Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-03-2019] Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, chồng tôi và tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, chúng tôi đã đến thành phố Quảng Châu để tham gia một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện toàn quốc.

Sau Pháp hội, chồng tôi đã làm các tài liệu giảng chân tướng cùng với các học viên địa phương. Anh cũng làm việc cùng với những người khác để tìm cách thu sóng các chương trình của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV) thông qua các thiết bị thủ công. Hồi đó, nhiều học viên địa phương chúng tôi đã rất ngạc nhiên trước những hành động chân chính của anh ấy.

Thật không may, chồng tôi đã không thể chịu đựng được bức hại tàn bạo và hầu như không thể tiếp tục tu luyện. Anh đã không luyện công, học Pháp nữa và trở nên rất nóng tính. Anh đã đánh tôi khi không thể kiềm chế được cơn nóng giận của mình. Anh cũng kiểm soát tôi rất chặt, đến mức cuồng loạn. Tình cảnh này đã kéo tôi xuống và trạng thái tu luyện của tôi cũng bị ảnh hưởng.

Một lần, Sư phụ từ bi đã cho tôi nhìn thấy “phần thần” của anh, điều đó thật tuyệt vời và đáng tôn kính. Sư phụ cũng điểm hóa rằng tôi nên chăm sóc chồng mình. Mặc dù vậy, trạng thái tu luyện của tôi không đủ vững để trở lại tu luyện tinh tấn và tôi đã vấp ngã nhiều lần. Khi tôi phải đối mặt với những thói xấu của anh, tôi đã đau khổ vô cùng. Khi nghĩ về khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy thật khó khăn.

Tôi muốn tập trung vào những khó khăn tôi đã trải qua trong cuộc sống gia đình và cách tôi vượt qua nó, hơn là nói về áp lực do cuộc bức hại tàn khốc hay những khổ nạn gây ra bởi chấp trước của chính tôi.

Lúc đầu, khi chồng tôi đánh tôi, tôi đã đánh trả, nhưng sau đó tôi hối hận vì không giữ vững được tâm tính. Qua việc kiên định học Pháp, tôi đã chế ngự được phần nào cơn nóng giận và dần dần, tôi đã không đánh trả anh nữa. Bất cứ khi nào anh đánh tôi, tôi đều cảm thấy phẫn nộ và bắt đầu coi thường anh, điều đó cho thấy sự chịu đựng của tôi chỉ ở bề mặt. Sau khi bị đánh nhiều lần, tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hóa ra tôi càng chấp trước, anh lại càng đánh tôi nhiều hơn. Vì thế, sự phẫn nộ của tôi đối với anh ngày càng tăng.

Tôi từng nghĩ về việc để anh ta đánh tôi đến chết. Nhưng tôi nhận ra: “Nếu anh thực sự đánh tôi đến chết, chẳng phải là anh sẽ phá hoại Đại Pháp sao? Chồng tôi sẽ phải xuống địa ngục vì điều đó? Tôi không thể chết”. Tôi đã chịu đựng những khổ nạn này trong mười năm mà không thể thoát khỏi nó.

Mặc dù cuối cùng tôi đã kiềm chế để không đánh trả, nhưng tôi vẫn không thể vượt qua khổ nạn này. Tôi cảm thấy mình như thể đang bị bức hại giống như các học viên đang bị giam cầm trong các nhà tù Trung Quốc. Tôi đã trải qua nhiều khổ nạn do cựu thế lực áp lên, vì vậy cuối cùng tôi quyết định phải tìm ra tận gốc những thiếu sót của mình. Tôi bắt đầu nhận ra chấp trước người thường của mình. Khi tôi buông bỏ những chấp trước, như tâm sợ hãi và oán giận, chồng tôi đã ngừng đánh tôi. Hơn nữa, chúng tôi đã có thể trò chuyện như bình thường.

