó trời mưa rất to. Những tên côn đồ độc ác đã ướt sũng. Chúng tôi lại ở bên trong và hoàn thành việc tổ chức cuộc thi mà không gặp can nhiễu gì.

Vị quan chức ấy nói với tôi rằng anh ấy từng làm việc tại hội đồng lập pháp. Trong số tất cả các nhóm kháng cáo, anh ngưỡng mộ Pháp Luân Công nhất, bởi vì Pháp Luân Công là nhóm duy nhất thật sự ôn hòa và lý trí nhưng vẫn kiên trì. Tôi đã khá xúc động bởi sự lựa chọn mà người này đưa ra. Tôi đã nghĩ về những nỗ lực của các học viên Hồng Kông trong tất cả những năm đó và tôi đã bị sốc bởi sự sắp xếp tài tình khéo léo của Sư Phụ để cứu chúng sinh.

Khi gần đến giờ ra về, hơn một chục nhân viên bảo vệ bắt tay chúng tôi và dõi theo chúng tôi bước lên xe buýt. Các cảnh sát ấy đã xếp thành bức tường người để ngăn chặn những tên côn đồ và đảm bảo rằng chúng tôi rời đi được an toàn.

Thành công của cuộc thi vũ đạo ở Hồng Kông đã đặt nền tảng tốt cho sự kiện thỉnh nguyện vào năm tới. Việc đó đã đánh thức chúng sinh, cho quốc tế thấy được ảnh hưởng của nhóm truyền thông của chúng tôi và đồng thời làm cho ĐCSTQ và những kẻ theo nó phải tức tối.

Đối chiếu với những học viên tại Hồng Kông chứng thực Pháp và cứu chúng sinh. Tôi nhận ra không có ai là hoàn hảo cả. Tất cả chúng ta đều cần phải tu luyện. Bên trong mỗi người trong chúng ta đều có những nhân tố được an bài bởi cựu thế lực và sự thiếu sót tại tầng người thường. Một số thì không nghiêm túc tu luyện bản thân quy chính về văn hóa truyền thống, số khác thì nhiễm đầy văn hóa đảng, số khác nữa thì chỉ quan tâm để ý đến văn hóa đảng của người khác, và một số thì lại áp đặt tiêu chuẩn nghiêm ngặt của riêng họ lên những người xung quanh. Tuy nhiên mỗi người đều có ưu điểm của riêng mình. Chúng ta phải cố sức tu luyện bản thân và cùng hợp tác với chỉnh thể. Tôi nghĩ rằng cách để phủ nhận sự an bài của cựu thế là phải từ bỏ cái tôi, chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp, bù đắp cho những thiếu sót của nhau, mở rộng năng lực và nghĩ đến lợi ích của người khác. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể “tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã” như Sư phụ đã nói.

Cảm tạ Sư Phụ!

Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội New York 2019)


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/24/387759.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/25/177767.html

Đăng ngày 16-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share