Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-04-2019] Tôi sinh ra vào những năm 1980 ở một vùng núi xa xôi. Vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó, tôi chỉ đi học được ba năm. Năm 14 tuổi, tôi rời xa nhà đi làm việc trong ngành nhà hàng và bán quần áo. Sau này, tôi nhớ nhà đến nỗi quay trở lại làm việc ở huyện thành quê mình. Tôi kết hôn năm 23 tuổi và bắt đầu có gia đình riêng của mình.

Vào thời điểm đó, tôi không hề biết bất cứ điều gì về Phật, Thần hay tu luyện. Khi tôi gặp chồng mình lần đầu tiên, tôi đã nhận ra anh ấy không có những thói quen xấu như hút thuốc hay uống rượu và trông anh thực sự thiện lương và chân thành. Tôi có chút hiếu kỳ, và khi tôi hỏi, anh ấy bảo rằng mình có tín ngưỡng, đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã rất ngạc nhiên khi một người trẻ như vậy mà dám luyện một môn mà đảng không cho luyện.

Tôi hỏi: “Anh có tin vào những gì mà đảng nói không?”. Anh giải thích: “Theo em thì một người bị bệnh ung thư, bệnh viện trị không khỏi, bác sĩ cũng bó tay, ĐCSTQ liệu có cách nào chữa không? Nếu người đó tin vào Đại Pháp, chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để làm một người tốt, kết hợp với luyện các bài công pháp, thì bệnh của người đó hoàn toàn khỏi. Vậy em nghĩ người đó sẽ tin vào ai, Đảng hay Đại Pháp?”. Khi tôi tìm hiểu anh nhiều hơn thì càng thấy rõ ràng anh là một người tôi có thể tin tưởng và một người mà tôi muốn song hành trong cuộc đời mình.

Tôi đã lấy anh và chuyển đến sống với gia đình anh. Gia đình anh rất vui vẻ – họ dễ gần, tốt bụng và rộng rãi. Mọi người đều bình đẳng trong gia đình ấm áp này, một môi trường sống dễ chịu nhất.

Cả cha mẹ chồng tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và câu chuyện của họ rất đặc biệt. Cha chồng tôi là nhà giáo. Ông mắc một căn bệnh kỳ quái khiến ông sống khổ sống sở. Làn da toàn thân ông trở nên ngứa ngáy không chịu nổi. Chỉ cần gãi nhẹ vào da là cũng làm máu chảy ra khiến ông đau đớn tột cùng. Đôi khi tình trạng của ông trở nên tồi tệ đến nỗi ông không thể mặc quần áo và cả ngày phải trốn ở trong nhà, đứng ngồi không yên, khổ không thể tả.

Bệnh viện chẩn đoán tình trạng da của ông là triệu chứng của bệnh bạch cầu mà vẫn chưa có thuốc đặc trị. Ông được yêu cầu ở lại bệnh viện để kiểm tra thêm với chi phí 30.000 nhân dân tệ. Điều đó nằm ngoài khả năng của họ, thậm chí họ còn không có nổi 3.000 nhân dân tệ. Không còn cách nào khác họ đành về nhà. Lãnh đạo trường hiểu bệnh tình nên rất thông cảm với ông, và cho phép ông ở nhà nghỉ ốm.

Khi cha chồng tôi bị bệnh, gánh nặng gia đình đặt lên vai mẹ chồng tôi. Bà phải chăm sóc cha chồng tôi và mẹ của ông cùng với người em gái bị thiểu năng trí tuệ. Bà phải chăm lo đồng áng của họ để nuôi sống gia đình, kiếm tiền cho hai đứa con đi học và trang chải chi phí y tế của chồng. Bà phải thức dậy vào giữa đêm để xay đậu nành để làm đậu hũ, và sáng sớm bà chạy chiếc xe ba bánh của mình đi khắp nơi để bán đậu hũ. Giữa trưa, bà trở về nhà và ra đồng làm việc, sau đó là làm việc nhà. Những năm lao động chân tay nặng nhọc và làm việc quá sức, trên hết là suy dinh dưỡng nghiêm trọng đã ảnh hưởng nặng nề đến tinh thần và thể chất của bà, và các vấn đề sức khỏe bắt đầu hành hạ bà.

Vào thời điểm đó chồng tôi đang học trường trung học kỹ thuật. Anh nghe nói về một môn khí công có hiệu quả thần kỳ trong việc trị bệnh khỏe thân – rất nhiều người đã hồi phục từ những căn bệnh nan y sau khi tu luyện. Anh thúc giục cha mình thử tập nhưng bởi cha chồng tôi đã thử hết mọi cách mà mọi người giới thiệu cho ông mà vẫn vô ích, nên từ lâu ông đã mất hy vọng vào việc phục hồi sức khỏe, ông không muốn lại ôm hy vọng nữa. Thậm chí ông đã viết di chúc và chờ chết.

