Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-07-2019] Bố tôi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng thời điểm. Trong số các học viên mà tôi biết, bố tôi là người tinh tấn nhất. Ông tham gia luyện công tập thể mỗi ngày. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, bố tôi kiên định giảng chân tướng cho mọi người. Cảnh sát thường đỗ xe bên ngoài khu nhà ông ở và đi theo ông khắp nơi. Cơ quan công tác của ông đã tịch thu chứng minh thư của ông và đe dọa không cho tôi thi đại học.

Dưới áp lực căng thẳng như vậy, bố tôi vẫn tinh tấn. Ông thức dậy lúc 3 giờ sáng mỗi ngày để luyện các bài tĩnh công và chép tay các bài giảng.

Để giảng chân tướng tốt hơn, bố tôi đã học cách sử dụng máy tính để làm tài liệu. Ông cung cấp cho các học viên khác các sách Đại Pháp và các bài giảng mới nhất của Sư phụ. Mặc dù hoàn cảnh của ông ở nơi công tác rất khó khăn và thu nhập của ông bị mẹ tôi kiểm soát, ông vẫn làm ra những cuốn sách tuyệt vời cũng như sản xuất các đĩa DVD và các tài liệu giảng chân tướng.

Một số thành viên trong gia đình chúng tôi đã bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Họ không tin ông, và đối xử tệ với ông. Bố tôi đã không để bất cứ điều gì ảnh hưởng tới mình. Ông thường viết các bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và nhờ tôi gửi chúng đến trang Minh Huệ. Các bài viết của ông thường được đăng.

Tuy nhiên, cách đây khoảng ba năm, bố tôi bắt đầu xuất hiện các triệu chứng bệnh. Ông có các triệu chứng nghẽn mạch máu não (tiền đột quỵ) và đầu óc không tỉnh táo. Ông làm bất cứ điều gì mà mẹ tôi bảo ông làm, chẳng hạn như xem các chương trình truyền hình CCTV (chương trình Tivi do nhà nước kiểm soát của ĐCSTQ), đi khám bệnh và thậm chí ông còn uống thuốc. Trước đây, ông sẽ không bao giờ làm như vậy. Ông cũng hiếm khi học Pháp và chỉ luyện một vài bài công pháp. Khi tôi nhắc nhở ông học Pháp, ông chỉ gật đầu. Thỉnh thoảng ông trở nên tỉnh táo và nói rằng não ông không còn hoạt động tốt nữa.

Tôi và các học viên khác bắt đầu lo lắng cho ông. Tất cả chúng tôi khích lệ ông hướng nội, nhắc ông học Pháp nhiều hơn và cố gắng tìm ra những chấp trước. Tuy nhiên, tình trạng của ông ngày càng tồi tệ.

Nhận ra tôi đã quá phụ thuộc vào bố

Khổ nạn nghiệp bệnh của bố tôi đã ảnh hưởng lớn đến tôi. Ban đầu, tôi không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Một số học viên mà chúng tôi biết lớn tuổi hơn bố tôi và không tu luyện tinh tấn bằng bố tôi. Họ bận rộn hưởng thụ và kiếm tiền. Tất cả họ dường như có cuộc sống tốt, vậy tại sao bố tôi, một người tu luyện rất tinh tấn, lại đột nhiên gặp phải những vấn đề này?

Khi tôi còn nhỏ, bố luôn nhắc nhở tôi phải chủ động tu luyện chính mình. Ông giúp đỡ và khích lệ tôi mỗi khi tôi có vẻ như trượt khỏi tu luyện. Bởi vì biết ông tu luyện tốt, tôi luôn luôn xin lời khuyên của ông mỗi khi tôi gặp phải vấn đề. Ông thường cho tôi những lời khuyên rất tốt nhắm thẳng vào vấn đề và giải quyết nó. Dần dần tôi trở nên ỷ lại vào ông và hiếm khi nghĩ về bản thân mình. Trong môi trường đàn áp khủng bố ở Trung Quốc, tôi có rất ít mối liên hệ với các học viên khác và cảm thấy rằng bố là người duy nhất mà tôi có thể nói chuyện về các vấn đề tu luyện.

Giờ đây do khổ nạn của ông, khó mà chia sẻ cùng ông. Tôi chỉ còn nói chuyện với người thường. Bây giờ tôi cần phải hiểu mọi vấn đề tôi gặp phải và cố gắng tự mình chiểu theo Pháp của Sư phụ.

Giảng chân tướng là việc khó khăn đối với tôi. Tôi chẳng những không thấy được bất kỳ hiệu quả nào từ nỗ lực của mình mà còn bị chế giễu. Ngoài ra, tình hình tài chính của tôi là một trở ngại và nguyên liệu để sản xuất tài liệu giảng chân tướng thì đắt đỏ. Tôi đụng phải những vấn đề như máy in không hoạt động, mực bị rò rỉ, mắc lỗi, hoặc mất kết nối Internet. Chu trình in ấn thì dài và chán ngán, nhưng tôi cần giám sát mọi khâu để tránh mắc lỗi. Nó mất rất nhiều thời gian và tôi không còn thời gian để làm những việc khác.

Thể ngộ của tôi đó là các học viên quanh bố tôi, trong đó có cả tôi, đã phụ thuộc vào ông và tới gặp ông khi chúng tôi gặp các vấn đề tu luyện. Chúng tôi cảm thấy việc sản xuất các sách Đại Pháp và tài liệu giảng chân tướng là trách nhiệm của ông, do đó chúng tôi đã bỏ lỡ cơ hội tu luyện của chính mình. Chấp trước của chúng tôi và sự phụ thuộc vào bố tôi có lẽ đã khiến khảo nghiệm nghiệp bệnh này diễn ra trong một thời gian dài.

Để giúp bố tôi vượt qua khảo nghiệm về nghiệp bệnh, tất cả chúng tôi đều nói ông hãy hướng nội. Nhưng chúng tôi không hướng nội. Hành động của chúng tôi thực sự đã chệch khỏi Pháp. Nếu chúng ta thực sự muốn giúp các học viên khác đang đối diện với khảo nghiệm nghiệp bệnh, cách tốt nhất là chúng ta hãy xem lại chính mình trước và tìm ra thiếu sót ở chính bản thân mình. Chỉ khi chúng ta làm như vậy, chúng ta mới có thể thực sự giúp các học viên vượt qua khảo nghiệm nghiệp bệnh này.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/1/389250.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/20/178512.html

Đăng ngày 12-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share