Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-07-2019] Năm nay tôi 55 tuổi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi có thể bước tiếp trên hành trình tu luyện của mình trong hơn 20 năm qua là nhờ Sư tôn luôn từ bi theo sát và bảo hộ. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình cùng tất cả các bạn.
Trân quý tu luyện
Khi tôi mới bước vào tu luyện, chồng tôi thường giấu các sách Đại Pháp của tôi đi vì anh ấy không đồng tình với việc tôi tu luyện. Nhưng tôi đã kiên định. Tôi luyện các bài công pháp và đọc các bài giảng. Ngay cả khi anh ấy đánh tôi, tôi vẫn kiên trì. Có lần, chồng tôi ném một miếng gỗ vào tôi và nó đập trúng vào đầu tôi. Sau đó, anh ấy đá và tát vào mặt tôi. Tôi không dao động và tiếp tục tu luyện.
Tháng 10 năm 1999, tôi đã tới Bắc Kinh để giảng chân tướng và đã bị giam giữ phi pháp một năm tại một trại lao động. Trong khi tôi bị giam giữ, chồng tôi đã ngoại tình và việc này dẫn đến việc chúng tôi ly hôn năm 2004. Tôi trở thành bà mẹ đơn thân và tự mình nuôi nấng đứa con gái. Cuộc sống của tôi không hề dễ dàng.
Sau khi tôi được thả ra khỏi trại lao động, tôi đã không tiếp tục học Pháp hay luyện công. Nhưng tôi vẫn tự hành xử theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn.
Năm 2006, tôi trở lại tu luyện. Tôi đã trân quý cơ hội này và bắt đầu làm ba việc bằng cách phát tài liệu, giảng chân tướng trực diện và cứu người.
Trong hơn mười năm, tôi đã đi từ thị trấn này sang thị trấn khác, tới tận từng nhà, để giảng chân tướng và giúp mọi người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Đôi khi, tôi đi cùng một học viên khác. Có lần chúng tôi đã giúp được 40 đến 50 người thoái Đảng.
Đặt “làm ba việc” lên hàng đầu
Năm 2012, con gái tôi sinh con. Gia đình chồng của cháu không muốn giúp đỡ việc chăm sóc đứa bé. Vì vậy, con gái tôi, chồng cháu và đứa bé đã chuyển tới nhà tôi. Từ đó, việc chăm sóc cháu đã trở thành công việc của tôi và nó ảnh hưởng đến việc “làm ba việc” của tôi. Dần dần, tôi bị cái tình của người thường lôi kéo. Tôi trở nên mệt mỏi và sinh tâm oán hận. Tôi thường hay nổi nóng. Các học viên đã nhận ra sự thay đổi này ở tôi nên đã khuyên tôi hướng nội.
Tôi cố gắng tĩnh tâm lại để học Pháp. Trong quá trình hướng nội, tôi đã nhận ra rằng môi trường tu luyện của bản thân đã bị thay đổi do hoàn cảnh gia đình. Nếu tôi còn tiếp tục bị cái tình của người thường dẫn động thì việc tu luyện của tôi sẽ là vô ích. Sau khi cháu tôi bắt đầu học mẫu giáo, tôi đã học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng nhiều hơn.
