Bài viết của Diệc Nhiên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-5-2009] Năm 1995 Pháp Luân Đại Pháp đã hồng truyền đến thành phố chúng tôi. Người dân thuộc mọi tầng lớp khi đó đã nô nức kéo nhau đi tham dự các khóa hướng dẫn. Sau khi xem video các bài giảng của Sư phụ, chúng tôi cùng nhau chia sẻ thể ngộ và thành lập một điểm luyện công đầu tiên trong vùng.
Điểm luyện công của chúng tôi
Mỗi sáng có hơn 100 học viên đến tham gia luyện công trong khuôn viên của trụ sở ủy ban. Càng ngày nhóm luyện công càng đông nên khuôn viên không còn đủ chỗ, thế là mọi người chia thành các nhóm nhỏ hơn để luyện tập ở gần khu nhà ga.
Mỗi sáng sớm, tiếng nhạc luyện công du dương vang lên khắp khuôn viên. Chúng tôi tự giác xếp thành bốn hàng ngay ngắn, chỉnh tề. Người qua đường cũng đứng lại quan sát. Vào mùa đông, nước lạnh đóng băng và chân tay tê cóng, nhưng tất cả vẫn kiên trì luyện công ngoài trời và không ai đeo găng.
Một vài học viên khai thiên mục nhìn thấy xung quanh chúng tôi có hồng quang bao phủ. Ở không gian khác có vô số sinh mệnh cũng đang luyện công. Một bên là các vị mang phục sức của Đạo gia, râu tóc dài. Một bên là các vị Phật khoác áo cà sa vàng, tất cả đều xếp thành từng hàng thẳng tắp nhìn không thấy cuối. Họ còn thấy Pháp thân của Sư phụ và vô số Pháp Luân đang xoay.
Hằng ngày, chúng tôi học Pháp vào buổi tối bên trong nhà xe của ủy ban và luyện bài công pháp số 5. Sau đó, chúng tôi xem video bài giảng của Sư phụ và cùng nhau trao đổi. Điểm học nhóm vô cùng thuần khiết, từ bi và an hòa. Tất cả đều phấn khởi học Pháp và luyện công cùng nhau.
Khi ngồi đả tọa luyện tĩnh công, chân của một số học viên vô cùng đau đớn và một số còn ra mồ hôi như tắm vì đau, nhưng không ai rút chân ra.
Khi xem các bài giảng Pháp, vài học viên thông qua thiên mục nhìn thấy ở không gian khác cũng có vô số Phật, Đạo, Thần cũng đang chăm chú nghe Pháp.
Chúng tôi cùng nhau tu luyện và đề cao trong môi trường như thế. Mỗi khi Sư phụ công bố kinh văn mới, cả nhóm đều ngay lập tức học thuộc. Chúng tôi đã được trải nghiệm những điều kỳ diệu của Đại Pháp, đạt được những thể ngộ mới và cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm tu luyện.
Khi vượt quan nghiệp bệnh hay gặp khó khăn thì chúng tôi ngồi lại và cùng nhau chia sẻ. Trong cõi hồng trần đầy phức tạp và cám dỗ, chúng tôi vẫn vui vẻ chịu khổ và buông bỏ danh lợi, nhờ đó đã nhanh chóng cải biến bản thể, đề cao tâm tính và thăng hoa tầng thứ. Nhiều thần tích đã xuất hiện và được truyền miệng khắp nơi, dẫn dắt càng nhiều người hữu duyên đến đắc Pháp.
Tìm lại chiếc xe đạp bị mất
Một người đàn ông không tìm thấy chiếc xe đạp của mình ở bãi đậu xe. Ông ấy hét lên với ông Hứa-người trông xe: “Tôi mất xe rồi và anh phải chịu trách nhiệm. Lẽ ra anh không được để nhiều người tụ tập ở bãi xe mỗi ngày thế này.”
Hôm đó, tôi và một vài học viên cũng có mặt ở đó. Chúng tôi nghĩ rằng, nếu xe đạp của ông ấy thật sự bị mất và ông Hứa phải chịu trách nhiệm thì mọi người sẽ nghĩ không tốt về Đại Pháp.
Tất cả chúng tôi đều giúp tìm xe đạp nhưng vẫn không thấy. Chúng tôi an ủi người chủ xe: “Ông đừng lo, nếu ngày mai vẫn chưa tìm được xe đạp thì chúng tôi sẽ mua cho ông một chiếc xe mới.” Sau khi ông ấy rời đi thì chúng tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ.
