Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-04-2019] Sư phụ giảng,

“Lấy một ví dụ, một chiếc chai đựng đầy thứ dơ bẩn, xiết nút thật chặt; ném nó xuống nước, thì nó chìm ngay đến đáy. Chư vị đổ những thứ bẩn đi, càng đổ nhiều ra thì nó lại càng có thể nổi lên cao hơn; [nếu] đổ hết [thứ bẩn] ra ngoài, [thì] nó nổi hẳn lên trên.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã hiểu được đoạn Pháp này rõ hơn và sâu hơn sau khi hướng nội, buông bỏ tâm oán hận và vượt qua khổ nạn.

Ma nạn đột nhiên đến

Vào một ngày năm 2014, tôi được đưa đến một bệnh viện vì bị nôn ra máu và gần như rơi vào trạng thái hôn mê. Tôi cũng rất lo lắng và sợ hãi.

Vào buổi chiều, con gái của tôi đến bệnh viện. Khi nhìn thấy tôi, cháu đã nói: “Mẹ hãy nghe bài giảng của Sư phụ đi.”

Tôi đã bị sốc. Trước đây, khi cháu liên tục nhắc tôi học Pháp, tôi luôn lấy công việc ra làm cái cớ để từ chối. Tôi sẽ nói với cháu rằng: “Mẹ rất bận.”

Tôi nghĩ Sư phụ đang mượn miệng của con gái để bảo tôi phải học Pháp và đối mặt với khổ nạn này bằng chính niệm. Tôi cảm thấy hối hận và buồn vì đã không xứng với mong đợi và từ bi của Sư phụ.

Tối hôm đó, Sư phụ đã quán đỉnh cho tôi. Khoảng hai tuần sau, tôi đã có thể xuất viện và về nhà.

Ngay khi về đến nhà, tôi đã có thể ăn uống lại như bình thường, mọi thứ khác đều ổn ngoại trừ việc thân thể còn chưa có khí lực.

Sau khi về nhà, anh trai tôi cho tôi biết rằng “căn bệnh nghiêm trọng” của tôi được gọi là “bệnh xơ gan: xuất huyết nhiều do lách to.” Anh nói rằng anh sẽ đưa tôi đến bệnh viện Thanh Đảo để làm xét nghiệm sau vài ngày nữa.

Mặc dù đã quay lại tu luyện Đại Pháp, nhưng khi gặp phải vấn đề tôi không biết phải phản ứng thế nào dựa trên Pháp, chứ chưa nói đến biết cách dùng chính niệm đối đãi với “nghiệp bệnh.”

Vì vậy, tôi đã đồng ý đến bệnh viện Thanh Đảo cùng anh mình. Ngay khi đến nơi, tôi đã nhập viện mà không đặt trước.

Tôi nghe nói bệnh viện này rất nổi tiếng vì rất khó để có thể nhập viện nếu không đặt chỗ trước. Nhưng khi ấy tôi lại lầm tưởng rằng đó là an bài của Sư phụ.

Bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy lúng túng và xấu hổ. Càng ở lâu trong bệnh viện tôi càng không thể ăn được nhiều và cơ thể ngày càng yếu dần. Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, vì tôi cảm thấy mình khỏe hơn khi ở nhà.

Sau đó tôi dần xem xét vấn đề dựa trên Pháp và bất chợt nhận ra rằng Sư phụ sẽ không an bài cho đệ tử của mình đi bệnh viện. Là đệ tử Đại Pháp, tôi không có bệnh. Tôi nhận ra đây là an bài của cựu thế lực.

Sau khi xét nghiệm, bác sĩ yêu cầu tôi phải phẫu thuật, nhưng tôi đã từ chối. Sau đó bác sĩ cố gắng thuyết phục người nhà của tôi. Để không khiến gia đình buồn bã và lo lắng, tôi đã chấp nhận thực hiện một ca phẫu thuật đơn giản có tên là “thắt điểm chảy máu” để tôi có thể được xuất viện càng sớm càng tốt.

Đêm trước khi phẫu thuật, con gái tôi đã gọi cho tôi và nói rằng cháu đã không làm tốt bài kiểm tra. Việc này đã đụng đến tâm chấp trước vào danh của tôi.

Tôi sợ bị coi thường và muốn con gái của mình nổi bật giữa các bạn cùng trang lứa. Tôi cứ cằn nhằn cháu và có đủ những suy nghĩ tiêu cực.

