Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-4-2019] Nhiều năm qua, chồng tôi đam mê nhậu nhẹt, bài bạc. Chúng tôi mâu thuẫn trùng trùng và gần như ngày nào cũng tranh cãi. Bởi không khí gia đình luôn căng thẳng, tôi liên tục bị ốm và tinh thần gần như suy sụp. Kiệt sức, tôi đã toan ly hôn.
Tại thời khắc tăm tối nhất của cuộc đời, có người đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi, và tôi bắt đầu tu luyện. Bởi chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, tôi đã có thể tha thứ cho chồng. Cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi đã được cứu vãn.
Chồng tôi không tu luyện, nhưng rất ủng hộ tôi. Thậm chí anh ấy còn giúp đỡ tôi, đặc biệt là khi tôi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), bởi ông ta đã phát động bức hại Pháp Luân Công.
Mặc dù nhà chúng tôi đã cũ và nhỏ (chưa đầy 20 mét vuông), song có rất nhiều học viên hay ghé qua. Chồng tôi luôn niềm nở tiếp đãi và chuẩn bị đồ ăn cho mọi người, chưa từng có một lời oán thán. Ai không biết rõ chúng tôi còn tưởng rằng chồng tôi là một học viên.
Năm 2002, công an bắt tôi và chị gái và đưa chúng tôi đến một trại tạm giam. Lúc đó, chồng tôi đang làm việc ở Bắc Kinh. Khi biết tin tôi bị bắt, anh ấy tức tốc trở về nhà và sớm bị lên cơn đột quỵ. Anh ấy nhập viên và rồi tình trạng đã có tiến triển.
Sau khi xuất viện, anh ấy tới gặp các bên liên quan và yêu cầu trả tự do cho tôi. Lúc đó, chị gái và tôi đã tuyệt thực vài tháng để phản bức hại.
Chị gái và tôi lúc đó đang cận kề cái chết. Chồng tôi, em trai và các thành viên khác trong gia đình tôi đã đến Phòng 610 và yêu cầu trả tự do cho tôi. Chồng tôi tới gặp người phụ trách bức hại Pháp Luân Công ở huyện. Chị gái và tôi cuối cùng đã được thả khỏi trại tạm giam.
Ngay sau khi tôi trở về nhà, tôi đã phục hồi trở lại trạng thái bình thường. Tôi bắt đầu ra ngoài để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Chồng tôi sợ rằng tôi sẽ lại bị bắt, anh nói: “Công an và các nhân viên an ninh khác đều biết em. Anh không phải là mục tiêu của họ. Nên tốt hơn hết là để anh phát tài liệu cho.” Anh ấy thức dậy lúc 3 giờ sáng mỗi ngày và ra ngoài phát tài liệu chân tướng. Chồng tôi đã làm như vậy trong nhiều năm.
Một ngày trong năm 2011, chồng tôi lâm bệnh, và nói năng lộn xộn. Đến bệnh viện kiểm tra, bác sỹ nói rằng anh ấy bị xuất huyết não. Máu chảy ra do xuất huyết nhiều đến mức không thể làm phẫu thuật được nữa. Chỉ có thể điều trị hỗ trợ. Chồng tôi thần trí không còn tỉnh táo.
Tôi mở băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ cho anh ấy nghe. Mười ngày sau, chụp cắt lớp CT cho thấy xuất huyết não chỉ còn to bằng đầu ngón tay. Hai mươi ngày sau kiểm tra lại, kết quả cho thấy xuất huyết não đã hoàn toàn biến mất.
Chồng tôi hoàn toàn phục hồi mà không có bất kỳ biến chứng nào. Ngay cả bác sỹ cũng phải nói rằng điều này quá thần kỳ. Chồng tôi biết rằng chính là Sư phụ và Đại Pháp lại một lần nữa cứu anh ấy.
Ngay sau khi phục hồi, chồng tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp, cùng tôi học Pháp luyện công và làm những việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/8/384863.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/4/15/176498.html
Đăng ngày 25-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.