Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-7-2018] Tôi đã từng là một giáo viên dạy công nghệ thông tin ở một trường trung học, nhưng giờ đây tôi là nhân viên bảo vệ của trường. Đó là một công việc bình thường, vậy mà mọi người lại nghĩ đó là công việc tốt nhất ở trường. Bởi vì tôi chỉ phải làm việc vào ngày thứ Bảy và Chủ Nhật, mà mức lương và phúc lợi cũng giống như khi còn là giáo viên.

Công việc của tôi thay đổi như vậy bởi vì tôi hết lần này đến lần khác giảng chân tướng cho giáo viên và học sinh trong trường, và những nhân viên làm việc ở các phòng ban khác nhau của Bộ Giáo dục, và bởi vì tôi đã gửi đơn khởi kiện hình sự đối với Giang Trạch Dân.

Giảng chân tướng cho Ban Quản trị nhà Trường

Tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa hè năm 2013. Là một đệ tử Đại Pháp trong thời kì Chính Pháp, tôi đã giảng chân tướng cho gia đình và bạn bè cũng như những người qua lại trên phố.

Dần dần, tôi bắt đầu nói chuyện với những đồng nghiệp của mình về Pháp Luân Đại Pháp và thuyết phục họ làm tam thoái mà không gặp bất cứ can nhiễu nào từ phía hiệu trưởng. Tuy nhiên, nhiều điều đã thay đổi khi có hiệu trưởng mới, và tôi đã gửi đơn kiện hình sự đối với Giang Trạch Dân bằng tên thật của mình.

Tháng 6 năm 2015, tôi gửi đi đơn khởi kiện hình sự và nhận được hồi đáp. Tháng sau đó, thư ký của trường và một cán bộ từ Bộ Giáo dục đã tới để xác minh liệu tôi có thật sự gửi đơn khởi kiện hay không.

Khi năm học mới bắt đầu, năm người gồm có hiệu trưởng, thư ký, và ba trợ lý hiệu trưởng đã lập thành một nhóm để cải biến tư tưởng của tôi và để tôi hủy bỏ đơn kiện. Tôi tận dụng cơ hội này để nói với họ về Đại Pháp.

Họ đã không thể ép tôi từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công hoặc ký tên vào bản tuyên bố từ bỏ tu luyện; vào ngày mùng 1 tháng 10, hiệu trưởng mới đã đe dọa không cho tôi tiếp tục giảng dạy nữa.

Ý nghĩ trước tiên của tôi là nói với ông ta rằng: “Tôi sẽ tiếp tục tu luyện ngay cả khi ông không cho tôi dạy học nữa.” Rồi tôi nhận ra rằng đó là bước đi trên con đường do cựu thế lực an bài. Tôi phải đi theo con đường do Sư phụ an bài, nên tôi đã nói với hiệu trưởng rằng: “Ông đang bức hại tôi. Ông không được phép thay đổi công việc của tôi chỉ vì đức tin của tôi.”

Sau đó, tôi biết được rằng ban giám hiệu nhà trường đã quyết định làm những gì với tôi nhưng họ đã không thực hiện. Điều này giống như Sư phụ giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

”Chúng ta giảng rằng, tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.“

Giảng chân tướng tại Bộ Giáo dục

Vào mùa xuân năm sau, những người có thẩm quyền cao hơn đã điều chuyển tôi tới một trường học ở nông thôn. Mục đích của họ là không cho tôi dạy các em học sinh cách vượt tường lửa và truy cập vào các trang web ở hải ngoại. Tuy nhiên, tôi biết đó là một lời ngụy biện, bởi vì tôi chưa bao giờ dạy học trò của mình điều đó, và điều này cũng không thể thực hiện được vì các máy tính ở trường và các địa chỉ IP được kiểm soát rất chặt.

Sư phụ giảng:

”Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Tôi quyết định giảng chân tướng cho những người đó tại Bộ Giáo dục. Đầu tiên, tôi giảng chân tướng cho những cán bộ Đảng ủy, những người đi cùng với thư ký giáo dục tới xác nhận đơn khiếu nại hình sự mà tôi đã đệ trình.

Vào đúng ngày mà tôi đi từ trường học nông thôn tới Bộ Giáo dục, tự nhiên lộ trình tuyến xe buýt đó lại có thay đổi. Một đồng nghiệp cố gắng can ngăn không cho tôi đi, anh ấy lo lắng rằng tôi sẽ mất tất cả phúc lợi và quyền lợi mà tôi có ở trường. Tuy nhiên, tôi cảm thấy cựu thế lực đang can nhiễu và tôi đã quyết tâm đi.