Do tôi tập trung vào việc cứu người và dành ít thời gian để giúp con gái hơn nên con gái tôi bắt đầu phàn nàn. Tôi nói với cháu rằng tất cả bệnh tật của tôi đều đã khỏi sau khi tôi bắt đầu tu luyện và chính Sư phụ đã cứu tôi. Tôi nói với con rằng tôi là một người tu luyện và tôi muốn hoàn thành sứ mệnh của mình. Tôi chỉ ra cho cháu rằng tôi đã một tay nuôi nấng cháu và giúp cháu chăm sóc con, còn bây giờ chính cháu cần có trách nhiệm đảm nhận những việc này. Chính niệm của tôi đã khiến thái độ của con gái tôi thay đổi. Cháu đã đồng ý đảm nhận trách nhiệm. Tôi đã có nhiều thời gian hơn để giảng chân tướng. Vào cuối tuần, tôi một mình đi tới các vùng xa xôi hẻo lánh để phát tài liệu, giảng chân tướng và giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Sư phụ giảng:
“Tuy vậy, dù khó thế nào, chư vị tới [thế gian] là vì việc này. Dù khó ra sao, sinh mệnh chư vị chính là vì việc này mà thành tựu.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Tôi vô cùng cảm động trước lời Sư phụ giảng. Tôi hiểu ra rằng sinh mệnh của tôi là được Đại Pháp ban cho và tôi phải đặt làm các việc Đại Pháp là ưu tiên hàng đầu của mình. Mỗi ngày, tôi đi ra các khu vực lân cận để giảng chân tướng vào buổi sáng, và đến giờ trưa, tôi phải vội vàng về nhà để nấu ăn cho đứa cháu. Đôi khi, trong lúc tôi đang giảng chân tướng mà thời gian lại hạn chế nên tôi đành phải vội về nhà. Nếu cháu tôi mà có thể ở lại ăn trưa ở trường thì có phải là tốt không? Tôi vô cùng cảm tạ Sư phụ đã giúp tôi biến mong muốn này thành sự thật. Ngay sau đó, việc này đã được dàn xếp. Sau đó, tôi lại nghĩ đến việc phải đón cháu về nhà và giúp cháu làm bài tập ở trường. Ý niệm này đem đến sự cải biến: con gái tôi nói rằng cháu đã nghỉ việc để có thể dành toàn thời gian chăm sóc con. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ khi niệm đầu của tôi ngay chính! Tôi đã có thể toàn tâm toàn ý làm ba việc.
Trong hai năm qua, tôi cùng một học viên khác đã đi tới một số vùng xa xôi hẻo lánh, nơi không có học viên, để giảng chân tướng và cứu người.
Tôi không biết đưa mọi người hóa danh như thế nào khi họ đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Vì vậy, khi họ đồng ý thoái Đảng, tôi đã hỏi tên của họ và giúp họ đăng ký thoái xuất. Khi mọi người do dự, tôi sẽ nói tên của tôi là như vậy như vậy và cha mẹ tôi thì là như vậy như vậy. Còn tên của ông là gì? Gần như ngay lập tức họ nghe theo sự gợi ý của tôi và đưa cho chúng tôi tên thật của họ. Do đó, những tên mà chúng tôi thu thập được đa phần là tên thật.
Tu luyện là nghiêm túc
Tháng 10 năm 2015, vào một buổi sáng, tôi cảm thấy không khỏe khi thức dậy. Sau đó, tôi đã nôn ra máu. Tôi đã không để tâm nhiều đến nó. Tôi ra ngoài để giảng chân tướng như thường lệ. Đến buổi chiều, tôi học Pháp và phát chính niệm cùng một học viên đang trải qua nghiệp bệnh. Buổi tối, tôi học các bài giảng với những học viên khác rồi sau đó về nhà. Khi tôi chuẩn bị đi ngủ, tôi lại tiếp tục nôn ra máu. Sáng hôm sau, tôi nôn ra máu bốn hoặc năm lần. Vào ngày thứ ba, tôi đã nôn sáu lần. Lượng máu thay vì giảm đi thì nó lại nhiều lên. Con gái tôi muốn tôi đi bệnh viện. Tôi nói rằng tôi ổn và cơ thể tôi đã được tịnh hóa.