Tôi cảm thấy không ổn, càng lúc càng trở nên tức giận. Bất chợt tôi cảm thấy toàn thân yếu đi và ngã xuống giường. Ngay lập tức, tôi không thể cử động được nữa. Cơ thể của tôi cứng đơ, nhưng tôi vẫn tỉnh táo và đầu óc rất minh mẫn.

Chị tôi đã cầm tay tôi và khóc. Chị liên tục nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” vào tai tôi.

Tôi cố gắng an ủi chị, yếu ớt nói: “Em vẫn ổn. Em có Sư phụ; Sư phụ sẽ cứu em.” Chị ấy vừa gật đầu vừa khóc.

Sau đó, chị bảo tôi rằng khi ấy toàn thân tôi rất lạnh, và ngay cả bụng tôi cũng lạnh.

Sư phụ bảo vệ tôi

Tôi biết rõ rằng Sư phụ luôn ở bên và giúp đỡ mình, mặc dù tôi vẫn không biết cách hướng nội và tu bản thân.

Tôi đọc đi đọc lại đoạn:

Mê Trung Tu
“Thường nhân nan tri tu luyện khổ
Tranh tranh đấu đấu đang tố phúc
Tu đắc chấp trước vô nhất lậu
Khổ khứ cam lai thị chân phúc”

Diễn nghĩa:

Tu trong mê
“Người thường khó mà hiểu được khổ của tu luyện
Tranh đấu hoài để hưởng phúc lạc
Tu đến chấp trước không còn lậu
Khổ đi rồi ngọt đến đấy là phúc lạc chân chính”

Tôi cứ nghĩ mãi về bản thân: “Mình là đệ tử của Sư phụ. Sư phụ đã đưa mình ra khỏi địa ngục. Tên của mình không còn trong sổ sinh tử của địa ngục nữa. Sư phụ ơi, xin hãy cứu con!”

Trong một thời gian ngắn, cái lạnh thấu xương không gì diễn tả nổi từ trong thân thể hướng lên đỉnh đầu xuất ra. Một lần nữa Sư phụ lại cứu tôi!.

Tôi không thể nhìn thấy nó, nhưng có thể cảm nhận được. Phần dạ dày phía bên phải của tôi dường như bị di chuyển một chút, và sau đó nó lại trở về vị trí cũ.

Tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ nguyên nhân gây bệnh.

Tôi không biết là mất bao lâu, nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, tất cả các triệu chứng bệnh của tôi đều đã biến mất, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Chị tôi cũng đã chứng kiến ​​phép màu mà Đại Pháp đã triển hiện trên thân thể tôi.

Chị ấy vui mừng nói: “Cảm tạ Sư phụ Đại Pháp!” Ngày hôm sau, ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ và không lâu sau tôi được xuất viện.

Tôi đã tham gia nhóm học Pháp sau khi từ bệnh viện về nhà, vì muốn tranh thủ thời gian để học Pháp.

Tuy nhiên ma tính trong tôi vẫn rất mạnh khi mâu thuẫn nảy sinh. Tôi chỉ nhìn thấy mặt tiêu cực của người khác, và tôi có những chấp trước như oán hận, tật đố, tức giận, v.v.. Tôi nghĩ mình là người hoàn hảo và không chấp nhận bất kỳ lời chỉ trích nào. Tôi bị chấp trước vào tự ngã.

Kết quả là, ma tính của tôi bộc phát như núi lửa phun trào, đối mặt với mâu thuẫn tôi cư xử thậm chí còn kém hơn cả người thường. Tôi đã không vượt qua khảo nghiệm đầu tiên, và ngay sau đó khảo nghiệm thứ hai liền đến. Khảo nghiệm tích lũy càng nhiều, tôi càng không thể vượt qua chúng.

Cuối cùng tôi ngã bệnh nặng. Bụng tôi sưng lên, tôi bị giả tướng bệnh cổ trướng, và nó nặng hơn qua từng ngày. Đôi chân của tôi cũng bắt đầu sưng lên. Tôi rất sợ. Kết quả là, tôi không thể đến nhóm học Pháp.

Sau đó, Sư phụ đã giúp tôi tịnh hoá nội tạng. Tôi đã nôn ra máu và phân của tôi đầy mủ. Tình trạng thể chất của tôi ngày càng tệ hơn, ý chí của tôi ngày càng suy yếu. Cơ thể của tôi phù từ ngón chân đến nách. Tôi không thể đứng dậy hay ra khỏi giường.