Khi tôi tới nơi, vị giám đốc đang chờ tôi và không có bất kì ai ở trong văn phòng. Tôi hỏi ông ấy lý do tôi bị điều chuyển, ông ấy trả lời rằng điều đó là bí mật.

Ông cười lớn khi đồng ý với tôi rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc là một tổ chức lưu manh, nhưng ông ấy không có lựa chọn nào khác. Ban đầu tôi đã nghĩ kết quả của cuộc nói chuyện này có thể không tốt, nhưng nó đã diễn ra vô cùng tốt đẹp.

Việc này giống như điều mà Sư phụ giảng,

”Thực ra [đối với] rất nhiều sự việc, chư vị giảng nói với tâm khí bình tĩnh, tâm khí bình hoà, đối đãi một cách có lý trí, chư vị sẽ phát hiện rằng trí huệ của chư vị sẽ tuôn như nước chảy, hơn nữa từng câu từng chữ đều trúng, câu nào cũng là chân lý.“ (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003])

Sau khi rời văn phòng của ông ấy, tôi phát hiện ra rằng bảng hướng dẫn bên ngoài mỗi văn phòng đều có tên và thông tin liên hệ chi tiết của tất cả các nhân viên. Tôi đã ghi tất cả các thông tin đó lại để tôi và các học viên khác có thể gửi tới họ các tài liệu giảng chân tướng.

Giảng chân tướng cho các đồng nghiệp tại ngôi trường ở nông thôn

Trước đây, tôi đã cố gắng giảng chân tướng trực diện cho các đồng nghiệp của mình để không cho ban giám hiệu nhà trường biết và cũng để bảo vệ những giáo viên đó. Nhưng tại ngôi trường ở nông thôn, tôi giảng chân tướng công khai hơn và chỉ trực diện khi thuyết phục các giáo viên làm tam thoái.

Tôi đã giúp một nhân viên bảo vệ ở trường làm tam thoái, và bảo ông ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Sau đó, ông ấy bắt đầu chào hỏi tôi bằng “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và tôi đáp lại bằng “Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Chưa đầy một tuần, ông ấy nói với tôi rằng bốn ngón tay trên bàn tay bị thương trước đây của ông đã có thể cử động lại. Tôi bảo ông tiếp tục niệm những từ đó. Khi tôi có dịp gặp lại ông sau khi được điều chuyển trở lại trường cũ, ông ấy cho biết rằng tất cả các ngón tay của ông đã có thể cử động linh hoạt.

Giống như điều mà Sư phụ giảng,

Tạm dịch:

“Ba chữ Thánh ngôn Chân Thiện Nhẫn có Pháp lực vô hạn,

Chân thành niệm Pháp Luân Đại Pháp Hảo thì vạn kiếp nạn liền biến đổi.” (Hồng Ngâm IV – Câu Đối)

Giảng chân tướng cho Phòng 610

Tôi cảm thấy vị giám đốc này khá tốt bụng, khi ông ấy khuyên tôi không nên đi lại nhiều do đường đi từ trường học ở nông thôn tới Bộ Giáo dục rất xa. Tôi nghĩ tôi chỉ cần làm tốt công việc của mình, bởi vì tôi đã giảng chân tướng cho ông ấy và cũng gửi đi nhiều tài liệu giảng chân tướng.

Tuy nhiên, sau đó không lâu, ông ấy báo với thư ký của trường rằng ông ấy đang tìm tôi. Tôi phát chính niệm trên đường tới đó, khi đến nơi tôi trông thấy “hối hận thư” đang chờ tôi ký. Đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Công và đã gửi đơn khởi kiện hình sự đối với Giang.

Mặc dù vậy, theo hiến pháp, một công dân có quyền khiếu nại.

Ban đầu tôi không muốn ký, nhưng giám đốc nói rằng ông ấy không thể hoàn thành công việc của mình nếu tôi từ chối. Tôi không muốn làm khó ông ấy và nói: “Tôi sẽ viết rằng tôi không đồng ý và lý do tôi không đồng ý. Nếu không, tôi sẽ không ký.” Ông ấy miễn cưỡng đồng ý. Tôi viết rằng tôi không đồng ý với nội dung viết trong tài liệu vì Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp và tất cả người dân Trung Quốc đều nên viết đơn khởi kiện Giang bởi vì ông ta đã gây ra tai họa cho đất nước và nhân dân.

