Bài viết của một học viên Cộng hòa Séc

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Tôi xin chia sẻ kinh nghiệm của mình về việc giảng chân tướng cho các nghị sỹ Quốc hội Séc. Khoảng bảy năm trước, các học viên Séc đã quyết định yêu cầu các thượng nghị sỹ địa phương chúng tôi, cũng là nghị sỹ Thượng viện của Quốc hội Séc, thông qua một nghị quyết để ủng hộ về mặt đạo đức đối với các học viên Pháp Luân Công bị bức hại và lên án cuộc bức hại. Mục đích chính là để giảng chân tướng cho các thượng nghị sỹ để họ được đắc cứu. Ở góc độ khác, họ đại diện cho một quốc gia, chúng tôi tin rằng nghị quyết có thể khởi tác dụng trong việc cứu độ tất cả người dân của Cộng hòa Séc.

Lần đầu xin gặp mặt các thượng nghị sỹ, tôi đã không dám nhắc đến từ “nghị quyết” trong các email của tôi bởi vì họ có thể sẽ không muốn gặp chúng tôi.

Năm 2012, chúng tôi đã sắp xếp một cuộc họp với một thượng nghị sỹ, cũng là chủ tịch ủy ban kiến nghị và nhân quyền. Chúng tôi đã giảng chân tướng cho ông và mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Chúng tôi đã soạn một bản thảo cho nghị quyết này và được ông chấp nhận mà không cần sửa đổi gì. Sau đó, chúng tôi được mời tham dự một cuộc họp của ủy ban để các thượng nghị sỹ biểu quyết cho nghị quyết này.

Chúng tôi đã nhờ một học viên Trung Quốc sống ở Phần Lan sang Prague để tham dự cuộc họp này. Mẹ cô đã bị cầm tù rất lâu ở Trung Quốc. Trong khi cô kể câu chuyện về mẹ mình trong cuộc họp tại Thượng viện, dường như một năng lượng rất thuần khiết, khiêm cung, và từ bi tràn ngập phòng họp. Tôi cảm thấy tất cả các thượng nghị sỹ có mặt ở đó đã xúc động với trường năng lượng này, nó xua tan mọi lo ngại của họ. Nghị quyết đã được nhất trí thông qua trước sự ngạc nhiên lớn của tất cả các thượng nghị sỹ không phải là thành viên của ủy ban.

Đối diện với can nhiễu

Hành trình của chúng tôi khởi đầu khá suôn sẻ, thuận lợi, nhưng sau đó, mọi thứ bắt đầu trở nên phức tạp. Ủy ban của Thượng viện có nhiệm vụ chuyển nghị quyết lên cấp cao hơn để nghị quyết được thảo luận trong phiên họp toàn thể của Thượng viện. Nhưng phiên họp mãi vẫn không diễn ra, còn các thượng nghị sỹ đã ủng hộ nghị quyết này bảo chúng tôi rằng họ không có thời gian thảo luận. Họ ngừng liên lạc với chúng tôi.

Ngẫm lại, tôi thấy có lẽ do chúng tôi chưa đề cao tâm tính nên nghị quyết đã không được trình lên cấp cao hơn. Tôi rơi vào cái bẫy hướng ngoại thay vì hướng nội để tìm ra câu trả lời cho vấn đề chúng tôi đang gặp phải.

Mặc dù tiến độ bị ngưng trệ nhưng chúng tôi đã không bỏ cuộc. Chúng tôi soạn một đơn thỉnh nguyện để thông tin cho công chúng để họ có thể yêu cầu các thượng nghị sỹ thông qua nghị quyết.

Khi thu thập được khoảng 37.000 chữ ký cho đơn thỉnh nguyện, chúng tôi đã trình lên ủy ban kiến nghị của Thượng viện. Tại thời điểm này, hầu hết các thượng nghị sỹ là người mới nhưng vẫn chịu áp lực của bóng ma tà ác của chủ nghĩa cộng sản. Ủy ban Thượng viện đã tổ chức đôi ba cuộc họp để chúng tôi với sự trợ giúp của một nhà điều tra về nạn thu hoạch nội tạng, các học viên Trung Quốc và những người sống sót sau cuộc bức hại, đã giảng chân tướng về cuộc bức hại.

Trong quá trình này, tôi thường có cảm giác vị thượng nghị sỹ phụ trách bản thỉnh nguyện của chúng tôi đã giấu chúng tôi điều gì đó, ông nói một đằng, nghĩ một nẻo; có những lúc, chúng tôi không rõ ông đứng về phía nào nữa. Chẳng hạn, một lần, ông hủy một cuộc thảo luận bàn tròn đúng một tuần trước ngày họp. Mà cuộc họp đó đã được chuẩn bị từ lâu và chúng tôi đã mời một số người từ nước ngoài đến tham dự buổi thảo luận, mọi chuẩn bị đã sẵn sàng, tiền vé máy bay và khách sạn cũng đã được thanh toán.