Mẹ tôi phải chăm sóc cho tôi. Tôi gặp khó khăn khi di chuyển, và khi di chuyển tôi không thể thở được. Tôi ở trên giường nhưng không thể nằm hoặc ngủ vì tôi không thể thở khi nằm xuống. Thật là xa xỉ nếu tôi có thể ngủ được 10 phút sau khoảng thời gian 24 giờ đồng hồ.

Tôi không biết đã bao nhiêu ngày đêm trôi qua như thế. Khi ấy tôi chỉ còn da bọc xương và mặt thì xám xịt.

Tuy nhiên, điều duy nhất tôi muốn làm là nghe các bài giảng của Sư phụ vì tôi biết rằng tôi sẽ chết nếu không có Pháp. Khi ấy, tôi đã phó thác sinh tử của mình cho Sư phụ, và tôi tin chắc rằng Sư phụ sẽ cứu tôi!

Pháp đã giúp tôi mở lòng và giải thể tâm oán hận

Sư phụ đã an bài cho một học viên trước đây từng là đồng nghiệp của tôi đến giúp tôi đề cao, khi cô ấy thấy thật khó để tôi có thể vượt qua ma nạn. Vị học viên này hỏi tôi vài điều về chồng cũ của tôi trong lần đầu tiên cô ấy đến thăm.

Tôi không nghĩ mình có vấn đề gì với chồng cũ, vì thế tôi đã từ chối.

Tôi nói: “Đã nhiều năm trôi qua rồi, và tôi đã buông tâm. Tôi không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa. Hơn nữa, mọi chuyện đã xảy ra cách đây nhiều năm rồi, và nó cũng không liên quan gì đến tình trạng tu luyện hiện tại của tôi.”

Tôi là người thích ganh đua và hùng hổ, luôn muốn có tiếng nói cuối cùng và muốn kiểm soát mọi thứ khi còn ở với chồng cũ. Tôi muốn chồng cũ của mình làm theo mọi chỉ dẫn của tôi.

Tôi tranh cãi với anh gần như mỗi ngày vì anh nghe lời mẹ chứ không phải tôi. Cuối cùng, tôi đã chọn cách ly dị anh.

Tôi đã mang con gái đi cùng với chút ít tiền trong túi. Anh ấy dọa sẽ không chu cấp tài chính cho chúng tôi và nói rằng anh muốn xem tôi sẽ sống ra sao.

Lúc đầu khi mới ly hôn cuộc sống cũng khá vất vả, nhưng mọi thứ đã trở nên tốt đẹp hơn trước khi bệnh tật bất ngờ ập đến.

Cơn phẫn nộ tràn ngập tâm tôi. Mỗi ngày tâm tôi tràn ngập bất bình và phẫn nộ lớn đến mức nó đã đạt đến giới hạn thân tâm của tôi.

Những cảm xúc này đã ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi. Do đó, tôi đã vội vã nói khi cô ấy hỏi tôi về chồng cũ.

Tuy nhiên, cô ấy không từ bỏ và nhẹ nhàng hỏi: “Chị đã thực sự buông chưa?” Tôi bực bội trả lời: “Vâng, tôi đã buông hết rồi.”

Cô ấy nói: “Nếu đã buông tâm xuống, thì chị thậm chí không thể nghĩ về nó nữa. Những vật chất oán hận hoàn toàn không còn tồn tại trong trường không gian của chị nữa.”

Cô ấy tiếp tục nói: “Chị phải dùng chính niệm để bài xích và loại bỏ tất cả những suy nghĩ xấu về anh ấy.” Cô ấy giúp tôi tháo gỡ dần nút thắt trong tâm bằng Pháp của Sư phụ.

Sự ích kỷ cùng những suy nghĩ xấu của tôi đã bị phơi bày nhờ sự giúp đỡ của vị học viên này. Nhờ Sư phụ gia trì, cuối cùng tôi đã biết cách hướng nội bằng chính niệm. Mỗi lần hướng nội và tìm ra chấp trước nào đó, tôi liền phát chính niệm để giải thể nó.

Trong quá trình giải thể các vật chất xấu, tôi đã phải chịu đựng rất nhiều. Bụng tôi đau, đặc biệt là phần nằm gần tim, giống như có thứ gì đó ấn lên khiến tôi rất khó thở. Mẹ tôi đã khóc mãi không thôi vì đau khổ và sợ hãi.

Vị học viên đã an ủi chúng tôi và quả quyết nói: “Đừng sợ. Sư phụ ở đây bên chúng ta. Hãy cầu xin Sư phụ giúp đỡ.” Một lát sau, tất cả các triệu chứng dần biến mất và tôi cảm thấy bụng mình nhẹ nhàng thoải mái.