Lúc đầu, giám đốc cho biết tài liệu này sẽ là một phần của hồ sơ chính thức. Song, nó đã không được công khai trong cuộc họp giữa các giáo viên, và cũng không được công bố trên bảng thông tin của nhà trường. Tôi biết rằng ông ấy không thể lưu lại hồ sơ đó, bởi vì tôi đã viết về Pháp Luân Đại Pháp vào trong tài liệu. Tôi cảm nhận rằng Phòng 610 muốn trừng phạt những ai dám gửi đơn khởi kiện hình sự đối với Giang Trạch Dân.

Sư phụ giảng,

” Thông thường ở đâu xuất hiện vấn đề thì các đệ tử Đại Pháp đến đó giảng chân tướng, duy trì mãi như thế, kiên trì không buông bỏ.”(Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007)

Tôi quyết định sẽ giảng chân tướng cho giám đốc Phòng 610 vào ngày 1 tháng 5 năm 2016. Qua việc giảng chân tướng cho giám đốc Phòng 610, tôi nhận ra rằng ông ấy bị Đảng Cộng sản Trung Quốc tẩy não một cách nghiêm trọng. May mắn là, ông ấy đã đọc các tài liệu giảng chân tướng được gửi trước đây và nội dung trong đó khiến ông bị sốc.

Khi tôi trao đổi về vụ tự thiêu được dàn dựng ở Quảng trường Thiên An Môn với ông, ông ấy nói: ” Anh nói rằng Vương Tiến Đông đã đặt tay không đúng. Có thể nó đã thay đổi sau khi anh ta bốc cháy.”

“Chân của ông ta cũng đặt sai hoàn toàn”, tôi nói. “Lửa không thể ảnh hưởng được.”

Sau cuộc thảo luận, ông ấy tiễn tôi một cách ân cần.

Trước đây, tôi từng băn khoăn liệu tôi có nên giảng chân tướng cho ban lãnh đạo của Bộ Giáo dục và Phòng 610 không, dù lúc tôi làm thì không được như mong đợi, nhưng kết quả lại rất tốt. Khi những đồng nghiệp của tôi biết tới điều này, họ đã bày tỏ sự khâm phục với lòng can đảm của tôi.

Sư phụ giảng,

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân)

Tạ ơn Sư phụ vì sự khích lệ của Ngài.

Giảng chân tướng cho các em học sinh

Sau khi viết đơn khiếu nại, tôi phải nhận hình phạt, và cùng thời gian đó, tôi tự hỏi liệu tôi có nên giảng chân tướng cho học sinh của mình hay không.

Mặc dù tôi đã nói với học trò của mình về nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn,” nhưng tôi không đề cập cụ thể tới Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi nói với một học sinh rằng nếu một người niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” thì người đó sẽ nhận được phúc báo, các phụ huynh cũng nghe đến điều đó.

Một phụ huynh gọi điện tới trường, ngay sau đó, thư ký của trường gọi điện cho tôi để cảnh báo không được giảng chân tướng cho các em học sinh.

Ban đầu, tôi muốn hướng nội và làm tốt hơn trong việc giảng chân tướng. Nhưng em học sinh mà tôi đã nói chuyện trước đây liên tục yêu cầu tôi dạy lại các từ cho cháu, bởi vì cháu đã quên mất rồi. Tôi đã dạy lại và những học sinh khác trong lớp cũng muốn biết. Một nam học sinh còn viết vào một mảnh giấy và bỏ vào trong túi.

Tôi đã cảm động sâu sắc và xuất một niệm không nằm trong Pháp: Những em học sinh này là những người vô tội. Nếu cần phải nhảy vào lửa vì điều này thì cũng đáng. Sau đó, tôi nhận ra rằng niệm đầu đó có thể đã tạo sơ hở cho cựu thế lực dùi vào để bức hại tôi, bởi vì ngày hôm đó thư ký đã nói tôi dừng giảng dạy, trở về trường chính để chờ những hướng dẫn tiếp theo.

Giảng chân tướng cho phụ huynh

Một nhóm phụ huynh tới trường phàn nàn, gây áp lực lớn lên hiệu trưởng. Khi các phụ huynh đó dời đi, ban giám hiệu đã trút hết sự thất vọng của họ lên tôi và muốn báo cáo sự việc này cho Bộ Giáo dục.

Họ nói: “Bởi vì anh không nghe và cứ nhất định giảng chân tướng cho học sinh, anh không thể đổ lỗi cho chúng tôi. Các phụ huynh sợ con cái họ rơi vào nguy hiểm.”

Khi tôi nghe thấy điều này, tôi quyết định đi tìm những phụ huynh đó để giảng chân tướng.

