Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-11-2018] Bà Cao Thuận Đình bị bắt vào ngày 31 tháng 8 năm 2017 vì không chịu từ bỏ Pháp Luân Công, môn tu luyện đang bị chế độ cộng sản Trung Quốc bức hại. Bà bị đưa ra xét xử vào ngày 20 tháng 9 năm 2018. Luật sư của bà vì không chịu đi qua khu vực kiểm tra an ninh nên đã không được phép vào phòng xử án, và bị miễn nhiệm [quyền bào chữa]. Chị gái của bà cũng không được phép tham dự phiên xét xử.
Một học viên khác, bà Triệu Quân, cũng bị bắt và đưa ra xét xử cùng thời gian đó, đã bị tuyên án một năm hai tháng tù giam. Bà Triệu mới được thả vì bà đã thụ án đủ thời gian từ khi bị bắt tới khi đưa ra xét xử.
Sau khi biết bà Triệu được thả, chị gái của bà Cao đã nỗ lực hết mình yêu cầu trả tự do cho em gái mình. Chủ tọa phiên tòa đã hứa sẽ trả tự do cho bà Cao em vào tháng 11 nhưng khi chị gái của bà tới phiên tòa vào ngày 1 tháng 11, thì được thông báo rằng em gái mình đến tháng 12 mới được trả tự do.
Năm ngày sau đó, bà Cao chị lại tới tòa, nhưng bà đã bị xịt hơi cay. Bà nhanh chóng được đưa tới bệnh viện và phải thở ô xy trong 2 giờ.
Lần đầu tiên tới tòa, người chị gái nhận được lời hứa suông
Bà Cao Lan Đình, chị gái của học viên Pháp Luân Công Cao Thuận Đình
Vào lúc 7:30 sáng ngày 1 tháng 11 năm 2018, bà Cao Lan Đình, ngoài 60 tuổi, tay chống nạng tới gặp thẩm phán Quý Minh (chủ tọa phiên tòa) tại Tòa án Huyện Ái Dân. Bà hy vọng rằng ngày hôm ấy bà có thể đưa em gái là bà Cao Thuận Đình về nhà. Rồi bà cũng gặp được thẩm phán Quý vào lúc 8 giờ sáng, bà hỏi ông ta: “Chủ tịch Quý, khi nào tôi có thể đưa em gái tôi về nhà?”
Thẩm phán Quý vừa bước đi vừa nói: “Sớm thôi, sẽ rất sớm thôi. Tháng sau chúng tôi sẽ thả bà ấy.”
Bà Cao Lan Đình biết trước rằng thẩm phán Quý sẽ không giữ lời. Bà khóc và hỏi: “Tại sao ông không giữ lời hứa? Ông đã hứa sẽ trả tự do cho em gái tôi vào tháng 11, giờ đã tháng 11 rồi, nhưng ông lại tiếp tục trì hoãn. Tại sao lại như vậy?”
Ông Quý không trả lời. Chánh án của tòa án Trương Anh đi tới và nói: “Đúng rồi, tháng sau chúng tôi sẽ thả bà Cao Thuận Đình.”
Cố gắng tìm lời giải thích về việc trì hoãn trả tự do cho em gái, bà Cao chị đi theo ông ta lên tầng trên, nhưng bà bị một nhân viên chặn lại. Bà đứng tại cổng an ninh và chờ câu trả lời. Nhân viên an ninh yêu cầu bà phải rời đi.
Bà Cao không thể kiềm chế được cảm xúc và khóc: “Đưa tôi đến gặp cấp trên của các anh, người mà có thể trả tự do cho em gái tôi! Em tôi không phạm tội! Nó là người tốt. Gia đình tôi không còn ai khác chăm sóc tôi, ngoài em gái tôi, có thể bởi vì em tôi tu luyện Pháp Luân Công và là người tốt bụng. Nếu các ông không thả em tôi ra, tôi không biết phải sống thế nào. Hãy thả em tôi ra ngay lập tức. Quý Minh đã không giữ lời hứa. Ông ta nói sẽ trả tự do cho em tôi vào tháng 11, nhưng bây giờ lại nói là tháng sau. Tôi muốn gặp lãnh đạo cấp cao để có câu trả lời cuối cùng.”
Không một ai đáp lời bà.
Vương Lệ Lệ, đội trưởng đội thi hành, và sáu nhân viên khác lôi bà Cao xuống tầng dưới và đẩy vào một căn phòng. Họ ép bà ngồi xuống ghế và nói với bà: “Bà muốn tôi tìm lãnh đạo cao nhất, thì ngồi xuống đây và chờ đã. Không khóc nữa. Chúng tôi sẽ đi tìm lãnh đạo cấp cao.”
Vương Lệ Lệ nói thêm: “Đã có ai nói với bà là chúng tôi sẽ thả người nếu bà nộp phạt chưa?”
Gia đình bà Cao, những người đi cùng bà Cao Lan Đình, đặt câu hỏi với các nhân viên thi hành.
“Bà Cao Thuận Đình không vi phạm pháp luật khi tin vào Pháp Luân Công”, họ nói. “Tòa án Ái Dân đã tổ chức xét xử kín và gây trở ngại cho luật sư. Tại sao không thả bà sau hơn một năm giam giữ trái phép? Làm một người tốt thì có gì sai. Bây giờ các vị lại đòi tiền chúng tôi nữa.”
