Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-04-2019] Trong suốt 21 năm tu luyện Đại Pháp, nhờ có sự chăm sóc từ bi và khổ độ của Sư phụ mà tôi có thể vượt qua được khổ nạn gia đình dai dẳng. Tôi muốn chia sẻ câu chuyện sau đây về con trai tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp sau nhiều năm chúng tôi mâu thuẫn tâm tính với nhau. Xin các đồng tu từ bi chỉ ra những điều chưa phù hợp.

Mâu thuẫn giữa tôi và con trai

Tôi ly hôn năm 2014 và thời điểm đó tôi ngập trong nợ nần. Con trai tôi làm ở tỉnh xa vì vậy tôi không còn sự lựa chọn nào khác là sống với mẹ của tôi và ngủ trên ghế sofa của bà.

Kể từ khi còn bé, con trai tôi không thích giao thiệp với người khác, cháu rất là thờ ơ với mọi người. Cháu từ chối nói chuyện với tôi hoặc gọi tôi bằng “mẹ” kể từ khi hết Cấp hai.

Con trai tôi làm ở tỉnh xa và chỉ về nhà một năm một lần. Cháu không bao giờ gọi điện thoại về nhà; mỗi lần tôi gọi cho cháu, cháu mất kiên nhẫn và sẽ thường cúp máy khi tôi vẫn còn đang nói.

Gần ba năm sau khi tôi ly hôn, con trai tôi bỏ việc ở Bắc Kinh và trở về nhà. Chồng cũ của tôi đã có gia đình mới, vì thế con trai tôi ở nhà mẹ của tôi cùng với tôi.

Mặc dù sống chung một nhà, nhưng mối quan hệ của chúng tôi vẫn như trước kia. Cháu vẫn không gọi tôi bằng Mẹ và không nói chuyện với tôi.

Một tối, tôi cố gắng nói chuyện với cháu. Tôi nói: “Bây giờ, chúng ta cùng sống ở nhà bà ngoại. Khá bất tiện. Mẹ ly hôn với bố con gần ba năm trước. Kể từ đó mẹ đã làm hai công việc và tiết kiệm được chút tiền, cũng chỉ vừa đủ để mua một căn hộ, nhưng mẹ vẫn thiếu tiền để cải tạo căn hộ đó.”

Con trai tôi đang chơi điện thoại và im lặng một hồi lâu, điều này đã khiến tôi buồn. Nhưng sau một lúc, cháu đột nhiên bình tĩnh nói với tôi: “Tôi tiết kiệm được 70.000 Nhân dân tệ. Tôi sẽ chuyển khoản cho bà, và bà có thể dùng số tiền đó tùy thích.”

Cháu không nói gì thêm nữa. Khi tôi nhận được khoản tiền gần 70.000 Nhân dân tệ (khoảng 10.000 đô la Mỹ) của cháu, trong lòng tôi cảm xúc ngổn ngang. Tôi chưa bao giờ mơ rằng cháu sẽ đưa cho tôi nhiều tiền đến vậy. Tôi cảm thấy mình đang đi trên mây và các chấp trước người thường cảm thấy tự hào và hãnh diện nổi lên.

Tôi nghĩ: “Con trai mình đã trở về, và mình có thể dựa vào con rồi!” Nhưng những ngày sau, mọi việc lại trở nên tồi tệ hơn. Khoảng cách giữa tôi và cháu vẫn thế, mặc dù cháu đã đưa tiền cho tôi.

Cháu không nói chuyện với tôi, dành toàn bộ thời gian xem Tivi hoặc chơi điện thoại, ngủ muộn, và không đi tìm việc. Cháu cũng tức giận nếu tôi chỉ trích cháu.

Khoảng thời gian đó tôi thực sự rất bận. Tôi chăm sóc mẹ già và làm việc nhà, và tôi cũng phải đi làm. Khi tôi nhìn thấy con không làm gì, tôi cảm thấy căng thẳng thần kinh tột độ. Nếu cháu tiếp tục cư xử như vậy thì chúng tôi sẽ có vấn đề lớn trong việc tự lo cho bản thân, chứ chưa nói gì đến chuyện mua nhà.

Hàng ngày tôi trải qua những cảm giác xáo trộn và không thể ngủ ngon vào ban đêm. Tôi muốn nói chuyện tử tế với cháu nhưng cháu từ chối không nói chuyện với tôi. Một hôm tôi bình tĩnh nói với cháu: “Các công việc được quảng cáo khắp nơi, sao con không đăng ký xin làm?”

Cháu nói rằng cháu không muốn, vì thế tôi nói tiếp: “Vậy con không thể dựa vào mẹ! Con nên ra ngoài và tìm việc, thậm chí một công việc chân tay cũng được. Con không thể ở nhà thế này!”

Đột nhiên cháu hét lên: “Tôi sẽ chỉ dựa vào bà thôi! Bà sẽ làm gì nào?”

