Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại São Paulo, Brazil
[MINH HUỆ 21-12-2018] Năm nay tôi 73 tuổi. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã 16 năm rồi. Tôi có hai con và tôi sống một mình. Con gái tôi năm nay 48 tuổi và đang sống ở Bồ Đào Nha đang học Thạc sỹ ngành du lịch. Con trai tôi 30 tuổi và là giáo viên âm nhạc ở Canada. Quan hệ giữa tôi và con gái không tốt. Con gái tôi muốn tôi đến sống cùng cháu ở Bồ Đào Nha, còn tôi thì sống ở căn hộ riêng của mình mỗi khi đến đó.
Tôi thường tự hỏi tại sao tôi đến Bồ Đào Nha. Dần dần, tôi nhận ra rằng tôi đến để giải quyết sự khác biệt giữa con gái tôi và tôi. Những vấn đề tự nhiên nảy sinh gây khó chịu là những vấn đề phải giải quyết.
Sư phụ giảng cho chúng ta:
“vì sao người ta có thể làm người? Chính là vì người ta có ‘tình’; người ta vì cái ‘tình’ này mà sống; tình cảm thân quyến, tình cảm nam nữ, tình cảm với cha mẹ, cảm tình, tình bè bạn, thực thi công việc cũng có tình, ở đâu cũng không tách khỏi cái ‘tình’ ấy; muốn làm hay không, cao hứng hay không, yêu và ghét, hết thảy mọi thứ trong toàn bộ xã hội nhân loại đều từ cái ‘tình’ ấy mà ra. Nếu ‘tình’ kia chẳng đoạn, thì chư vị không thể tu luyện được. Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Bài giảng thứ tư- Chuyển Pháp Luân)
Thực sự tôi không muốn sống với con gái tôi. Để thanh lý những vấn đề giữa chúng tôi, tôi đã bán căn hộ của tôi. Căn hộ đó nằm trong một khu vực đẹp và yên tĩnh tại São Paulo.
Tôi có nhiều vật dụng quý giá trong căn hộ đó. Tủ lạnh vẫn còn hoạt động và bộ ghế sofa mà con trai tôi dùng vẫn trong tình trạng tốt, bộ khăn trải bàn làm bằng tay và bộ ly thủy tinh từ đám cưới của tôi cũng vậy. Thế nhưng tôi phải bán từng món đồ. Tôi cảm thấy thật tiếc.
Với sự giúp đỡ của một người bạn, tôi đã bán rẻ tất cả mọi thứ. Sau đó, tôi thường tự hỏi liệu rằng tôi có ngốc không. Tuy nhiên, tôi cố gắng trầm tĩnh và nhìn ra bản chất của sự việc: chỉ là vứt bỏ một vài thứ.
Tuy nhiên, tôi và con gái không còn tranh đấu với nhau, bởi vì tôi thực sự đã thay đổi. Đột nhiên tôi có thể nhìn nhận sự việc từ quan điểm của con gái. Mặc dù vẫn còn một số điều chưa thống nhất hoàn toàn với nhau, nhưng chúng tôi đã viên dung được với nhau.
Bất kể việc gì xảy ra, tôi đều có Pháp dẫn dắt. Tôi sẽ nỗ lực trở thành người tốt và liên tục thanh lý những chấp trước khó bỏ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/21/378700.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/10/174585.html
Đăng ngày 30-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.