Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-09-2018] Khi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp, tôi có ba trải nghiệm chấn động làm tôi phải chú ý hơn đến nhu cầu của người khác.

Trải nghiệm đầu tiên, tôi và một học viên đi ra ngoài nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi gặp một người phụ nữ bị mất một tay. Cô ấy nói với mẹ cô ấy: “Trước đây, con đã từng gọi họ và họ sẽ cho con tiền.” Cô ấy nói đúng. Chúng tôi đã gặp cô ấy nhiều lần trước đây, và khi cô ấy xin tiền, đôi khi chúng tôi cũng cho cô ấy. Lần này, tôi xem lại trong ví và tôi thấy chỉ có 5 tệ. Tôi nói: “Đây là 5 tệ cho cô.”

Dì của cô ấy đang đứng cạnh tôi, bước tới và ôm tôi thật chặt. Bà ấy nói: “Cô thật tốt bụng, nhưng không nên cho tiền ai đó mỗi khi họ xin cô. Hãy giữ tiền cho mình. Còn nữa, hãy cẩn thận. Họ (ngụ ý chỉ những kẻ bức hại đệ tử Đại Pháp) muốn bắt cô, cho nên cô phải cẩn thận!”

Nhìn thấy cô ấy rưng rưng nước mắt, tôi nói: “Cô hãy nhớ, “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Tôi chưa từng trải qua điều tương tự như vậy khi nói chuyện với mọi người và đã rất xúc động. Tất cả chúng sinh đều đang chờ được cứu.

Lần kế tiếp, tôi đi mua hoa quả ở một cửa hàng tạp hóa. Ở chỗ quầy hàng chỉ còn lại hai cái bắp cải Trung Quốc nhỏ xíu. Tôi chọn một cái và hỏi giá. Ngay lúc đó, một người phụ nữ bước đến và nhặt cái còn lại. Bà ấy liếc nhìn cái tôi đang cầm. Tôi hiểu rằng cái của tôi trông mềm ngon hơn và to hơn cái của bà ấy, nên tôi nói: “Bà có muốn lấy cái này không? Hãy lấy nó đi.” Bà ấy cầm lấy, trả tiền rồi rời đi.

Người bán hàng nói: “Sao mà chị có thể tốt như vậy?”

“Hôm qua tôi đã đến mua bắp cải chỗ chị rồi”, tôi nói. “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đã nói với chị hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi cũng nói với chị rằng hãy tự cứu mình bằng cách thoái khỏi ĐCSTQ.”

Cô ấy nói: “Tôi đã gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc.” Tôi khuyên cô ấy thoái và cô đã đồng ý. Cô ấy mỉm cười và nói rằng tên cô là Trương.

Lần cuối là vào một buổi chiều khi tôi đang đi bộ trên một con đường hẹp ven sông và gặp ba học viên. Hai trong số họ chào tôi và chỉ cho tôi một người đàn ông ở gần đó đang bán gừng. Họ nói: “Người đàn ông ấy không sẵn sàng thoái Đội thiếu niên.” Tôi thấy hai người đang nhặt gừng lên, một trong số họ là học viên thứ ba.

Tôi nói: “Có lẽ ông ấy bận việc buôn bán và không hiểu các bạn đang nói gì.”

Người học viên đáp: “Không, ông ấy nói rằng ông ấy không muốn thoái Đội thiếu niên.”

Tôi tự hỏi rằng vì sao người đàn ông này lại quá cố chấp như vậy và quyết định đến nói chuyện với ông ấy. Tôi quan sát một lúc và thấy ông ấy không có khách hàng nào. “Một cân gừng giá bao nhiêu?” Tôi hỏi. “Tôi muốn mua nửa cân.”

Ông ấy nói giá. Giờ thì tôi đã kết nối được với ông ấy, tôi nói: “Họ khuyên ông thoái Đội thiếu niên. Sao ông không thoái?”

Ông ấy đáp: “Họ dành thời gian rất lâu chỉ chọn một ít gừng và rất kén cá chọn canh.”

Tôi hỏi ông ấy sống ở đâu và tên ông ấy là gì. Sau khi ông ấy trả lời, tôi nói: “Ông sẽ tuyên bố thoái Đội thiếu niên chứ?”

Ông ấy đáp: “Vâng, giờ thì tôi sẽ làm.”

Sư phụ giảng,

“Là người tu luyện, làm gì cũng cần nghĩ cho người khác, lại càng cần phải nghĩ cho Đại Pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Một đệ tử Đại Pháp muốn giảng chân tướng, trên hết, nên hành xử lịch sự và cân nhắc đến người khác trước. Khi người khác nhìn thấy bạn tôn trọng họ, họ sẽ lắng nghe những gì bạn nói.

Ở đây tôi không nói về việc tôi đã làm tốt như thế nào. Trước khi trở thành một người tu luyện, tôi là người rất ích kỷ. Tôi đã đắc nhiều thứ tốt từ Đại Pháp, do đó tôi cố gắng quy chính mọi việc theo Pháp. Những việc nhỏ làm được tốt thì kết quả sẽ không hề nhỏ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/9/27/375025.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/6/173151.html

Đăng ngày 22-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share