Sáng hôm sau, Ông Hứa đã vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy xe đạp bị mất ở ngay chỗ mà nó được dựng hôm trước. Ông ấy hỏi tôi: “Thế này là sao? Ngay khi các anh rời đi tối qua, tôi đã tìm lại chỗ này nhưng không thấy gì cả. Ở đây buổi tối không có ai ra vào, làm sao mà chiếc xe lại xuất hiện ở đây được?”
Tôi bảo: “Sư phụ đã giúp chúng ta.”
Huyền năng chữa bệnh
Câu chuyện của dì Mẫn
Dì Mẫn, tầm khoảng 70 tuổi, trước khi tu luyện đã bị gai cột sống và bị liệt. Dù đến thăm khám nhiều nơi nhưng vẫn không khỏi, nên dì Mẫn đã phải nằm trên giường đau đớn suốt sáu năm.
Mùa đông năm 1995, một người hàng xóm nói chuyện với dì Mẫn về lợi ích của Pháp Luân Công, và con trai của dì cũng kể về huyền năng trị bệnh của Đại Pháp. Nhiều bạn bè của dì làm trong nhà nước cũng là những học viên.
Dì Mẫn nghe xong xúc động nói: “Biết rằng là tốt, nhưng tôi nằm liệt giường thế này thì làm sao mà luyện được?”
Người hàng xóm nói: “Pháp Luân Công không giống với bất kỳ môn khí công nào khác. Đại Pháp chú trọng nhân tâm, đề cao tâm tính trước thì thân thể sẽ theo đó mà được tịnh hóa.”
Người hàng xóm đưa cho dì Mẫn một cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc vài trang dì cảm thấy thân tâm nhẹ nhõm và những cơn đau thể xác cũng dịu đi rất nhiều.
Mùa xuân năm 1996, dì Mẫn bảo con trai đạp xe chở dì đến điểm luyện công. Dì ngồi trên ghế để luyện vì không đứng được. Sau vài ngày, dì Mẫn có thể chống nạng tự mình đi bộ đến. Lúc đầu chân sưng vù không đi giày được và phải mang dép, nhưng hơn chục ngày sau, dì Mẫn có thể mang giày đến điểm luyện công mà không cần gậy, bước đi nhẹ nhàng như người trẻ.
Chứng kiến huyền năng của Đại Pháp, chồng và người giúp việc của dì Mẫn cũng bước vào tu luyện.
Câu chuyện của một kỹ sư
Một kỹ sư đang phải chịu những di chứng của cơn đột quỵ và còn bị thêm cả bệnh cường giáp, teo não và mất trí nhớ. Ông đi đứng chậm chạp và nước bọt tiết ra không ngừng. Sau một tháng luyện công, ông hoàn toàn khỏi bệnh và cười nói bình thường. Đồng nghiệp của ông sau khi chứng kiến kì tích này cũng bắt đầu tập luyện.
Một cụ bà 80 tuổi
Một cụ bà 80 tuổi bị chứng hoại tử thiếu máu ở tim, chỉ cần đi bộ là có thể bị xỉu, tình trạng của bà khiến gia đình lo lắng. Nhưng ngay sau khi bắt đầu tu luyện, bệnh tình của bà khỏi hẳn. Bà thậm chí có thể tự mình leo cầu thang đến tầng bốn. Tất cả mọi người trong nhà đều ngạc nhiên và bảo bà như thể được “cải lão hoàn đồng”.
Cô Tiểu Tĩnh
Tiểu Tĩnh là một nhân viên nhà nước khoảng 30 tuổi, tướng mạo xinh đẹp và phong cách sang trọng. Khi còn nhỏ cô được các chuyên gia dạy hát, múa, thư pháp và diễn thuyết. Tiểu Tĩnh nói năng nhẹ nhàng, phong thái từ tốn nên được nhà chồng xem như một “công chúa”. Không may, sức khỏe cô rất yếu và phải phụ thuộc nhiều vào thuốc để giảm đau.
Năm 1995, Tiểu Tĩnh bắt đầu tu luyện và bệnh tình đã nhanh chóng được hồi phục. Cô hiểu rằng những vinh hoa và hào quang nơi thế gian con người chỉ là hư ảo tạm thời; mục đính chân chính của đời người là đồng hóa Đại Pháp và quay về thiên giới.