Cha chồng tôi bảo chồng tôi phải chăm lo cho gia đình. Anh ấy đã trở lại trường học và hoàn thành việc học vì anh ấy cần phải có một công việc thì mới có thể lo toan cho gia đình. Chồng tôi không dám không vâng lời bố nên anh miễn cưỡng quay lại. Tuy nhiên, tâm của anh không phải đặt vào việc học ở trường, anh ấy bất an lo lắng không biết ngày nào sẽ nhận được hung tin về cha.

Tia hy vọng

Sự chờ đợi trong đau khổ đó đã đến hồi kết khi chồng tôi nhận được tin tốt lành. Pháp Luân Đại Pháp đã được giới thiệu đến khu vực và bố chồng tôi đã bắt đầu luyện. Trong vài tháng, ông đã phục hồi sức khỏe và trở lại trường để tiếp tục sự nghiệp trồng người của mình. Kể từ đó ông cũng không phải nghỉ ốm bất kỳ một ngày nào nữa. Mẹ chồng tôi, người đã chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp, đã nhanh chóng bước vào tu luyện. Bà cũng nhanh chóng lấy lại sức khỏe và mọi người trong gia đình đều vui vẻ, thuận hòa.

Sau khi tốt nghiệp, chồng tôi không chuyển đến nơi khác để công tác giống như kỳ vọng [ban đầu] của cha chồng tôi. Thay vào đó, anh quay về nhà để theo đuổi sự nghiệp của mình ở đó. Cha chồng tôi không phản đối quyết định của anh nữa vì lúc này trong quá trình tu luyện Đại Pháp ông đã minh bạch nhiều đạo lý, nên ông không cưỡng cầu con trai nữa mà là thuận theo tự nhiên.

Sau khi kết hôn, tôi chuyển về sống với gia đình chồng. Ngôi nhà rộng rãi, giao thông thuận lợi. Ba thế hệ cùng sống vui vẻ và an khang dưới một mái nhà. Tôi cảm thấy rất may mắn được trở thành thành viên của một gia đình mà hết thảy đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi đã mở một cửa hàng nhỏ để làm ăn buôn bán.

Bảo vệ Đại Pháp

Một buổi chiều năm 2007, khu chúng tôi đang bận rộn ở cửa hàng thì bà nội chồng cùng với em gái chồng đến. Họ bảo chúng tôi rằng cha chồng tôi đã bị cảnh sát bắt đi vào buổi sáng và chưa thấy về nhà. Điều này là do chiếc chảo vệ tinh Tân Đường Nhân mà chúng tôi mới lắp trên mái nhà. Chồng tôi lập tức gác lại hết mọi việc và tất cả chúng tôi đều đến đồn công an. Bà nội chồng tôi bảo với cảnh sát rằng con bà bị bệnh mãn tính, trong khi bác sĩ bó tay thì bệnh đã được chữa khỏi khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một cảnh sát họ Lưu yêu cầu bà ngừng nói.

Chồng tôi nói anh ấy là người đã lắp chiếc chảo vệ tinh đó và không liên quan đến mọi người còn lại trong gia đình. Cha chồng tôi nói ông đã làm việc đó. Không chút chần chừ, tôi nói tôi đã làm việc đó. Lưu tức giận quát tháo: “Vậy là tất cả các người tranh nhau nhận trách nhiệm!” Rồi ông ta chỉ tay vào chồng tôi và la lên: “Tống hắn vào trại giam!” Một toán người đưa chồng tôi đi.

Bà nội chồng tôi rất buồn vì cháu trai bà cũng bị giam cùng với con của bà. Cảnh sát lo lắng vì bà có thể quá xúc động mà gây rắc rối cho họ nên họ bảo em chồng tôi đưa bà về nhà. Khi họ bước ra, em chồng tôi quay đầu và trừng mắt nhìn Lưu. Không thể chịu nổi nên ông ta la lên: “Đứng lại!”

Tôi chạy đến chỗ ông ta, túm lấy cổ áo ông và nói: “Ông là cảnh sát, là người lẽ ra phải phục vụ nhân dân. Vì sao mà ông la lối và đe dọa một phụ nữ lớn tuổi? Ông có ý gì vậy?”