Bởi vì tôi đã chỉ nói cho một lớp học về Đại Pháp, tôi hỏi giáo viên chủ nhiệm về thông tin liên lạc chi tiết của các phụ huynh, nhưng cô ấy trả lời tôi là không có. Hiệu trưởng cũng nói với tôi rằng nhà trường không lưu những thông tin này.

Nhưng với sự an bài của Sư phụ, tôi tình cờ gặp một học sinh ở cấp khác và hỏi địa chỉ nhà em. Khi tôi tới làng, người đầu tiên tôi gặp chính là vị phu huynh mà đã tới trường để phàn nàn.

Họ nhanh chóng nhận ra nguyên lý của Pháp Luân Công là tốt, và tôi thuyết phục họ rằng đức tin vào Đại Pháp sẽ mang đến cho họ phúc báo và không ảnh hưởng tiêu cực tới tương lai của con cái họ.

Tôi tới để nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp và màn kịch tự thiêu ở Thiên An Môn. Sau khi nghe, họ bình tĩnh lại và thậm chí đã gọi cho hiệu trưởng để nói rằng khọ chưa bao giờ muốn tôi phải ngừng giảng dạy.

Rồi thư ký gọi tôi quay trở về trường chính. Thư ký thậm chí nói với tôi rằng họ đã giúp gửi lại vật dụng của tôi ở trường chi nhánh và sẽ cho tôi mượn ô tô để chuyển vật dụng của tôi trở lại nếu hiệu trưởng không bố trí xe cho tôi.

Điều này giống như Sư phụ giảng,

“Đệ tử chính niệm túc, Sư hữu hồi thiên lực.” (Giảng Pháp vào ngày Kỷ niệm 20 năm truyền Pháp)

Giảng chân tướng cho những người khác

Đó là vào gần kỳ nghỉ hè năm 2016, tôi được yêu cầu chép lại các quy tắc về làm một giáo viên và ngành giáo dục trong khi chờ đợi những chỉ định tiếp theo. Bởi vì tôi đã giảng chân tướng cho bộ và cho trường, nên tôi không cảm thấy khó chịu và quyết định sử dụng khoảng thời gian này để học Pháp và luyện công.

Thư ký cho biết tôi sẽ được quay lại vị trí giảng dạy nếu tôi hứa sẽ không giảng chân tướng cho học sinh nữa. Tôi đã bác bỏ yêu cầu đó.

Tôi tiếp tục làm những việc mà tôi cần phải làm và ra ngoài giảng chân tướng cùng các học viên khác. Tôi thậm chí còn tới bộ và Phòng 610 để trình khiếu nại của tôi về việc bị kỷ luật và đã gặp hai giám đốc.

Giám đốc của Văn phòng Đảng ủy nói tôi đừng tiếp tục tìm họ và đừng chuốc lấy rắc rối cho bản thân. Tôi khuyên ông ấy nghe tôi nói và làm tam thoái.

Khi giám đốc của Phòng 610 trông thấy khiếu nại của tôi, ông nói: “Kỷ luật dành cho anh như vậy là nhẹ nhất rồi, vậy mà anh vẫn còn khiếu nại là sao?”

Tôi đã nghe thấy giám đốc Văn phòng Đảng ủy nói rằng hình thức kỷ luật dành cho tôi được cho là nhẹ nhất. Tôi tin ông ấy và nói với ông ấy rằng đơn khiếu nại của tôi thực chất là một lá thư giảng thanh chân tướng và yêu cầu ông đọc nó.

Khi kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi không thể báo cáo với trường vào ngày khai giảng, bởi vì cháu trai tôi lập gia đình. Tôi gọi cho hiệu trưởng để xin nghỉ phép và được biết tôi đã được phân công làm bảo vệ ở cổng trường.

Ông ấy nói với tôi rằng tôi có thể nghỉ ở nhà từ thứ Hai tới thứ Sáu và chỉ làm việc vào thứ Bảy và Chủ Nhật. Việc này đã cho tôi thêm nhiều thời gian để làm ba việc. Với an bài đó, tôi có thể giảng chân tướng cho các giáo viên, người nhà họ, phụ huynh, và cho những người tới trường để làm việc vào cuối tuần.

Con chân thành cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi khổ độ của Ngài, và đã an bài cho con một con đường tu luyện tốt đẹp. Chỉ bằng cách trở nên tinh tấn hơn nữa, học Pháp và làm tốt ba việc, cứu thêm nhiều người, tôi mới có thể báo đáp ân Sư.

Tạ ơn Sư phụ. Cảm ơn các đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/14/370890.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/23/172974.html

Đăng ngày 03-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share