Cô không còn truy cầu mọi người phải đối xử với mình như một “công chúa”, không còn quá coi trọng ăn diện mà chú tâm vào tu luyện. Ở đơn vị hay ở nhà đều tận tâm, tận trách, lấy khổ làm vui, không oán không giận.
Có một việc đã khiến mẹ chồng cô cảm động sâu sắc. Mẹ cô bị táo bón nên Tiểu Tĩnh đã đeo găng tay để giúp bà lấy phân ra. Bà luôn nói rằng Tiểu Tĩnh là nàng dâu tốt nhất trên đời và Đại Pháp đã đem phúc báo đến cho bà.
Bản thân
Trước khi tu luyện Đại Pháp, thể trạng của tôi rất yếu. Tôi đã bị một tai nạn xe nghiêm trọng nên xương bị gãy nhiều đoạn và sau đó cũng không thể quay trở lại làm việc. Tôi vô cùng đau khổ. Một người bạn khuyên tôi tập Pháp Luân Đại Pháp. Hơn một tháng sau, huyết áp của tôi trở lại bình thường và mọi đau đớn bệnh tật đều khỏi hẳn.
Xã hội đen hoàn lương
Tiểu Hiền khoảng 30 tuổi, sau khi xuất ngũ về thì anh trở nên không nghề không nghiệp. Anh chẳng có thu nhập và dần trở nên túng quẫn, tâm địa hẹp hòi, thường lấy bạo lực ra giải quyết mâu thuẫn. Tiểu Hiền từng đánh đuổi người quản lý nơi vợ mình làm việc chỉ vì vài chuyện xích mích nhỏ. Người quản lý sợ đến nỗi phải quỳ xuống cầu xin tha thứ. Khi tranh cãi với anh vợ, Tiểu Hiền vớ lấy con dao và đe dọa giết anh ta.
Tuy nhiên, sau khi bước vào tu luyện Đại Pháp, Tiểu Hiền đã thay đổi hoàn toàn. Một hôm, khi đang đứng đợi bạn ở trước nhà thì một thanh niên đi xe gắn máy từ phía sau tông tới và loạng choạng gần té. Người này đổ lỗi là Tiểu Hiền đã cản đường anh ta, vì vậy anh ta hùng hổ bước xuống xe dọa đánh Tiểu Hiền.
Tiểu Hiền biết đây là một khảo nghiệm dành cho mình, nên thay vì tức giận, anh xin lỗi người thanh niên. Tuy nhiên người này không muốn cho qua chuyện. Tiểu Hiền nói với người thanh niên: “Chú em nói nhỏ một chút. Đây là nhà anh, nếu người nhà anh nghe thấy huyên náo mà ra đây thì chú em sẽ gặp phiền phức đấy.”
Tuy nhiên, người thanh niên vẫn tiếp tục la hét và chửi rủa Tiểu Hiền. Lúc đó, chú của Tiểu Hiền cũng là một tay anh chị tình cờ đi ngang qua và lên tiếng đe dọa cậu thanh niên nọ. Khi ấy, Tiểu Hiền khuyên cậu thanh niên đi mau và giải thích với chú rằng không có gì to tát cả. “Là người tu luyện Đại Pháp, cháu phải biết tha thứ và không thể cứ dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện như trước đây được.”
Về sau, chú của Tiểu Hiền cũng trở thành một học viên Đại Pháp.
Câu chuyện của bác sĩ Đường
Bà Đường là một bác sĩ gia đình. Trước khi học Pháp Luân Công, bà theo đuổi danh lợi, tiền tài nhưng chẳng bao giờ được thoải mái, mà còn mắc đủ bệnh tật, bị nhiễm trùng và sốt kinh niên.
Sau khi tu luyện, bà trở nên khỏe mạnh. Danh lợi không còn là vấn đề đối với bà nữa. Bà luôn đặt bệnh nhân lên trước và không yêu cầu bệnh nhân làm những xét nghiệm không cần thiết. Bà cũng kê những đơn thuốc ít tiền nhưng có hiệu quả tốt. Mặc dù không còn kiếm được nhiều tiền như trước nhưng bà rất vui.
Khi làm việc trong phòng cấp cứu, nếu bệnh nhân không có đủ tiền để trả hay mua thuốc, bà cũng cho họ mượn để việc điều trị không bị trì hoãn.
Có lần, một gia đình bệnh nhân không đủ tiền để mua vé xe về quê vì đã tiêu hết tiền vào việc điều trị. Bác sĩ Đường đã chủ động cho họ 70 tệ để mua vé.
