Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đại lục

[MINH HUỆ 08-01-2019] Kinh văn “Nhổ tận gốc” (Tinh Tấn Yếu Chỉ) của Sư phụ, tôi đã học rất nhiều lần, nhưng lúc đó dường như tôi không hiểu nhiều về nội hàm của “đứng trên cơ điểm nào mà nhìn nhận đối đãi Đại Pháp,…“.

Tuy nhiên hai chữ “cơ điểm” lại vững vàng tiến nhập vào trong tâm tôi. Thuận theo việc không ngừng dụng tâm học Pháp và giảng chân tướng hơn hai thập niên qua, tôi đã dần dần nhận thức được một chút về vấn đề này và cũng áp dụng nó vào trong tu luyện của bản thân. Tôi ngộ rằng, trong tu luyện Chính Pháp, đệ tử Đại Pháp nhất tư nhất niệm, nhất ngôn nhất hành đúng hay không, phù hợp với tiêu chuẩn người tu luyện hay không, cơ điểm ngay chính là tối quan trọng. Tôi cũng thể hội rằng, chỉ cần cơ điểm đúng, thì trong quá trình tu luyện sự việc cụ thể nào cũng đều làm được, hơn nữa rất thuận lợi.

Tôi muốn chia sẻ một vài thể hội tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp này và cách mà tôi đặt yêu cầu của Đại Pháp ở vị trí số một khi giải quyết những vấn đề xuất hiện trong quá trình tu luyện.

Lấy duy hộ Đại Pháp là cơ điểm

Tháng 7 năm 1999, Đại Pháp bắt đầu bị bức hại, Sư phụ bị Đảng Cộng sản Trung Quốc phỉ báng, và đệ tử Đại Pháp trong khảo nghiệm máu lửa đã trải qua những khảo nghiệm sinh tử trước nay chưa từng có. Lúc này, tôi đang công tác trong một đơn vị thuộc ngành giáo dục. Đối mặt với áp lực cường đại khi chỉ thị “Cán bộ và đảng viên không được phép tu luyện Pháp Luân Công” được ban hành, tôi bối rối không biết phải làm thế nào. Tôi đã trái với lương tâm mà nói “Vì Đảng không cho phép nên tôi sẽ không luyện.” Mặc dù tôi không phỉ báng Đại Pháp và Sư phụ, nhưng “cái cảm giác sống không bằng chết sau khi tôi nói lời đó” đến nay vẫn còn y nguyên.

Sau khi học Pháp nhiều, tôi phát hiện bản thân có tâm sợ hãi, tư tâm vị tư vị kỷ, tâm duy hộ lợi ích và tâm danh lợi,… Sau đó tôi hạ quyết tâm rằng là đệ tử Đai Pháp, tôi phải duy hộ Đại Pháp tại thời khắc quan trọng này bằng cách phóng hạ sinh tử. Khi tôi đưa ra quyết định đó, tôi đột nhiên biến đổi: Tâm tôi rộng mở và tràn đầy dũng khí. Tôi biết rằng là Đại Pháp tạo ra tôi. Từ đó trở đi, đối diện với bức hại, tôi trước sau vẫn luôn lấy chứng thực Đại Pháp và duy hộ Đại Pháp làm cơ điểm.

Tại hai đại hội đảng viên của đơn vị, người chủ trì yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã cự tuyệt. Tôi nói rằng tôi sẽ tiếp tục tu luyện Đại Pháp đến cùng. Sau đó họ khai trừ tôi khỏi Đảng. Trong tâm tôi rất vui mừng bởi tôi chưa từng muốn làm đảng viên.