Những chuyện như thế này đã xảy ra vài lần và cãi lộn thường nổ ra giữa chúng tôi. Tôi đã không hướng nội. Tôi luôn cố gắng cãi lý với cháu bất cứ khi nào tôi có cơ hội nói chuyện với cháu.

Tuy nhiên, một hôm trong một cuộc cãi lộn, con trai tôi đập vỡ đồ đạc và đẩy tủ lạnh sang một bên. Bát đĩa trong tủ lạnh bay ra khắp sàn nhà.

Khi mẹ tôi nhìn thấy, bà hét lên với tôi: “Cả hai đứa ra khỏi nhà ta ngay!” Sau đó, chị gái tôi đến và hét lên xỉ vả tôi.

Sự việc này khiến tôi tỉnh ngộ và tôi tĩnh tâm xuống. Tôi tự hỏi: “Điều gì đã xảy ra với mình vậy? Mình vẫn còn là học viên không? Chẳng phải Sư phụ dạy chúng ta hướng nội sao? Chẳng phải đó là do tâm chấp trước của mình đã gây nên các vấn đề của con trai sao?”

Việc hướng nội khiến môi trường của tôi thay đổi

Trong nhiều năm, tôi chỉ luôn cãi lộn với chồng cũ. Giờ đây tôi thậm chí còn không có một căn nhà để sinh sống. Thêm vào đó, tôi chẳng đem lại cho con trai một gia đình đầm ấm và tình yêu thương của cha mẹ. Tôi chỉ chỉ trích và cố gắng kiểm soát cháu.

Tại sao tôi không thể giống như một học viên và từ bi với con mình? Thay vào đó tôi lại như một người thường phàn nàn và rầy la cháu. Làm sao mà cháu không tức giận kia chứ? Tất cả điều này đều liên quan đến chấp trước vào tình của tôi.

Sau khi nhận ra những vấn đề này, tôi tĩnh tâm xuống và học Pháp. Tôi hướng nội và từng chút một tìm ra và trừ bỏ các chấp trước, liên tục đề cao trạng thái tu luyện.

Sư phụ giảng:

Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được.

Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn. (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Phần giảng Pháp của Sư phụ đã giúp tôi thể ngộ sâu sắc rằng những chấp trước của tôi vào danh, tự tư, truy cầu thanh thản trong tâm, và tâm oán hận, tất cả đều đến từ chấp trước vào tình với con trai. Chỉ khi tôi tu bỏ tất cả những chấp trước này thì tôi mới đạt được khai ngộ. Nếu tôi không tu bỏ những chấp trước người thường và thay đổi từ căn bản, thì tôi không thể vượt qua được khổ nạn này.

Tôi cũng thể ngộ từ Pháp rằng giữa người với người trong xã hội đều có một mối quan hệ tiền duyên. Chẳng phải cuộc đời của một người đã được an bài rồi sao? Tại sao tôi vẫn khăng khăng muốn an bài cho con trai của mình như một người thường như vậy? Ngay lập tức tôi ngộ ra tại sao con lờ tôi đi – đó là do chấp trước của tôi.

Kể từ đó, không kể con trai tôi lờ tôi đi như thế nào, tôi không còn tức giận nữa. Tôi chỉ tìm vấn đề của mình và tu luyện bản thân. Khi tôi thay đổi, căng thẳng giữa hai mẹ con đã giảm dần.

Với sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, tôi đã mua được một ngôi nhà như ý vào cuối năm 2016. Sau khi sửa sang lại căn nhà, con trai và tôi đã chuyển đến ở vào ngày đầu năm mới 2017.

Con trai tôi vui mừng, và cháu bận rộn lau dọn nhà cửa. Chúng tôi vẫn không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi đã thu nhỏ lại.

Cuối tháng hai năm 2017, cháu nói với tôi rằng cháu đã tìm được một công việc ở một khách sạn năm sao ở địa phương. Sau khi nghe được tin này, tôi không tỏ ra hoan hỷ nhưng trong tâm tôi muốn khóc vì vui mừng.

Con trai tôi chỉ ở nhà có bảy tháng, nhưng điều đó đã để lại cho tôi rất nhiều điều để suy nghĩ và đề cao.

Con trai tôi đắc Pháp

Sư phụ giảng:

Tôi tính tuổi [của họ], từ khi tôi truyền Pháp cho tới nay, vậy là những người trẻ khoảng 25 tuổi, quả thực còn có rất nhiều người chưa hề được cứu, đều là chư Thần tới, họ hạ xuống mặt đất, tản ra các nơi toàn thế giới, có người làm người không nổi, không có thân người nhiều đến thế, bèn làm động vật, làm thực vật, tại sao xã hội bây giờ yêu cầu bảo hộ động thực vật cao đến thế, những năm này, đều là có nguyên nhân, là Thần an bài, đang dẫn động, không ai thấy rõ những việc này, nhưng mà đều không đơn giản. (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Bất cứ khi nào tôi đọc hoặc nghĩ về đoạn giảng Pháp đó của Sư phụ, tâm tôi rất nặng nề vì con trai tôi ở trong độ tuổi mà Sư phụ giảng.

