Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-07-2019] Những gì tôi kể ở đây là một trải nghiệm tuyệt vời, là một điều đặc biệt trong tâm trí tôi kể từ ngày nó xảy ra. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi luôn hạnh phúc và ngập tràn nước mắt. Tôi cũng cảm thấy tâm tôi như được tẩy tịnh một lần nữa.

Đắc Pháp

Tôi từng bị bệnh tim rất nặng và đôi lúc bị lên cơn đau tim hai lần một tuần. Chồng tôi luôn lo lắng và hoảng sợ mỗi lần tôi bị như thế. Tôi đã đến nhiều bệnh viện nổi tiếng để điều trị nhưng không hiệu quả.

Tôi đã tìm kiếm những phương pháp khác để chữa trị như đến các núi non và đền chùa và mang một số thứ về nhà để thờ cúng. Tuy nhiên, bệnh tình của tôi không những không được chữa khỏi mà vô tình tôi lại mang những phụ thể xấu vào nhà mà không hay biết.

Tháng 5 năm 1996, một người bạn giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho chồng tôi. Người bạn đó nói đây là một môn tu luyện tuyệt vời đưa con người đến những cảnh giới cao hơn. Chồng tôi đã đến công viên vào sáng hôm sau và học các bài công pháp. Anh ấy gặp vấn đề dạ dày và đã uống thuốc một thời gian. Tuy nhiên, chỉ sau hơn 10 ngày luyện công và học Pháp, bệnh dạ dày của anh ấy đã hồi phục.

Ngay cả sau khi chứng kiến hiệu quả của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi vẫn do dự, bởi tôi sợ rằng nó sẽ mâu thuẫn với những gì mà tôi thờ cúng trong nhà. Vài ngày sau, chồng tôi mua một cuốn Chuyển Pháp Luân (Quyển II). Sau khi đọc xong, anh ấy nhận ra chúng tôi đã đi một đoạn đường vòng khá xa.

Sư phụ giảng:

“Trên tượng Phật đó không có Phật, mà là Phật giả do bái lạy mà thành. Cũng có [tượng] là có cáo bám trên đó, hoặc rắn, hoặc chồn loạn bát nháo cả.” (Phật là độ nhân chứ không phải ban phúc, Chuyển Pháp Luân Quyển II)

Chúng tôi nhận ra đã chiêu mời những thứ xấu vào nhà, nên dọn sạch chúng đi. Khi tôi mở cuốn sách ra đọc và nhìn ảnh Sư phụ, tôi nghĩ Ngài trông thật thân quen, mặc dù tôi không thể nhớ nổi là trước đây tôi đã gặp Ngài ở đâu. Tôi cũng nhìn thấy đồ hình Pháp Luân trong cuốn sách xoay chuyển, trông rất đẹp.

Ngày 1 tháng 6 năm 1996, tôi bắt đầu bước vào tu luyện Đại Pháp. Không bao lâu sau, tôi đã khỏi căn bệnh tim kéo dài hơn 10 năm và bệnh phụ khoa của tôi cũng biến mất.

Tôi đã cải biến thành một người khác. Tâm tôi ngập tràn hạnh phúc, tôi luôn chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong việc cuộc sống hàng ngày và trở nên tràn đầy năng lượng. Nhiều bà con và bạn bè đã chứng kiến sự cải biến của tôi và cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Kể từ đó, 23 năm đã trôi qua, tôi không uống bất kỳ viên thuốc nào, cũng không phải đến bác sĩ khám. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp kiên định.

Được gặp Sư phụ

Vào đêm 9 tháng 9 năm 1997, tôi có một giấc mơ kỳ lạ. Một cây táo lớn ở nhà cha mẹ tôi phát triển rất tốt và cho nhiều quả. Tôi tin rằng giấc mơ là điềm báo cho một việc tốt lành sắp xảy ra.

