Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 19-05-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2016. Mặc dù trải qua một số khổ nạn, nhưng tôi không cảm thấy tu luyện là việc khó khăn. Tôi đã nghe kể về cuộc bức hại tàn khốc mà các đệ tử Đại Pháp đã trải qua, nhưng bản thân tôi chưa gặp phải điều này. Tuy nhiên, vào một đoạn thời gian trước đó, tôi đã gặp phải một khổ nạn khó quên khiến tôi thức tỉnh và ngộ ra nhiều điều về tu luyện.

Cái chết của ông tôi

Khảo nghiệm đầu tiên sau khi tôi bắt đầu tu luyện đến từ những mâu thuẫn trong gia đình. Gia đình tôi, vốn đối xử tốt với tôi, bắt đầu trở nên xem thường tôi. Đột nhiên tôi phải đối mặt với áp lực to lớn, và thường xuyên phát sinh xung đột với họ hết lần này đến lần khác. Ban đầu, tôi không biết tu luyện là như thế nào, và tôi chỉ biết phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực. Tôi cho rằng tất cả mọi khổ nạn đều là sự bức hại đối với tôi, và tôi phát chính niệm với tâm bất bình mỗi khi gặp vấn đề. Sau đó, các mâu thuẫn tiếp tục xảy đến, và các mối quan hệ trong gia đình tôi trở nên căng thẳng.

Ông bà tôi, vốn sống cùng tôi, cũng đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp trước khi cuộc bức hại xảy ra. Những mâu thuẫn giữa chúng tôi và sự bức hại của cựu thế lực (thông qua nghiệp bệnh) đối với hai học viên cao tuổi đã xảy ra trong quá trình tu luyện của tôi, cho đến khi cuối cùng cả ba chúng tôi đều trở nên xa cách nhau.

Tôi mắc kẹt trong những mâu thuẫn gia đình trong một khoảng thời gian. Thông qua việc liên tục học Pháp, tôi dần dần tu luyện bản thân một cách vững chắc và buông bỏ nhiều chấp trước, và tôi có thể nhìn ra một cái “tôi” lớn hơn. Tôi cũng có một nhận thức khác về việc phủ nhận cựu thế lực: tôi tự mình làm theo lời dạy của Sư phụ bằng cách làm tốt ba việc và phủ nhận sự tồn tại của cựu thế lực.

Khi tôi đến sống cùng ông bà vào năm 2016, ông tôi không thể bước xuống cầu thang vì ông bị gãy mắt cá chân. Ông đã không kịp thời phủ nhận sự bức hại của cựu thế lực, và chính niệm của ông không đủ mạnh, vì thế ông không thể ra ngoài và giảng chân tướng cho mọi người. Ngoài ra, thị lực của ông cũng mờ dần nên ông học Pháp rất khó. Một ngày kia, tôi có một giấc mơ rõ ràng, trong đó tôi thấy tên của ông tôi nằm trong danh sách những người tử vong. Tôi phủ nhận giấc mơ như một dạng “tín tức ngoại lai”. Đồng thời tôi quyết tâm giúp ông phủ nhận sự bức hại.

Sau đó, tôi dành thời gian học Pháp cùng ông bà. Tuy nhiên, trở lực rất lớn. Tôi thường không thể hiểu được ý nghĩa của một câu sau khi một người đọc câu đó. Nhưng tôi lại có thể hiểu nhiều hơn nếu tôi đọc một mình. Để đảm bảo chất lượng học Pháp và tránh gây ra mâu thuẫn trong gia đình, tôi đã khép mình lại và học Pháp một mình. Vì thế, chúng tôi ngừng học Pháp cùng nhau.

Sau đó, ông tôi miễn cưỡng đến bệnh viện để phẫu thuật mắt. Cuộc phẫu thuật rất thành công, và thị lực của ông phục hồi sau vài ngày. Trên thực tế, thị lực của ông thậm chí còn tốt hơn trước. Vì điều này, tôi dần buông lơi việc giúp ông phủ nhận sự bức hại bởi vì tôi cảm thấy rằng ông đã vượt qua khổ nạn.

Cùng lúc, chúng tôi cũng có những xung đột với nhau về những việc nhỏ nhặt. Không ai trong chúng tôi thực sự hướng nội và đề cao bản thân, vì vậy sự gián cách giữa chúng tôi gia tăng theo thời gian. Chúng tôi trở thành “những người lạ” trong ngôi nhà của mình và đôi khi, chúng tôi thậm chí còn đứng trên bờ vực sứt mẻ tình cảm. Tôi xem những vấn đề gia đình như chuyện thường ngày, điều này giống như sự tĩnh lặng trên bề mặt, nhưng thực ra mối nguy hiểm đã vô tình đến gần.

