Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-05-2019] Sư phụ đã nhấn mạnh việc phát chính niệm là một trong ba việc mà các học viên Pháp Luân Đại Pháp phải làm. Ngoài bốn lần phát chính niệm giờ toàn cầu đồng thời với các đồng tu trên toàn thế giới và lúc học Pháp, thì bản thân tôi lại hiếm làm vậy. Một vài kinh nghiệm tu luyện trong những năm gần đây đã cho tôi thấy thực tế rằng việc phát chính niệm là điều tối quan trọng trong tu luyện của chúng ta.

Chân chính tu theo Đại Pháp

Một buổi tối mùa hè năm 2014, tôi cảm thấy khó thở khi nằm xuống ngủ. Cho dù có thay đổi tư thế hay ngồi dậy cũng không giúp được gì. Nó trở nên tồi tệ đến nỗi người tôi ướt đẫm mồ hôi khi cố gắng thở. Tại sao điều này lại xảy ra với tôi? Tôi nên gọi ai để được giúp đỡ? Trời đã khuya, và bạn đồng tu sống gần tôi nhất cũng phải mất 20 phút đi xe buýt. Ngoài ra, tôi biết rằng tôi không nên cầu sự giúp đỡ từ bên ngoài, mà thay vào đó là nên hướng nội tìm nguyên nhân.

Sư phụ giảng:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo”. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Nhìn lại mọi thứ xảy ra trong vài ngày qua, tôi đã nhận ra thiếu sót của mình. Trong khi tôi đang dọn dẹp phòng của cháu trai vào sáng ngày hôm đó, một cuốn sách có tựa đề Sơn Hải Kinh đã làm tôi chú ý. Dựa trên tiêu đề, tôi đã nghĩ rằng đây có thể là một cuốn sách tu luyện. Vì tò mò, tôi bắt đầu đọc nó và hoàn toàn bị cuốn hút bởi những câu chuyện trong cuốn sách. Tôi đã đọc xong nó trong một lần.

Sư phụ giảng:

“Cả những cuốn cổ thư nói trên hoặc những cổ thư liên quan chư vị tốt nhất cũng không nên xem; ở đây có vấn đề chuyên nhất không loạn”. (Chuyển Pháp Luân)

Đọc cuốn sách đó thực sự là một sai lầm. Tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân trong hơn 20 năm. Tại sao tôi không nghe theo lời Sư phụ? Tôi không chỉ quên tu luyện phải chuyên nhất, mà còn bất kính với Sư phụ và Đại Pháp. Tà ác đã lợi dụng sự tò mò của tôi để tiêu hủy tôi.

Ngay lập tức, tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ mọi an bài của Cựu thế lực. Sau một giờ liên tục phát chính niệm, tôi đã hoàn toàn bình phục.

Chính niệm mạnh

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị dị ứng với tia UV. Vào mùa hè, tôi phải che chắn toàn bộ người khỏi ánh nắng mặt trời; nếu không tôi sẽ bị nổi mẩn ngứa. Tình trạng này biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995.

Tôi nhận thấy da ở cẳng tay phải của tôi bắt đầu tái phát dấu hiệu dị ứng này một lần nữa vào năm 2012. Một ngày hè năm 2014, cảm giác ngứa ở cánh tay phải của tôi trở nên không thể chịu được, đặc biệt là khi tôi ở ngoài trời. Điều này khiến tôi rất mất tập trung khi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi xắn tay áo lên và nói với cánh tay của mình: “Ta là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, mặt trời là bạn của ta, nó sẽ chiếu vào ngươi để thiêu rụi ngươi!” Vùng ngứa ngay lập tức biến mất và không bao giờ quay trở lại. Thật đúng như lời Sư phụ giảng trong Sư Đồ Ân – Hồng Ngâm II:

“Đệ tử chính niệm túc

Sư hữu hồi thiên lực”.

Tạm diễn nghĩa:

“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ

Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời”.

Điều chỉnh ý niệm

Một học viên mà tôi biết đã qua đời vào năm 2017. Thay vì tìm kiếm nguyên nhân gốc rễ về sự ra đi của cô ấy: ví dụ, liệu cô ấy có chấp trước gì hay chỉnh thể tu luyện của chúng tôi có sơ hở gì không, thì tôi lại chỉ liên hệ đến bản thân mình. Tôi lớn hơn cô ấy vài tuổi, điều tương tự có xảy ra với tôi không? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu tôi và nó đã bị cựu thế lực chiếm giữ.

Sau đó, tôi liên tục đói và khát. Là một bác sĩ, tôi nhận ra đây là những triệu chứng của bệnh tiểu đường. Tuy nhiên, tôi biết rằng chúng ta không nên có những vấn đề này vì chúng ta là người tu luyện; do đó, những triệu chứng này ắt hẳn xảy ra là do tâm tính của tôi có vấn đề.