Tôi đã cố gắng hướng nội để tìm thiếu sót của bản thân. Gần đây, tôi vẫn giảng chân tướng vào buổi sáng rồi học Pháp vào buổi chiều và buổi tối. Vậy sao lại xảy ra như vậy được chứ? Các học viên khác đã nhắc tôi không nên giảng chân tướng quá cao nhưng tôi lại không để tâm. Đôi khi tôi thậm chí còn trích dẫn Pháp của Sư phụ nhưng không nhớ nguyên văn mà lại thêm thắt từ của bản thân vào, và tôi đã khiến việc này tồi tệ hơn khi nói đó là Pháp do Sư phụ giảng. Tôi đã nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Sư phụ giảng:
“Nhất định phải nhớ kỹ: dẫu cố ý hay là vô ý mà nói phóng đại thế thì cả Phật cũng giật mình, đừng tạo chướng ngại cho tu luyện của chính mình, cần phải tu khẩu về phương diện này, mong mọi người đều minh bạch.” (“Đừng phát biểu bừa bãi”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Sau khi tôi nhận ra được vấn đề của mình, tôi đã ngừng nôn mửa. Sự việc này khiến tôi nhận ra rằng tu luyện là vô cùng nghiêm túc.
Mùa đông năm 2017, tôi cùng hai học viên nữa tới một thị trấn để giảng chân tướng. Chúng tôi đi từ nhà này sang nhà khác. Chúng tôi đã tặng một quyển lịch và các tài liệu giảng chân tướng cho những người đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Đến 11 giờ trưa, chúng tôi đã giúp được 40 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi đã gặp một người bạn cùng lớp ở quê tôi và cô ấy đã mời chúng tôi ăn trưa. Chúng tôi ở nhà cô ấy hơn hai giờ đồng hồ. Chúng tôi nghe nói trong thị trấn có nhiều sản phẩm từ làng tôi, vì vậy, sau bữa trưa, chúng tôi đã đi chợ để mua một ít. Chúng tôi đi khắp nơi để tìm mì và đậu phụ. Chúng tôi đã mua một ít và bắt đầu về nhà một cách vui vẻ. Chúng tôi thậm chí còn nói: “Hôm nay là một ngày tuyệt vời! Chúng tôi đã cứu người, ăn trưa và thậm chí còn được đi mua sắm nữa!” Khi tâm tự mãn của chúng tôi nổi lên, rắc rối bắt đầu xuất hiện.
Trên đường về nhà, cảnh sát đã chặn xe buýt của chúng tôi tại điểm vào của đường cao tốc. Ba chúng tôi đã bị bắt vì có người đã trình báo chúng tôi. Chúng tôi bị đưa tới một trại tạm giam. Trong khi ở đó, chúng tôi nhẩm Pháp, phát chính niệm và hướng nội. Chúng tôi nhận ra các tâm chấp trước của mình dẫn khởi sự việc này. Chúng tôi cảm thấy vô cùng hối hận.
Chúng tôi đã cố gắng bù đắp cho những việc chúng tôi đã không làm tốt. Nơi chúng tôi bị giam giữ có đủ loại người đã từng phạm tội. Ba chúng tôi chia nhau nhiệm vụ: Một người sẽ giảng chân tướng, một người khác sẽ phát chính niệm, còn người thứ ba thì ghi lại tên của những người đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Trong vòng bốn ngày, chúng tôi đã giúp được hơn 40 người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Mọi người đều đưa cho chúng tôi tên thật của họ. Vào ngày thứ năm, chúng tôi được thả và trở về nhà. Sư phụ giảng:
“Vậy nên chư vị gặp việc tốt, việc xấu, miễn là chư vị đã tu Đại Pháp, thì đều là việc tốt; nhất định vậy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)
Thành tâm cứu chúng sinh
Mùa hè năm nay, chúng tôi đã giảng chân tướng cho một giáo viên đã nghỉ hưu ở tuổi ngoài 70. Ông nói: “Trung Quốc đang trở nên tốt hơn. Tại sao mấy người vẫn phản đối?” Tôi nói: “Các quan chức ĐCSTQ rất tham lam, nhiều người ham mê ăn uống, rượu chè, gái gú, và đánh bạc. Họ còn bắt giữ những người vô tội, chẳng hạn như các học viên Pháp Luân Đại Pháp và họ còn thu hoạch nội tạng của họ nữa.” Người đàn ông này nói không tin tôi. Tôi chỉ vào người học viên đứng cạnh tôi và nói: “Bà ấy 65 tuổi, còn tôi 55 tuổi. Cả hai chúng tôi đều từng bị bắt và bị tống vào tù.” Ông vẫn nói không tin tôi.