Một tháng trước, đột nhiên tôi nhận thấy có điều gì đó dường như không ổn với ông tôi khi ông đang luyện công. Tôi không nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, mà thay vào đó tôi lại phản ứng với sự bực tức. Sau đó, khi ông ngồi thiền, tôi thấy tay ông run lên. Ông muốn phát chính niệm, nhưng ông phải chịu đau rất nhiều. Tôi chợt nhận ra rằng tà ác đang bức hại ông. Ngay lập tức tôi phát chính niệm và xin Sư phụ giúp đỡ. Điều này diễn ra trong một khoảng thời gian dài.

Cuối cùng, ông tôi bất tỉnh trước mặt tôi, và tình trạng của ông ngày càng xấu đi cho đến khi ông bị cựu thế lực đưa đi. Tôi đã chứng kiến ông đau đớn trong khoảnh khắc cuối cùng. Tôi biết rằng ông không muốn ra đi và đã kháng cự lại trong suốt khoảng thời gian đó, nhưng ông đã bị tà ác bắt đi một cách bất lực.

Mọi thứ diễn ra một cách đột ngột và nhanh chóng, khiến tôi bị sốc và đau đớn vô cùng. Tôi ngộ ra từ Pháp rằng không có việc gì là ngẫu nhiên. Tôi đã cố gắng lý trí. Tuy nhiên, sau khi bạn bè và gia đình tôi bình tĩnh trở lại, nỗi đau lại ập đến với tôi. Bất cứ khi nào tôi nhắm mắt, tôi lại thấy khoảnh khắc đau đớn cuối cùng của ông. Tôi không thể không bị ảnh hưởng. Tôi đã khóc rất nhiều, không phải vì cái tình gia đình, mà là vì sự hối tiếc và đau khổ đối với một học viên lâu năm không thể theo Sư phụ đến đích cuối cùng.

Vào lúc đó, tôi nhận thức một cách sâu sắc rằng tôi nên trân quý các mối quan hệ tiền duyên với các học viên và trân quý sinh mệnh của các đồng tu. Đồng thời, tôi vô cùng hối hận về những điều tôi đã làm sai trong quá khứ. Nhìn lại con đường tôi đã trải qua cùng với gia đình trong hai năm rưỡi qua, tôi có thể nhìn thấy một cách sống động những điều tôi đã làm dù là đúng hay sai.

Trân quý quan hệ tiền duyên với các học viên

Không có chuyện nhỏ trong tu luyện, và có thể sẽ không có cơ hội để làm lại hoặc sửa đổi khi một việc bị bỏ lỡ hoặc làm sai. Tôi đã hướng nội và nhận ra rằng xuất phát điểm tu luyện của tôi trong quá khứ là sai lầm. Xuất phát điểm của tôi luôn là “cái tôi” và “tự ngã” và dựa trên sự ích kỷ: “Tôi muốn cải thiện”, “Tôi muốn cứu mọi người”, “Tôi muốn học Pháp” v.v. Tất cả đều xuất phát từ “Tôi”, vì thế con đường tu luyện của tôi không chân chính và có nhiều điều hối tiếc.

Tôi đã suy nghĩ về những việc tôi làm, thế nào là lòng từ bi chân thật, và thế nào là thực sự tốt với người khác. Sẽ không phải là từ bi nếu tôi cứ khăng khăng giữ quan điểm của mình và đòi hỏi người khác làm các việc theo yêu cầu của mình. Thật tệ khi tôi xem thường người khác và đổ lỗi cho họ khi họ không đáp ứng những đòi hỏi của tôi. Tôi nên kiên nhẫn và bao dung đối với các học viên đang gặp phải nghiệp bệnh. Chỉ có lòng từ bi vĩ đại và sự nhẫn nhịn bao la mới có thể thực sự giúp các học viên khác trong cơn hoạn nạn. Nếu không thì chúng ta đang giúp cựu thế lực đẩy các đồng tu xuống.