Chúng tôi được báo rằng, lý do hủy cuộc họp bàn tròn đột xuất như vậy là vì Đại sứ quán Trung Quốc và người bên đảng đối lập không xác nhận tham gia buổi thảo luận. Suy nghĩ đầu tiên sau khi nhận được tin xấu này là tôi không chấp nhận an bài của cựu thế lực và chỉ tuân theo an bài của Sư phụ. Khi trầm tĩnh lại và bắt đầu suy nghĩ vì sao việc này lại xảy ra, chúng tôi đã nhận ra rằng Thượng viện không hợp tác tốt với chúng tôi có thể là vì chỉnh thể học viên Séc chưa phối hợp tốt tại thời điểm đó.

Đã có một nhóm học viên ở thủ đô Séc bị cô lập mấy năm liền. Điều xảy ra tại Thượng viện đã khiến tôi và các học viên khác hiểu rằng đã đến lúc chúng tôi phải buông bỏ mọi quan niệm trước đây và bắt đầu hợp tác với nhóm các học viên này. Có lẽ nhờ chuyển biến nhỏ đó trong tâm chúng tôi mà một phép lạ nhỏ đã xảy ra. Cuộc thảo luận bàn tròn ở Thượng viện phải chuẩn bị mấy tháng, rồi đột nhiên bị hủy bỏ ấy lại được sắp xếp trong hai giờ đồng hồ! Nó được sắp xếp diễn ra tại Hạ viện của Quốc hội Séc. Khách mời của chúng tôi đã không đến đây vô ích.

Điều ngạc nhiên nữa là vị thượng nghị sỹ phụ trách bản thỉnh nguyện của chúng tôi đã soạn bản dự thảo nghị quyết của ông. Chúng tôi đã được mời tham dự một cuộc họp và nghe ông đọc bản thảo nghị quyết mà ông đã viết. Nhưng khi nghe, tôi cảm thấy rằng toàn bộ công sức mà chúng tôi đổ vào đây là vô ích. Theo quan điểm của tôi, bản nghị quyết đó rất sơ sài, mang hình thức ngoại giao, chẳng có nội dung gì đáng kể. Nó không thể hiện lập trường nào mà chỉ là đẩy trách nhiệm sang các cơ quan chức năng khác. Sau đó, chúng tôi đã đề nghị chủ tịch ủy ban viết lại dự thảo, nhưng họ nói họ sẽ không thay đổi gì, mà chúng tôi có thể đề xuất sửa đổi trong bài phát biểu tại phiên họp toàn thể trước khi biểu quyết cho nghị quyết.

Rõ ràng là các thượng nghị sỹ ngại phải lên án chính quyền Trung Quốc, thậm chí cả việc ủng hộ các học viên Pháp Luân Công về mặt đạo đức. Lúc đó, chúng tôi cũng đang thảo luận xem ai sẽ đại diện cho Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp tại phiên họp toàn thể. Tôi cứ hy vọng tôi sẽ không phải nói, và chúng tôi đã thống nhất rằng một học viên khác sẽ phát biểu. Sau đó, tôi đã bàn với một học viên khác về nội dung của bài phát biểu, rồi học viên ấy nói cô thấy tôi nên là người phát biểu. Suy nghĩ đó dấy động nỗi sợ hãi trong tôi, còn gần như làm tôi tê liệt.

Tôi không sao ngủ được đêm đó, rồi khi ngủ được thì lại gặp ác mộng. Tôi hiểu rằng nếu tôi có tâm sợ hãi lớn như vậy thì làm sao các thượng nghị sỹ lại không sợ đứng lên chống lại Trung cộng. Vì vậy, ngày hôm sau tôi bắt đầu loại bỏ tâm sợ hãi này, và trong tâm phủ nhận an bài của cựu thế lực đã cấy nỗi sợ nói trước công chúng này trong tôi bấy lâu nay. Ngạc nhiên thay, tâm sợ hãi này nhanh chóng gần như biến mất. Cuối cùng, chính tôi lại là người phát biểu tại phiên họp toàn thể.