Vương Lệ Lệ cùng một số nhân viên khác cầm camera và liên tục ghi hình gia đình nhà bà Cao. Họ gọi cảnh sát để tố cáo rằng có ai đó đang truyền bá Pháp Luân Công. Một lúc sau, hai nhân viên cảnh sát đến để điều tra. Vương Lệ Lệ chiếu đoạn phim mà cô ta đã ghi hình, nhưng đoạn phim không thể hiện được bất kì cảnh quay rõ ràng nào.
Gia đình bà Cao giải thích cho các nhân viên cảnh sát về việc bà Cao bị bắt giữ, xét xử trái phép và trì hoãn trả tự do, nhưng họ chỉ nhận lại sự chống đối. Cảnh sát nói với họ: “Đừng nhắc tới Pháp Luân Công.”
Gia đình bà Cao nói: “Gia đình chúng tôi bị bắt chỉ vì bà ấy tu luyện Pháp Luân Công. Nếu chúng tôi không nói về Pháp Luân Công, thì chúng tôi nên nói về điều gì đây?”
Gia đình bà Cao còn đưa ra văn bản của chính phủ về việc thu hồi lại lệnh cấm các kinh sách của Pháp Luân Công. Những nhân viên tới để giải quyết sự việc này đã bày tỏ sự thông cảm đối với Pháp Luân Công. Một người nói: “Đúng rồi, hãy khởi kiện các nhân viên tòa án!”
Một lúc sau, một nhân viên tòa án nói: “Các thẩm phán đang có phiên xét xử, và chiều nay còn có một phiên xét xử khác nữa. Hãy về nhà đi.”
Sau khi các nhân viên cảnh sát rời đi, Vương Lệ Lệ hạ giọng và nói cô ta sẽ chuyển những yêu cầu của bà Cao và gia đình tới lãnh đạo cấp cao của tòa án và sẽ trả lời gia đình sau.
Gia đình bà Cao không chịu rời đi. Vương Lệ Lệ bèn bảo họ quay lại vào thứ Hai hoặc thứ Ba tới để chờ hồi đáp từ Quý Minh.
Lần thứ hai tới tòa, người chị gái bị xịt hơi cay
Năm ngày sau, thứ Ba ngày 6 tháng 11, bà Cao Lan Đình tới Tòa án Huyện Ái Dân để gặp Quý Minh; nhưng ông ta không ra gặp bà Cao. Ông ta cho biết mấy ngày trước đã gặp bà Cao rồi và nhắn là trước hết họ phải nộp phạt 5.000 Nhân dân tệ.
Bà Cao khóc và hỏi: “Tại sao các ông không tôn trọng lời hứa? Tôi được thông báo hôm nay tới đây để gặp Quý Minh nhưng ông Minh không ở đây. Tôi chỉ muốn ở đây đợi Quý Minh. Hãy thả em gái tôi ra!”
Bà phản đối: “Các ông tổ chức xét xử kín đối với em gái tôi. Các ông không cho gia đình tôi hoặc luật sư tham ra phiên xét xử. Luật pháp do nhà các ông viết ra ư? Các ông biết luật nhưng các ông đang vi phạm luật. Phiên xét xử của các ông không được công nhận!”
Bà Cao Lan Đình bị xịt một loại chất lỏng không rõ nguồn gốc vào người
Nhân viên tòa án đe dọa bà và sau đó xịt một loại chất lỏng không rõ nguồn gốc vào tóc và mặt bà, loại chất lỏng này có ảnh hưởng tương tự như nước ớt. Bởi vì bà Cao không chuẩn bị nên đã bị xịt chất lỏng vào mắt. Nó gây kích ứng mắt và da, khiến bà bị tổn thương nghiêm trọng. Bà không thể thở được. Các nhân viên của tòa án không thể chịu được mùi đó, nên đã lôi bà Cao ra ngoài.
Không thở được, bà Cao lịm dần đi trong thời tiết giá lạnh bên ngoài. Gia đình bà gọi cho cảnh sát, một nhân viên cảnh sát nói họ gửi đơn khiếu nại tới ủy ban kiểm tra kỷ luật. Bà Cao được đưa tới khoa cấp cứu của bệnh viện, tại đây bà được tẩy sạch bằng nước lạnh trong một thời gian dài, sau đó được lọc máu tích cực bằng dưỡng khí trong khoảng gần 2 giờ đồng hồ mới hồi tỉnh lại.
Sau khi về nhà, bà Cao đã rửa mắt lại nhiều lần, nhưng bà vẫn cảm thấy bỏng rát ở ngực và mắt, và đi kèm với đau đầu và buồn ngủ.
Gia đình bà Cao dự định sẽ gửi đơn khiếu nại tới ủy bản kiểm tra kỷ luật và tòa trung thẩm, đồng thời nộp đơn kiện Tòa án Ái Dân.
Báo cáo liên quan:
Một phụ nữ có khả năng bị xét xử chỉ vì đức tin, luật sư và chị gái yêu cầu thả bà
Bài báo liên quan bằng tiếng Trung:
https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/5/376718.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/11/9/376886.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/4/173504.html
Đăng ngày 11-12-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.