Giật mình, ông ta gạt tay tôi ra và huy hiệu cảnh sát rơi ra. Ông ta tức giận và hai cảnh sát chộp lấy tôi và vặn tay tôi về phía sau. Trong cơn hoảng loạn, tôi hét lên: “Sư phụ!” Họ ngay lập tức thả tôi ra. Tôi nghĩ có thể là do lần đầu tiên họ gặp phải phản ứng mạnh mẽ như vậy. Giọng của Lưu dịu xuống một chút và nói: “Cô có biết là chồng cô đã phạm tội nghiêm trọng không?” Tôi không hề sợ hãi và trả lời: “Tôi biết chồng tôi không làm gì sai. Để tôi nói cho ông hay, mọi người trong gia đình tôi – với người già nhất gần 90 và người trẻ nhất là hai tuổi – chúng tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông tính sao nào?”

Lưu nói chúng tôi có thể nói về chuyện này một ngày khác. Tôi nói với ông ta tôi sẽ trở lại tìm ông ta. Ông ta hỏi: “Tại sao cô lại cứ nhằm vào tôi?” Tôi nói: “Vì ông đến nhà tôi để bắt cóc bố chồng tôi.” Ông ta nói: “Bắt cóc? Đừng nói khó nghe thế! Chúng tôi đang chấp hành công vụ.” Nói xong Lưu vội vã rời đi.

Bảo trì kiên định

Đêm đó tôi nhớ lại những sự việc trong ngày. Trong tâm tôi biết rằng tôi đã làm những gì phải làm mà không sợ hãi vì tôi thật sự tin rằng Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập của Pháp Luân Công) luôn dõi theo và bảo vệ tất cả mọi đệ tử của Ngài.

Tôi phải một mình quản lý cửa hàng. Không có ai làm việc để hoàn tất các đơn đặt hàng. Tôi phải tìm kiếm sự giúp đỡ bên ngoài để hoàn thành một đơn đặt hàng bia mộ gấp cho một khách hàng. Ngay sau đó các khách hàng khác cũng muốn đơn hàng của họ phải xong. Mặc dù tôi đã không ngừng xin lỗi, song họ đã rất tức giận và nói chúng tôi không giữ chữ tín. Cuối cùng, tôi phải nói với họ lý do thực sự của sự chậm trễ là chồng tôi đã bị giam giữ vì lắp đặt một chảo vệ tinh để xem truyền hình và không có cách nào để biết khi nào anh ấy được thả ra. Tôi đã trả lại tiền đặt cọc của họ đầy đủ. Họ đã thông cảm.

Hai tuần sau đó, cảnh sát điện cho tôi và nói tôi có thể vào thăm chồng mình. Mọi người trong gia đình đều muốn đi khi tôi nói với họ về điều đó. Chúng tôi đã đợi sẵn ở trại giam khi Lưu đến. Ông ta giận dữ và nói: “Đã bảo cô là đến một mình. Vì sao mà kéo cả một đoàn đến vậy?”. Tôi nói: “Họ là gia đình của chồng tôi. Họ muốn tới thăm anh ấy là lẽ thường tình.” Ông ta nói: “Được rồi, cô đi vào và bảo họ chờ ngoài này.”

Chồng tôi có vẻ không thay đổi nhiều. Tôi nhắc anh rằng anh không nên ở đó. Cảnh sát quyết định để gia đình anh cùng vào thăm. Con trai tôi thì đang chơi bên ngoài. Khi bé nhìn thấy người lớn đi vào, cháu cũng vội vàng vừa đi vừa nói: “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt”. Cháu đã nói điều đó hai lần, mọi từ đều rất rõ ràng. Một số cảnh sát cũng nghe thấy và họ nhìn nhau. Nhìn vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của con trai, tôi đã mỉm cười, và sự thật là không ai dạy cháu những lời đó. Sau đó tôi nhận ra rằng đó là những lời khích lệ của Sư phụ.

Cuối cùng, một tháng sau chồng tôi được thả khỏi trại tạm giam. Thời điểm đó, tôi bắt đầu chính thức tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và bước đi trên con đường tu luyện mà Sư phụ an bài.

Nhìn lại chặng đường tu luyện hơn một thập niên qua, gian nan vượt qua mưa gió, có mất mát, có nguy hiểm, cũng có niềm vui, nhưng chúng tôi đã vượt qua tất cả dưới sự trông nom sát sao của Sư phụ. Chỉ cần chúng tôi tín Sư tín Pháp, tôi tin rằng không có gì có thể ngăn cản chúng tôi tiến bước trên con đường tu luyện phía trước.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2019/4/12/385031.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/12/178035.html

Đăng ngày 03-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share