Ngày hôm sau, tự dưng tôi cảm thấy lòng vui tươi, phấn chấn không hiểu vì sao. Con gái tôi làm việc tại khách sạn Tân Đại Địa, và đêm hôm đó cháu đã trực ca đêm ở quầy lễ tân thay một đồng nghiệp. Khoảng 9 giờ tối, có ba người khách đến nhận phòng. Con gái tôi ngay lập tức nhận ra một trong số họ là Sư phụ. Một người khách hỏi Sư phụ: “Sư phụ nghĩ gì về (ngộ tính) của cô gái này (con gái tôi)?” Sư phụ nói: “Khá tốt.”

Con gái tôi gọi điện về nhà ngay lập tức để báo tin. Chồng tôi yêu cầu cháu kiểm tra lại cho chắc chắn. Cháu gọi lại cho chúng tôi sau khi xác nhận lại. Lúc cháu gọi, tôi đang thiền định. Tôi thấy căn phòng đột nhiên phủ đầy ánh sáng đỏ. Cảnh tượng đó thật thù thắng, bởi nó nhắc tôi nghĩ đến Phật quang phổ chiếu khắp nơi. Cảm giác đó như là ngày may mắn nhất trong cuộc đời tôi.

Vợ chồng tôi quyết định đến khách sạn ngay, hy vọng được gặp Sư phụ. Khi chúng tôi đến và lên tầng hai nơi có phòng của Sư phụ, một nhân viên đi cùng Sư phụ bảo chúng tôi rằng Sư phụ cần nghỉ ngơi tối nay, và Ngài sẽ gặp chúng tôi vào ngày hôm sau trước 8 giờ sáng.

Chúng tôi nói với người điều phối viên địa phương về Sư phụ và ba người đi cùng Sư phụ đang ở khách sạn và quyết định sẽ đến khách sạn vào sáng sớm ngày hôm sau. Ngày hôm sau khoảng hơn 5 giờ sáng, chúng tôi đã có mặt ở khách sạn và ngồi đợi trong phòng chờ. Không lâu sau, chúng tôi nghe giọng nói của Sư phụ. Chúng tôi rất phấn khởi và vội đi đến chào Sư phụ. Sư phụ mặc áo sơ mi màu trắng ngắn tay và quần tây màu tối, dáng người cao lớn và phong thái toát lên vẻ từ bi an lành. Ngài đứng ở cửa thân thiết bắt tay với từng người chúng tôi. Tôi đã không kìm được và bắt đầu khóc ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy Sư phụ và không thể dừng lại.

Sư phụ mời chúng tôi vào phòng và mời chúng tôi ngồi. Sư phụ nói rằng Ngài quá bận vào tối hôm qua và không thể gặp chúng tôi. Sau đó Sư phụ nói về sự kiện Quang Minh Nhật báo, và khuyến khích chúng tôi học Pháp nhiều hơn. Sư phụ cũng nói về các chủ đề liên quan đến đốt hương, bái lạy, và phụ thể. Sư phụ đã giảng chính xác nhằm vào những vấn đề của tôi và đó cũng là những câu hỏi mà tôi đang muốn hỏi Sư phụ.

Khoảng sau 7 giờ sáng, Sư phụ và chúng tôi đi xuống khu vực căn tin và dùng bữa điểm tâm đơn giản. Sư phụ đã sẵn sàng rời đi sau bữa sáng. Tất cả chúng tôi đều lưu luyến không muốn từ biệt Ngài. Trước khi rời đi, Sư phụ lấy ra vài huy hiệu Pháp Luân và đưa cho chúng tôi. Con gái tôi đến trễ và không nhận được. Sư phụ đưa cho cháu một cuốn ấn bản đặc biệt của cuốn Chuyển Pháp Luân được xuất bản ở Hồng Kông. Cháu rất đỗi vui mừng.

Vài ngày sau khi Sư phụ rời đi, tôi có một giấc mơ: Sư phụ đứng bên cạnh tôi, vỗ vai và lấy ra thứ gì đó xấu xí từ lưng của tôi. Tôi biết rằng Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho tôi. Cơ thể tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái kể từ đó.

Tạ ơn Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/16/389967.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/5/178746.html

Đăng ngày 21-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share