Con trai tôi lựa chọn được tôi sinh ra để đắc Pháp. Nhưng điều lo lắng là quan hệ của chúng tôi không hòa hợp và cháu không biết chân tướng về Đại Pháp mặc dù tôi liên tục nói cho cháu nghe.

Tôi chia sẻ với các đồng tu về vấn đề này. Nhiều học viên đã khuyên tôi phát chính niệm và cân bằng tốt quan hệ gia đình.

Kể từ đó tôi phát chính niệm hàng ngày để giải thể nhân tố tà ác đã khiến con trai tôi không hiểu chân tướng Đại Pháp. Đôi khi tôi bảo cháu xem chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân.

Tôi sẽ giải thích chân tướng về Đại Pháp bất cứ khi nào tôi có cơ hội, nhưng cháu vẫn không có phản hồi. Tuy nhiên, tôi không nao núng và tiếp tục làm những việc tôi cần làm.

Một tối ngay trước giao thừa năm 2018, con trai tôi rất vui. Cháu đứng giữa phòng khách và vui mừng kể cho tôi điều gì đó đang xảy ra ở chỗ làm.

Hôm đó chúng tôi nói chuyện rất nhiều, và tôi nhân cơ hội này nói cho cháu một chút nội dung giảng Pháp của Sư phụ “Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016”, điều này đã khiến con tôi cảm động rất nhiều.

Thấy cháu sẵn sàng lắng nghe, tôi nói với cháu: “Năm mới đến rồi, con có thể xem đĩa DVD Shen Yun vào Giao thừa. Đừng xem chương trình CCTV nữa (chương trình tivi ở Trung Quốc bị nhà nước kiểm soát).” Cháu đáp: “Vâng”

Sau khi xem đĩa DVD Shen Yun vào đêm Giao thừa, con trai tôi dường như trở thành một người khác. Cháu bắt đầu trở nên lịch thiệp với mọi người, và không thờ ơ như trước kia. Khoảng cách giữa chúng tôi về cơ bản đã được xóa bỏ, thậm chí hai chị gái của tôi nói rằng cháu đã trở thành người tốt hơn.

Vào tối ngày 10 tháng 5 năm 2018, tôi đang ở phòng khách học Pháp bằng băng hình Sư phụ giảng Pháp ở Quảng Châu. Con trai tôi đang học một khóa học kế toán trên mạng, đột nhiên cháu đến cạnh và nói với tôi: “Ngày mai con muốn xem cùng mẹ!”

Kể từ đó, cháu bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Thân và tâm con trai tôi đã thay đổi

Đầu tháng 6, về cơ bản thì con trai tôi đã bỏ các trò giải trí của người thường. Cháu không còn xem Tivi và truy cập vào trang web của người thường nữa và cũng không chơi điện tử nữa.

Hàng sáng vào lúc 3:50, cháu sẽ luyện 5 bài công pháp với tôi. Và, sau khi phát chính niệm, chúng tôi sẽ học Pháp của Sư phụ đến 7 giờ.

Sau đó, cháu sẽ đi làm. Cháu cũng nói với các đồng nghiệp về Pháp Luân Đại Pháp.

Ngay sau khi con trai tôi bắt đầu tu luyện, tâm và thân cháu đã có chuyển biến lớn. Bệnh đau dạ dày và chứng ho của cháu đã biến mất và làn da đã chuyển từ vàng bủng sang hồng hào.

Cháu đã từng phớt lờ mọi người, tự tư và thờ ơ và không thích tiếp khách. Cháu không quan tâm đến người khác. Giờ đây cháu luôn mỉm cười. Khi khách đến chơi, cháu sẽ chủ động đón tiếp họ.

Trong hơn 10 năm cháu đã không gọi tôi bằng Mẹ, và tôi đã quen với điều đó. Nhưng giờ đây cháu bắt đầu gọi tôi bằng Mẹ trở lại và tôi rất vui mừng khi nghe lại cái từ đã mất từ lâu đó.

Một đêm, con trai tôi nhẩm Luận Ngữ hơn 12 lần và nhìn thấy ảnh của Sư phụ ở trong cuốn Chuyển Pháp Luân bắt đầu tỏa sáng. Đó là màu đỏ, xanh lam, xanh lá cây, màu vàng kim và rất sáng.

Sư phụ triển hiện 12 thủ ấn khác nhau rồi từ từ biến mất. Con trai tôi nghĩ: “Hãy cho con nhìn lại lần nữa!” Sư phụ để cho cháu nhìn thấy lại một lần nữa. Cháu rất vui mừng, và kể từ đó cháu tự tin hơn trên con đường tu luyện.

Con tạ ơn Sư phụ đã ban cho con trai của con và con mọi thứ! Chỉ bằng cách tu luyện tinh tấn con mới có thể báo đáp ân điển của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/13/383813.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/13/178059.html

Đăng ngày 01-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share