Tôi đã chuẩn bị bài diễn văn của mình. Tôi muốn các thượng nghị sỹ lắng nghe tôi và tin rằng nếu tôi nói từ tâm mình thay vì đọc diễn văn thì họ sẽ chú ý hơn. Vì vậy, tôi quyết định học thuộc bài diễn văn. Không ngờ, học thuộc cũng khá dễ dàng, chẳng nhọc công gì mấy.

Chúng tôi đã cố gắng gọi cho từng nghị sỹ và đề nghị họ đề xuất sửa đổi dự thảo nghị quyết để nghị quyết ít nhất thể hiện sự ủng hộ các học viên Pháp Luân Công về mặt đạo đức. Cuối cùng, chúng tôi đã tìm được hai thượng nghị sỹ có dũng khí để làm điều đó. Đúng một ngày trước khi biểu quyết, chúng tôi đã soạn một bản sửa đổi.

Đến ngày Thượng viện tiến hành thảo luận và biểu quyết cho nghị quyết. Chúng tôi phải chờ gần sáu tiếng đồng hồ ở Thượng viện mới đến lượt vì các mục khác trong chương trình nghị sự bị kéo dài hàng giờ. Như vậy cũng tốt bởi vì các học viên ngồi trong phòng hội thảo có thể tận dụng toàn bộ thời gian này để phát chính niệm thanh lý trường không gian tại đó.

Cuối cùng, chủ tịch mời chúng tôi và Thượng viện bắt đầu thảo luận về kiến nghị của chúng tôi. Tôi cố gắng trình bày rõ ràng từ tâm mình, để kêu gọi lương tâm của các thượng nghị sỹ tham dự và giảng chân tướng về cuộc bức hại và Pháp Luân Đại Pháp. Nhờ trường thuần chính mà các học viên đã tạo nên ở đó, cuối cùng, mọi việc suôn sẻ hơn nhiều so với những gì tôi đã dự liệu. Sau bài diễn văn của tôi, một học viên bảo tôi khi tôi về chỗ rằng, đó là bài phát biểu hay nhất anh đã từng nghe. Sau đó, có năm thượng nghị sỹ lần lượt phát biểu làm rõ chân tướng cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và nạn thu hoạch nội tạng, đồng thời nhắc đi nhắc lại các đồng sự của họ cần phải ủng hộ nghị quyết này. Năng lượng thuần chính một lần nữa tràn ngập căn phòng và tác động đến các thượng nghị sỹ. Hầu như ai cũng biểu quyết cho nghị quyết. Sau khi biểu quyết, một số thượng nghị sỹ đã đến gặp chúng tôi để chúc mừng chúng tôi và cảm ơn chúng tôi từ tận đáy lòng. Chúng tôi cảm thấy đó là một ngày quan trọng đối với Cộng hòa Séc.

Những dự định sắp tới

Hiện tại, chúng tôi đang hối thúc Phòng Đại biểu của Quốc hội Séc thông qua một nghị quyết tương tự. Chúng tôi đến gặp các nghị sỹ quốc hội để giảng chân tướng về cuộc bức hại với họ. Nếu chính niệm của chúng ta mạnh thì thường sẽ dễ thu xếp cuộc hẹn với họ.

Khi tôi đến tham dự một trong những cuộc họp này, tôi nhận thấy có lẽ mình có tâm chứng thực bản thân. Tôi nhận ra có lẽ vì quá lo cho bản thân, liệu “Tôi” có điều hành cuộc họp tốt không. Bởi vậy, tôi chỉ tập trung vào người mà tôi sẽ gặp. Điều quan trọng nhất là người đó có thể được cứu không, chứ không phải là cái tôi của tôi. Tôi cố gắng chuyển tâm lo lắng thành tâm từ bi.

Ngày càng có nhiều nghị sỹ tìm hiểu chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Nhiều người còn giúp chúng tôi bằng cách truyền rộng thông tin hoặc cho chúng tôi lời khuyên hữu ích. Hành trình này ngày càng suôn sẻ hơn nhưng chúng tôi vẫn phải vượt qua các loại can nhiễu trong nội bộ chỉnh thể hoặc từ bên ngoài.

Trong quá trình giảng chân tướng với các nghị sỹ, tôi đã học cách chủ động phủ nhận an bài của cựu thế lực, giữ bình tĩnh và không tranh đấu với người khác khi có can nhiễu. Tôi đã buông bỏ tầng tầng tâm vị tư, kiên định, không lùi bước và tin tưởng vào bản thân.

Tạ ơn Sư phụ đã an bài hành trình này cho chúng con và giúp chúng con bước đi trên con đường đó.

(Bài được trình bày tại Pháp hội Châu Âu)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/20/向捷克国会议员讲真相-393581.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/22/179999.html

Đăng ngày 28-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share