Sau đó, đơn vị lại tổ chức đại hội đại biểu công chức để thảo luận về việc khai trừ công chức của tôi. Tôi không để ý nhiều, bởi vì lúc ấy sinh tử và lợi ích cũng không thể khiến tâm tôi dao động. Hầu hết đồng nghiệp của tôi đều liễu giải rằng Pháp Luân Đại Pháp và vô cùng tốt và rằng các học viên rất thiện lương, nên họ đã phủ quyết nghị quyết của công ty. Lãnh đạo công ty không sa thải tôi nhưng để tôi về hưu sớm. Tôi cảm ơn họ về quyết định này. Mặc dù thu nhập của tôi mỗi tháng giảm đi vài trăm tệ, nhưng tôi có đầy đủ thời gian để học Pháp, luyện công, giảng chân tướng, đây là đại hảo sự.

Sau khi tôi nghỉ hưu, tôi mở một cửa hàng trực tuyến. Việc làm ăn phát đạt, thu nhập của tôi tăng lên. Vài năm sau, tiền lương hưu của tôi tăng từ 650 tệ lên hơn 2.000 tệ một tháng. Vài năm trước, tiền trợ cấp hưu trí cho giáo viên cũng tăng lên. Thu nhập hàng tháng của tôi bây giờ là hơn 5.000 tệ. Đồng nghiệp của tôi nói rằng tôi tu Đại Pháp nên được phúc báo.

Cứ như vậy, được Sư phụ bảo hộ, tôi vượt qua được những ma nạn như khai trừ công chức, cưỡng chế tẩy não, giam giữ, và “giáo dục cải tạo” với lao động chân tay nặng nhọc, tất cả đều không thể làm hoen ố Đại Pháp. Bởi cơ điểm đúng nên mười mấy năm qua, tôi vẫn luôn bình bình ổn ổn theo Sư phụ đi đến ngày hôm nay.

Cứu người là ưu tiên hàng đầu

Sau khi về hưu, tôi mua một ngôi nhà ở Bắc Kinh ở gần nhà em gái tôi. Sau đó em gái tôi bán nhà ở Bắc Kinh và mua một ngôi nhà ở ngoại tỉnh. Các con tôi muốn chúng tôi chuyển đến sống gần cô ấy. Tôi từ chối bởi tôi quen biết nhiều đồng tu ở Bắc Kinh và hoàn cảnh tu luyện tương đối tốt, điều này đối với người tu luyện là quan trọng nhất. Các con không vui với quyết định ở lại Bắc Kinh của tôi.

Một lần, em gái tôi bị ngã gẫy tay. Lúc chồng cô ấy có việc gấp phải đi giải quyết, cậu ấy đã nhờ tôi tới chăm sóc vợ mình. Vì vậy tôi đã ở lại nhà của họ một thời gian. Mỗi sáng khi đi chợ mua thức ăn, tôi lại giảng chân tướng cho mọi người và khuyên tam thoái. Tôi nhanh chóng nhận thấy rằng tôi có thể giúp mọi người ở đó thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó rất dễ dàng bởi đại bộ phận những người này đều là người ở vùng Đông Bắc. Tôi từng sống ở Đông Bắc Trung Quốc vài thập niên. Ngay khi tôi vừa đề cập là “đồng hương”, thì dường như khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp lại, cảm giác rất thân thiết, rất nhanh liền có thể đề cập đến chủ đề giảng chân tướng Đại Pháp. Về nhà tôi nói với các con mình: “Nếu các con muốn bán nhà của mẹ thì cứ bán, mẹ không quan tâm nữa.” Các con tôi rất ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh chóng của tôi.

Bán nhà thì đồng nghĩa với việc phải mua một cái khác. Về vấn đề mua nhà mới, tôi đặt việc cứu người lên vị trí hàng đầu để đưa ra quyết định sẽ mua nhà ở đâu. Con tôi chọn được một ngôi nhà và bảo tôi qua xem một chút. Tôi nói trong tâm: “Sự phụ sẽ định đoạt nơi tôi nên sinh sống.” Tôi đạp xe đi xem nhà. Trên đường tới đó, tôi đã khuyên được 13 người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Mọi người bảo rằng mãi đến hôm qua ở đây mới bắt đầu có xe buýt. Khi tôi thấy trong vùng có rất nhiều lao động nhập cư, tôi nghĩ: “Xem ra tôi nên sống ở đây rồi”, và quyết định mua ngôi nhà đó.