Sau đó, tôi nhận ra rằng tôi nên đối xử tử tế với anh ấy, bất kể anh ấy đối xử với tôi như thế nào. Vì vậy, tôi bắt đầu quan tâm đến nhu cầu hàng ngày của anh một cách nghiêm túc. Ví dụ, trước khi tôi thay đổi thái độ, tôi sẽ không có biểu hiện vô cảm trên khuôn mặt mỗi khi tôi phục vụ bữa ăn cho anh. Nếu anh không chạm vào nó, tôi cũng chẳng bận tâm tí nào. Về sau, nếu anh không muốn ăn, tôi cảm thấy hơi buồn và chỉ lo rằng anh ấy sẽ bị đói. Tôi đã cố gắng thuyết phục anh: “Xin anh hãy ăn một chút, nếu không anh sẽ đói. Anh đừng lo lắng quá về những gì đã xảy ra”. Lúc đó, tôi có thể cảm nhận được sự tiếc nuối sâu sắc của anh. Chỉ là anh không muốn công khai bộc lộ nó ra.

Sau đó, tôi nhận ra rằng mặc dù tôi đã không đánh trả, cách mà tôi đối xử với anh vẫn không tuân theo các Pháp lý. Trong sâu thẳm, tôi không quan tâm đến anh. Đây là nguyên nhân sâu xa khiến tôi không thể thoát khỏi khổ nạn này trong một thời gian dài.

Tôi nhận ra rằng khi tôi thấy người khác cư xử tồi tệ, tôi đã xem thường họ. Tất cả những suy nghĩ tiêu cực của tôi là quan niệm người thường. Tôi là một học viên, vì vậy bất kể tình huống nào xảy ra, tôi cũng nên đối xử với người khác bằng lòng từ bi. Tôi chợt nhận ra mình đã bước ra khỏi suy nghĩ người thường. Tôi cũng nhận ra rằng bất luận chúng ta gặp phải vấn đề gì, chúng ta nên tuân theo Pháp lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Tôi bắt đầu cư xử chân thành với chồng mình. Khi anh ấy phàn nàn về tôi, tôi còn đối xử tử tế với anh hơn và không ngừng đề cao tâm tính của bản thân. Đôi lúc hành vi của anh không tốt, tôi biết rằng tất cả đều bắt nguồn từ việc tôi đã không đạt được tiêu chuẩn của Pháp. Vì vậy, tôi bắt đầu đối xử với chồng bằng lòng chân thành, tử tế và khoan dung. Khi tôi không thể giữ vững tâm tính, tôi đã hướng nội tìm những thiếu sót và tư tưởng không phù hợp với Pháp và loại bỏ chúng.

Khi làm như vậy, tôi mới nhận ra đó mới là chân tu, trái ngược với việc chỉ loại bỏ các tâm chấp trước trong giới hạn quan niệm của con người. Tôi cũng nhận ra rằng khi bản thân tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn và làm tốt ba việc, thì chính bản thân tôi là đang đồng hóa với Đại Pháp. Tôi biết rằng tôi đang làm theo những gì Sư phụ giảng:

“Là người tu luyện, [nếu] đồng hoá với đặc tính này, [thì] chư vị chính là người đắc Đạo; [Pháp] lý đơn giản như vậy”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Một ngày, khi đang học Pháp, tôi đọc được đoạn Pháp sau của Sư phụ:

“… [là] người thông qua tu luyện mà giác ngộ. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã bị sốc. Trên thực tế, là một người tu luyện, tôi nên đối xử với tất cả mọi người và mọi việc dựa trên tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn, kể cả với những người đến từ đồn cảnh sát, viện kiểm sát và tư pháp. Tôi cũng nhận ra rằng những khổ nạn mà trước đây tôi phải chịu đựng không là gì cả, bất kể đó là để tiêu nghiệp hay để giúp loại bỏ chấp trước. Thực ra, khổ nạn chính là để chúng ta đề cao tâm tính và quay trở về với bản tính tiên thiên của mình.

Tôi có một giấc mơ, trong đó tôi nhìn thấy các vị Thần và các Pháp Luân đang xoay chuyển trên bầu trời. Tôi cảm thấy hơi lạ và nghĩ rằng: “Tại sao trước đây tôi chưa từng được thấy những cảnh tượng mỹ hảo đó trên Thiên thượng trong giấc mơ của mình? Có lẽ bởi cảnh giới tư tưởng của tôi vẫn ở nơi người thường? Làm thế nào những điều mỹ diệu đó lại được triển hiện cho tôi thấy đây?”

Chỉ khi tôi đạt được tiêu chuẩn cao hơn và đồng hóa với Đại Pháp, thì các chư Thần mới có thể hiển lộ cho tôi thấy.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp. Xin cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/8/383624.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/21/177700.html

Đăng ngày 05-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share