Từ những kinh nghiệm này, tôi nhận ra rằng chúng ta phải trân quý các học viên cao tuổi xung quanh mình. Chúng ta không thể có bất kỳ ý niệm tiêu cực nào hoặc phán xét họ, và chúng ta không thể xem thường các đồng tu đang trải qua khổ nạn. Có một thứ mà cựu thế lực sử dụng để bức hại một học viên là phóng đại các quan niệm người thường của các học viên, vì thế những học viên này sẽ có những ý niệm và cảm xúc tiêu cực về người học viên đang trải qua ma nạn, như thế chẳng phải chúng ta đang cô lập học viên này sao? Tất cả các học viên xung quanh anh ấy sẽ nghĩ rằng anh ấy là như thế này, và sẽ vô ích khi làm bất cứ điều gì cho anh ấy. Nhưng trên thực tế không phải vậy, và chúng ta không nên bị dẫn động bởi những giả tướng này.

Ông tôi đi từ cảm giác bất lực đến ít nói dần, rồi im lặng, và cuối cùng khép mình lại và bị kéo đi trên con đường do cựu thế lực an bài. Là một đồng tu ở cạnh ông, tôi phải chịu trách nhiệm cho kết cục đau buồn này. Lẽ ra tôi có thể giúp ông thoát khỏi sự an bài của cựu thế lực. Việc một học viên qua đời không phải là một tình huống cá biệt, nó chính là sự bức hại đối với cả chỉnh thể.

Tôi nhận ra rằng lòng từ bi chân thật là không áp đặt lên người khác; không truy cầu người khác phải thay đổi và không nhìn vào biểu hiện của người khác. Thay vào đó, lòng từ bi chân thật là hướng vào chính bản thân mình và tu luyện bản thân một cách vô điều kiện. Đó cũng là đứng ở vị trí của người khác để cố gắng và hiểu cho hoàn cảnh của họ, cân nhắc đến những khó khăn của họ, và thực sự nghĩ cho họ thay vì chỉ tay vào họ trên cơ sở hiểu biết ích kỷ của bản thân.

Trong các bài giảng gần đây, Sư phụ đã nhiều lần nhắc nhở các học viên cao tuổi đừng buông lơi và phải trân quý bản thân họ. Tuy nhiên, gần đây, một số học viên cao tuổi đã qua đời trong khu vực của chúng tôi. Tất cả chúng tôi đều biết rằng các vụ bắt giữ và giam cầm bất hợp pháp là sự bức hại đối với các đệ tử Đại Pháp. Nhưng sự bức hại các đồng tu thông qua nghiệp bệnh còn quanh co và đen tối hơn nữa, vì thế nó thậm chí còn tàn khốc hơn.

Bây giờ tôi nhận ra rằng điều quan trọng là phải trân quý các học viên lớn tuổi xung quanh tôi. Việc của bạn cũng là việc của tôi. Tôi không thể trốn tránh trách nhiệm của mình nếu tôi thấy một học viên cần được giúp đỡ. Tôi sẽ không làm những gì tôi nên làm cho các học viên khác và chúng sinh, và tôi sẽ không chịu trách nhiệm đối với tu luyện của bản thân nếu tôi không cố gắng hết sức để giúp đỡ.

Đi theo an bài của Sư phụ

Một bài học cay đắng khác mà tôi học được từ sự qua đời của ông tôi là chúng ta nên hình thành một chỉnh thể và học Pháp nhóm.

Sư phụ giảng:

“Học Pháp tập thể là do tôi lưu lại cho mọi người, luyện công tập thể là do tôi lưu lại cho mọi người”. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Nếu chúng ta không làm theo yêu cầu của Sư phụ, có nghĩa là chúng ta đang đi trên con đường do cựu thế lực an bài.

Tôi rơi vào trạng thái tiêu trầm và có chấp trước mạnh vào tình thân quyến trong một thời gian sau khi ông tôi qua đời. Tôi nhận ra rằng tôi đã không giúp được ông, và tôi tu luyện bản thân cũng được không tốt; tôi đã thực sự xa lánh ông. Lúc đó, tôi đắm chìm trong suy nghĩ rằng chính tôi là người đã hại chết ông, và điều đó trở thành một gánh nặng lớn trong tâm tôi.

Tôi biết ơn những học viên xung quanh tôi đã chia sẻ với tôi dựa trên Pháp. Với sự giúp đỡ của họ, tôi dần dần thoát khỏi trạng thái tiêu cực. Tôi nhận ra sự buông lơi của tôi trong trạng thái tiêu trầm đã khiến cựu thế lực hài lòng, nhưng đó không phải là điều Sư phụ muốn. Chính cựu thế lực đã cướp đi sinh mệnh của ông tôi, chúng chính là những người đã gây ra an bài này. Tôi quyết định rằng tự mình sẽ thoát khỏi tình trạng tiêu trầm và tiếp tục bước đi trên con đường do Sư phụ an bài để cứu chúng sinh.