Tôi nói tiếp: “Chúng tôi đã nhận được nhiều lợi ích từ Pháp Luân Đại Pháp. Khi cuộc bức hại bắt đầu và Sư phụ của chúng tôi bị vu khống, chúng tôi đã tới Bắc Kinh để kháng nghị nhưng lại bị bắt. ĐCSTQ đã phỉ báng Đại Pháp và tuyên truyền phỉ báng trên truyền hình. Trong suốt 70 năm qua, ĐCSTQ đã liên tục lừa dối người dân bằng sự dối trá và thông qua nhiều cuộc cách mạng. Mỗi lần đều có hàng ngàn người dân Trung Quốc bị giết hại. Ông là một người trí thức và hiểu rõ lịch sử của chúng ta, phải không? Tuy nhiên, ông lại tin ĐCSTQ. Hiện tại, ĐCSTQ đang thu hoạch nội tạng của các học viên. Sự việc này toàn thế giới đều đã biết nhưng đáng buồn là chính người dân ở Trung Quốc lại không hề biết điều đó. ĐCSTQ làm tất cả những việc xấu xa này và che đậy sự thật. Ông có chắc ông vẫn ủng hộ ác đảng này chứ? Ông hãy thoái xuất khỏi nó để tránh bị đào thải cùng nó.“
Sau đó, chúng tôi lấy ra một số thông tin và đưa cho ông ấy. Chúng tôi muốn ông ấy đọc nó. Ông ấy đã nhận. Sau khi đọc xong, ông đã đồng ý thoái Đảng. Trước khi rời đi, chúng tôi đã đưa cho ông cuốn Mục tiêu cuối cùng của chủ nghĩa cộng sản. Ông ấy đã nhận và cảm ơn chúng tôi.
Một lần khác, chúng tôi nói chuyện với một quan chức chính phủ. Tôi vừa mở miệng thì ông ấy quát lên: “Đi khỏi đây ngay!” Thấy thái độ không thân thiện của ông ấy, tôi quay người chuẩn bị rời đi. Khi đi đến cửa, tôi nói: “Ông biết đấy, tôi phải mất rất nhiều thời gian mới tới được đây. Tôi vừa đói vừa khát mà chẳng đòi hỏi ông điều gì. Tôi chỉ muốn ông biết rằng Pháp Luân Đại Pháp hết sức chân chính. Xin hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Tôi muốn tặng ông quyển lịch và một cuốn sách. Sau khi ông đọc chúng và minh bạch chân tướng, ông sẽ đắc phúc báo. Điều này chẳng tốt sao?” Thái độ của ông ấy đã thay đổi và nét mặt cũng chuyển biến. Tôi tiếp tục nói chuyện với ông ấy. Cuối cùng, ông đã đồng ý thoái Đảng. Người học viên đi cùng tôi cũng nói thêm vài lời. Ông vui vẻ nói lời cảm ơn. Ông dẫn chúng tôi ra cửa và đi cùng chúng tôi một đoạn khá xa rồi mới vẫy chào tạm biệt. Thật sự, chúng tôi đã thể nghiệm được lời Sư phụ giảng:
“Tu tại tự kỉ, công tại Sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Còn rất nhiều những ví dụ khác. Trong suốt những năm chúng tôi ra ngoài giảng chân tướng, tất cả chúng tôi đều đã trải qua nhiều trải nghiệm, có cay đắng, có ngọt bùi.
Khi tâm tôi vô cùng ngay chính, tôi cảm thấy tự tin và không sợ hãi. Sinh mệnh của chúng ta là được Đại Pháp thành tựu và chúng ta thật vô cùng may mắn khi được Sư phụ tuyển chọn. Chúng ta không truy cầu thứ gì của người thường. Chúng ta chỉ muốn cứu nhiều người hơn nữa.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/17/389776.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/16/178909.html
Đăng ngày 01-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.