Toàn bộ quá trình này kéo dài khoảng nửa giờ đồng hồ, nhưng tôi không sợ chút nào cả. Thay vào đó, tôi đã rất vui vì Sư phụ đã giảng:

“Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hoá hết, cần phải được tịnh hoá toàn bộ. Gốc của bệnh đã được dứt bỏ, chỉ còn chút dư khí đen kia để nó tự chạy xuất ra, để cho chư vị chịu một chút khó khăn, chịu một chút tội [khổ] ấy mà thôi; chư vị mà không chịu đựng một chút nào thì không thể được.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhớ có lần sau buổi học Pháp nhóm các học viên đã giúp tôi học cách hướng nội. Tôi nhận ra rằng mình vẫn ôm giữ tâm oán hận đối với chồng cũ. Khi họ nhắc đến anh ấy, tôi cảm thấy có một tảng đá trong tâm mình, dày và cứng. Nó đè nặng lên tim tôi. Phải mất một lúc lâu tôi mới có thể thở lại được bình thường, nó đau đớn đến mức tôi phải vật lộn trên giường sau khi trở về nhà. Nó kéo dài hơn 20 phút sau đó thì ngưng.

Cuối cùng, Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ những vật chất thô cứng và xấu ra khỏi tâm. Bằng cách này, các học viên liên tục giúp tôi hướng nội và chỉ ra các chấp trước của tôi.

Tôi liền lập tức phát hiện ra cách mà chấp trước này biểu hiện trong tôi và sau đó tôi đã phát chính niệm loại bỏ nó. Mỗi khi phát hiện ra chấp trước nào đó, Sư phụ sẽ giúp tôi loại bỏ nó đi.

Sư phụ giảng:

“Chúng ta là có tính nhắm thẳng, thật sự chỉ thẳng vào cái tâm ấy, vứt bỏ cái tâm ấy; như vậy tu được mau lẹ phi thường.” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Sức khỏe của tôi tiến bộ hơn khi tôi hướng nội và tu bản thân. Tâm tính của tôi cũng thật sự đề cao.

Tôi thường chú ý đến từng suy nghĩ của mình và đối chiếu với Pháp để xem có phù hợp hay không. Tôi sẽ loại bỏ nó nếu nó là quan niệm hay chấp trước của người thường.

Đương nhiên, cũng có những lúc tôi bất cẩn và để cho những suy nghĩ xấu trôi qua. Việc đó sẽ ngay lập tức phản ánh ở sức khỏe của tôi, và tôi biết rằng hẳn mình đang có sơ hở trong tu luyện. Tôi sẽ lập tức hướng nội, sức khỏe sẽ trở lại bình thường sau khi tôi phát hiện ra chấp trước.

Tôi đã thay đổi suy nghĩ và không còn oán hận chồng cũ nữa. Tôi đã gửi tin nhắn xin lỗi anh ấy, nói rằng tôi đã quá ngang bướng, hung hăng, thích thao túng người khác, điều đó đã khiến anh ấy đau khổ trong nhiều năm.

Anh ấy nhắn lại: “Tất cả đã là quá khứ. Anh cũng đã không tốt và khiến cuộc sống của em khó khăn trong từng ấy năm.” Mặc dù anh ấy không nói gì nhiều, nhưng tôi cảm thấy anh cũng đã thay đổi.

Trước kia, anh ấy không muốn gửi đồng nào cho con gái của chúng tôi nhưng hiện giờ anh đã trang trải mọi chi phí cho cháu. Đôi lúc anh thậm chí còn cho tôi một ít tiền để tiêu vặt.

Gia đình của tôi, đặc biệt là chị gái và cha tôi cũng đã thay đổi từ không bài xích sang ủng hộ Đại Pháp. Đôi lúc họ còn giúp tôi giảng rõ chân tướng cho mọi người và giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ khi họ đến thăm tôi.

Tôi vô cùng biết ơn vì đã may mắn đắc được Đại Pháp trân quý nhất. Tôi cũng biết ơn vì có Sư phụ từ bi vĩ đại, được trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời chính Pháp – thật vinh dự!

Mặc dù trong nhiều năm qua tôi đã không tu tốt bản thân, nhưng Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi! Các đồng tu, hãy nắm bắt cơ hội vô giá này và làm tốt ba việc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/15/375063.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/4/178736.html

Đăng ngày 19-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share