Căn hộ của tôi ở tầng hai. Hàng xóm ở tầng ba có nuôi hai con chó. Mùa hè, nước tiểu và phân chó thường sẽ theo ống thoát nước nưa mà chảy xuống ban công nhà tôi. Ban đầu tôi dùng một chiếc thùng để hứng nó và khi đầy tôi sẽ xách đi đổ. Thỉnh thoảng, khi nó đầy mà tôi chưa kịp mang đi đổ, nước tiểu và phân sẽ chảy đầy ra ban công nhà tôi. Một vài lần tôi đã tính nói việc này với họ, song nghĩ lại: “Tôi vừa mới chuyển đến đây sinh sống và còn chưa quen người hàng xóm đó. Tôi vẫn chưa giảng chân tướng Đại Pháp cho họ. Nếu tôi phàn nàn và làm họ khó chịu, thì sẽ ảnh hưởng đến việc họ nghe chân tướng và mất đi cơ hội được Đại Pháp cứu độ, và như thế thì tôi đây sẽ phạm đại tội.”

Tôi quyết định tìm biện pháp khác để giải quyết vấn đề. Tôi thuê người nối dài ống thoát nước mưa đó xuống tận ống thoát nước của ban công nhà tôi. Theo cách đó, dù ống nước có bị lộ ra hơi mất mỹ quan, nhưng vấn đề mùi hôi thối đó đã được giải quyết. Khi hàng xóm của tôi ở tầng ba thấy vậy, họ đã xin lỗi tôi sau khi biết lý do tại sao tôi làm thế. Họ giải thích rằng con họ thích nuôi chó. Tôi không trách họ nửa lời. Không lâu sau không còn thấy mấy con chó của nhà họ đâu nữa; không rõ nó được đưa đi đâu. Tôi nghĩ: “Có lẽ đây chính là sức mạnh của Thiện. Chỉ cần cơ điểm của tôi chính, là vị tha, chứ không phải là vì bản thân, thì kết quả nhất định sẽ là tốt nhất.”

Cùng đồng tu đề cao

Một đồng tu chia sẻ với tôi về tình huống của cô ấy. Cô ấy là người vùng Đông Bắc, nhà cô ấy ở có ba phòng, và ở gần nhà mẹ cô ấy. Khi con trai cô ấy làm việc ở Bắc Kinh, cô ấy đã thuê một căn nhà ở gần Bắc Kinh để ở. Cô ấy nói: “Con trai có thể đến thăm tôi mỗi tuần. Thời tiết ở đây cũng khá ấm áp, nên mùa đông việc giảng chân tướng trực diện cứu người cũng tương đối hiệu quả. Giờ đây hợp đồng thuê nhà ở Bắc Kinh của tôi đã hết hạn. Tôi đang phân vân không biết có nên thuê lại ngôi nhà đó hay quay về vùng Đông Bắc. Chị có lời khuyên nào cho tôi không?”

Tôi nói: “Tôi nghĩ rằng nếu cơ điểm của suy nghĩ của chị là đúng đắn, thì chị sống ở đâu cũng không thành vấn đề. Chị hãy tự hỏi bản thân: ‘Về vấn đề này thì xuất phát điểm của chị là gì? Cái nào là trọng đại nhất: chăm sóc con trai, chăm sóc mẹ già, hay việc trợ Sư chính Pháp cứu người?’ Vài năm qua tôi đã gặp và phải xử lý vấn đề tương tự. Tôi cảm thấy là, chỉ cần cơ điểm của chúng ta chính, thì dù làm gì cũng sẽ thông thuận và kết quả sẽ là tốt nhất.”

Đồng tu cao hứng nói, rằng cô ấy biết mình phải làm thế nào rồi.

Trên đây là một chút thể hội nông cạn, có gì không đúng, xin đồng tu chỉ ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/8/378494.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/20/176554.html

Đăng ngày 05-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share