Y tá trưởng của bệnh viện nói rằng: “Cả bệnh viện có hàng trăm nhân viên, nhưng bác sĩ Đường là người tôi quý trọng nhất.”
Cán bộ nhà nước chân tu Đại Pháp
Trong nhóm tu luyện của chúng tôi cũng có cả những đảng viên. Nhiều người tự tìm sách Đại Pháp đọc và lặng lẽ đứng sau quan sát chúng tôi luyện công. Những đảng viên tu luyện Đại Pháp trở nên trung thực, không nhận tiền hối lộ và được mọi người quý trọng.
Một cán bộ cấp cao nổi tiếng là người tốt bụng và lương thiện được người phụ trách giới thiệu về Pháp Luân Công. Ông đã trò chuyện với hơn chục học viên và tất cả đều có những cải thiện sức khỏe đáng kể. Câu chuyện của họ đã tạo động lực để ông bước vào tu luyện. Ông tham gia luyện công buổi sáng và đạp xe đến học Pháp nhóm vào buổi tối. Câu chuyện tu luyện của ông đã tạo ảnh hưởng tích cực trong khu vực của chúng tôi.
Cả một lãnh đạo công ty và vợ ông cũng đã bước vào tu luyện. Trước kia, mọi người thường biếu quà cáp cho ông để lấy lòng. Nhưng sau khi tu luyện, ông đều từ chối hết thảy.
Một người nọ đưa cho ông 20,000 tệ nhờ ông đề bạt giúp và nói: “Không ai biết chuyện này đâu.”
Người lãnh đạo công ty mỉm cười nói: “Sao lại không ai biết. Trời biết, Đất biết, Thần Phật biết.”
Sau đó, người này tìm cách hối lộ mẹ của vị lãnh đạo, nhưng bà cũng từ chối nhận vì bà cũng là người tu luyện Đại Pháp.
Một học viên khác là Chánh án ở Tòa án Trung Cấp. Sau khi tu luyện, ông trở thành vị quan thanh liêm, công chính và không bao giờ nhận tiền đút lót. Mọi người đều thán phục, “Nếu quan tòa nào cũng tu luyện Đại Pháp thì tốt biết mấy.”
Lời kết
Giữa thời thế rối ren, các học viên tu luyện theo Pháp lý Chân – Thiện – Nhẫn chính là những tiên phong giúp nhân loại vãn hồi tiêu chuẩn đạo đức, nhân tâm hướng thiện và quay về với những giá trị truyền thống.
Khi cuộc bức hại diễn ra, một cán bộ cao cấp trong thành phố của tôi nói rằng: “Bức hại người tốt. Đúng là hồ đồ!”
Bí thư Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật nói với bạn mình: “Bức hại Pháp Luân Công là hoàn toàn sai lầm.”
Một cựu Bí thư huyện chia sẻ chân thành: “Muốn xóa sổ Pháp Luân Công ư. Không thể nào! 20 năm nữa, Pháp Luân Công vẫn tồn tại!”
Một cán bộ huyện được thăng chức làm việc ở Phòng 610 cấp tỉnh để bức hại học viên. Một tháng sau, ông được thuyên chuyển qua vị trí khác. Ông nói: “Sao tôi lại đi bức hại người tốt được? Tôi thà bị giáng chức còn hơn là phải bức hại các học viên Đại Pháp.”
Khi đến một vùng quê để thị sát công việc, ông đã ra lệnh phóng thích tất cả học viên Đại Pháp bị giam giữ bất hợp pháp trong trại giam ở địa phương đó.
Nếu Đảng Cộng sản Trung Quốc không điên cuồng bức hại Pháp Luân Đại Pháp thì sẽ có nhiều người hơn nữa được thụ ích nhờ tập luyện, xã hội cũng sẽ không có nhiều tệ nạn hoành hành, thực phẩm độc hại tràn lan, nhân tâm suy đồi, và cũng không có nhiều quan chức vì bức hại học viên mà tạo phải ác nghiệp. Trung Quốc đang phải trả giá đắt cho việc bức hại Đại Pháp và giá trị Chân, Thiện, Nhẫn phổ quát. Hi vọng có nhiều người lương thiện có thể minh bạch được chân tướng, thiện đãi Đại Pháp để không phải làm vật thế thân cho cái ác.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/29/387830p.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/1/178281.html
Đăng ngày 24-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.