Không biết làm thế nào để có thể cải thiện tâm tính bản thân, tôi ước mình có thể chia sẻ với các đồng tu khác. Nhưng các đồng tu mà tôi thường dành thời gian nói chuyện với họ thì đều bận rộn cả.

Sư phụ giảng:

“Chư vị cũng cần minh bạch rõ rằng “tự nhiên” là không tồn tại, mà “tất nhiên” là có nguyên nhân”. (Nói về Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ I)

Tôi đã nhận ra rằng tôi cần đề cao tu luyện của mình. Những tâm chấp trước của tôi như ích kỉ, sợ sệt, và ước muốn có cuộc sống an nhàn, tất cả cần phải được loại bỏ. Tôi sợ mất sức khỏe và muốn các học viên khác giúp đỡ. Tất cả những suy nghĩ đó không phù hợp với Pháp. Cựu thế lực đã lợi dụng chúng để làm hại tôi.

Ngày hôm sau, tôi gặp một số học viên địa phương. Đến lúc đó, tôi không còn cần sự giúp đỡ của họ nữa. Thay vào đó, tôi đã chia sẻ quá trình hướng nội của mình với họ. Hướng nội thực sự mang lại sức mạnh kỳ diệu! Các triệu chứng của tôi đã được cải thiện, nhưng không hoàn toàn biến mất. Tôi tiếp tục phát chính niệm để loại bỏ hoàn toàn sự can nhiễu này.

Tôi nhớ lại đoạn Pháp của Sư phụ trong bài “Nói về Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ I”. Tôi cảm thấy đoạn Pháp này dường như giảng trực tiếp cho tôi vậy.

Sau khi lẩn quẩn trong vòng năm tháng trời, con dâu tôi cuối cùng đã nói: “Mẹ à, tại sao mẹ luôn đói mấy ngày nay vậy? Con luôn thấy mẹ đang ăn, chẳng phải mẹ vừa mới ăn tối sao?”

“Con thấy vậy à?” Tôi hỏi.

“Con thấy từ lâu rồi, con chỉ không nói thôi”.

“Vậy thì, hãy giữ bí mật và đừng nói cho ai biết nhé. Mẹ là một đệ tử Đại Pháp, nên mẹ sẽ không ngã bệnh đâu. Mẹ chỉ là chưa thông suốt được lúc này thôi, và tà ác đã lợi dụng sơ hở của mẹ. Mẹ có Sư phụ và Đại Pháp, mai mẹ sẽ khỏe”.

Như có phép màu, các triệu chứng của tôi đã hoàn toàn biến mất vào ngày hôm sau. Sư phụ đã giúp tôi thanh trừ tà ác.

Một sự cố tương tự cũng xảy ra một lần nữa vào năm 2018. Trong khi tôi đang đọc một bài viết về một học viên đã trải qua nghiệp bệnh, ý nghĩ về việc chính mình cũng phải trải qua nghiệp bệnh lại xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi bắt đầu thấy chóng mặt, buồn nôn và phải nằm xuống ghế sofa. Chẳng mấy chốc, tôi đã nôn ọe và bị tiêu chảy. Các học viên khác trong nhóm học Pháp đã đến thăm và giúp tôi tìm ra thiếu sót của mình. Sau một vài lần phát chính niệm mạnh mẽ, tôi đã phục hồi. Tôi đã hai lần tự đem mình so với nghiệp bệnh của người khác, và cả hai lần tôi đều bị cựu thế lực can nhiễu.

Thật đúng như Sư phụ giảng:

“Tu luyện lộ bất đồng

Đô tại Đại Pháp trung

Vạn sự vô chấp trước

Cước hạ lộ tự thông”. (Vô Trở, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Con đường tu luyện tuy khác nhau

Nhưng đều trong Đại Pháp

Tất cả sự việc không có chấp trước

Con đường dưới chân sẽ tự thông suốt”. (Không có cản trở, Hồng Ngâm II)

Mỗi học viên đều có một con đường tu luyện khác nhau. Chúng ta phải tự đi trên con đường của chính mình và không so sánh bản thân với người khác. Những gì chúng ta nên tập trung vào khi đọc các bài viết của các học viên khác là cách các học viên đó đã làm tốt ba việc nhờ tín Sư tín Pháp như thế nào; từ đó, chúng ta có them động lực để trở nên tinh tấn hơn. Chúng ta cũng cần phải minh bạch rằng mọi thứ mà chúng ta có được trong cuộc sống này đều là nhờ Pháp, và không được để tâm người thường khiến chúng ta lạc lối.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/28/387917.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/7/178346.html

Đăng ngày 08-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share