Tôi đã có nhiều thể ngộ sâu sắc hơn trong tu luyện sau khi ông qua đời. Có nhiều sự biến chuyển trong việc tu luyện của tôi, và môi trường gia đình tôi đã thay đổi rất nhiều. Nhiều thứ đã được canh tân và bước vào một giai đoạn mới.

Ví dụ, khảo nghiệm đầu tiên tôi gặp sau khi ông tôi qua đời là việc ngừng học Pháp nhóm tại nhà chúng tôi. Lý do tôi làm vậy là vì có hai camera quan sát đã được lắp đặt ở tầng dưới. Một số học viên nêu ý kiến của họ từ góc độ an ninh, vì thế tôi đã dừng nhóm học Pháp. Ban đầu tôi nghĩ rằng có lẽ đây là một sự bức hại mới của cựu thế lực. Chỉ có bà tôi ở nhà sau cái chết của ông tôi. Đôi khi, tôi có cái tình của con người và cảm thấy bà cô đơn khi tôi thấy bà chỉ có một mình. Việc dừng nhóm học Pháp tại nhà chắc chắn là để cô lập thêm bà tôi. Trên cơ sở suy nghĩ như vậy, tôi đã có những cảm xúc tiêu cực và cảm thấy bất lực.

Tôi nói với các học viên khác về việc ngừng học Pháp nhóm. Những chia sẻ của họ đã thức tỉnh tôi và khiến tôi nhận ra vấn đề của mình: đó là suy nghĩ tiêu cực. Trên thực tế, Sư phụ đã nhiều lần thông qua các học viên để chỉ ra vấn đề và làm tôi nhận ra suy nghĩ tiêu cực của mình. Nhưng thật không may, tôi đã quá chấp trước vào suy nghĩ của bản thân và bỏ qua chúng. Suy nghĩ tiêu cực của tôi là một thói quen.

Ví dụ, khi tôi dừng nhóm học Pháp tại nhà, tôi nghĩ rằng đó là một sự bức hại, và tôi cảm thấy bất lực và vô vọng, nhưng đó không phải là chính niệm! Tôi không nên có suy nghĩ rằng nó là một sự bức hại khi sự việc xảy ra. Tôi đã để cho cựu thế lực có quá nhiều uy lực. Sư phụ giảng rằng cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra trên con đường tu luyện của chúng ta, bất kể là tốt hay xấu, thì mọi việc đều là hảo sự đối với việc tu luyện của chúng ta. Tất cả là do Sư phụ an bài. Sư phụ là người quyết định mọi việc. Tôi không còn cảm thấy buồn bã hay bất lực. Tôi quyết định tin tưởng hoàn toàn vào Sư phụ và Đại Pháp cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra trong tương lai.

Nhìn lại những gì đã qua, tôi thấy có rất nhiều thất bại và thiếu sót của bản thân. Tôi bị sốc về việc tôi kiêu ngạo như thế nào trong quá khứ; tôi từng nghĩ rằng tôi vượt trội so với các học viên khác. Tất cả những điều đó bắt nguồn từ cái tôi và sự vị kỷ căn bản. Tôi cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ về bản thân. Tôi biết rằng tầng thứ tu luyện của tôi vẫn còn rất thấp và khoảng cách giữa tôi và các học viên lâu năm là rất lớn. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt theo yêu cầu của Sư phụ và tiếp tục tiến về phía trước bằng cách hướng nội và thực tu.

Thay lời kết

Rất nhiều điều đã xảy ra chỉ trong vài tháng, và mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Trước đây tôi là một người vô tâm. Nhưng giờ đây, sau khi hướng nội suy xét tất cả những việc đã xảy ra, tôi nhận ra rằng điều quan trọng là phải luôn nhắc nhở bản thân tiếp nhận mọi thứ với tâm thái tích cực và không dung chứa những điều tiêu cực. Điều then chốt để bảo trì một tâm thái thuần khiết là “tu luyện như thuở đầu”. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009).

Xin vui lòng chỉ ra những điều không phù hợp trong bài chia sẻ của tôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/19/387531.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/13/178424.html

Đăng ngày 16-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share