Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New York

[MINH HUỆ 2-10-2018] Con xin kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại! Xin chào các bạn đồng tu!

Ngày hôm nay, tôi muốn chia sẻ một vài điều mà tôi đã trải qua trong hành trình tu luyện bản thân trong những năm gần đây, với hy vọng rằng những kinh nghiệm của tôi có thể hữu ích với các bạn đồng tu. Đồng thời, nó cũng giúp tôi nhớ lại và trân quý hơn cơ duyên vạn cổ được tu luyện Đại Pháp.

Tìm được con đường chân chính, nhưng lại để tuột mất

Hành trình tu luyện ban đầu của tôi, thật không may, đều là những thất bại và Sư phụ đã ban cho tôi “cơ hội thứ hai”. Tu luyện của tôi thực sự bắt đầu cách đây 14 năm, khi tôi tìm được Pháp trên mạng từ một học viên lâu năm. Lúc đó, tôi khoảng 14 hay 15 tuổi. Ngay sau đó, tôi ý thức được rằng Pháp Luân Đại Pháp là con đường tu luyện duy nhất và vĩ đại nhất.

Nhưng thật không may, tôi đã không được tinh tấn cho lắm và lý giải về Pháp cũng rất hữu hạn. Xung quanh tôi không có học viên nào khác. Hơn nữa, tôi đã không thể loại bỏ được một số tư tưởng xấu mà tôi đã có từ trước khi đắc Pháp. Tôi đã cố gắng thực hiện một số hoạt động giảng chân tướng quy mô nhỏ như nói chuyện với các giáo sư và bạn học ở trường trung học hoặc với bạn bè trên mạng.

Tôi đến từ Đông Âu. Rất nhiều người ở đó vẫn đồng tình với chủ nghĩa cộng sản. Là một cậu bé 15 tuổi, không dễ dàng gì có thể biện luận với những người lớn tuổi về vấn đề nhân quyền của chính quyền cộng sản ở Trung Quốc. Nhưng với chính niệm mạnh mẽ của tôi, những người ban đầu có ý kiến trái chiều cuối cùng cũng đã nguyện ý trợ giúp và ký vào bản thỉnh nguyện phản đối cuộc bức hại.

Sau một năm rưỡi tu luyện, tôi vẫn không thể loại bỏ được một số tư tưởng và thói quen xấu. Tôi đã không thể tự coi bản thân mình là một người tu luyện. Tôi đã nghĩ rằng một môn tu luyện thuần khiết và trang nghiêm thần thánh như vậy, đối với tôi mà nói là vô cùng tốt nhưng tôi căn bản là không xứng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp. Tôi đã khóc rất nhiều và cứ như thế mà từ bỏ tu luyện.

Mặc dù không còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng không có nghĩa là tôi từ bỏ ước nguyện tu luyện ẩn sâu trong tâm tôi. Tôi đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng chỉ cần tôi tìm được một môn tu luyện phù hợp với tôi hơn – một môn tu luyện có thể cho phép tôi vẫn giữ được những dục vọng và chấp trước của bản thân trong cuộc đời này.

Sau đó, cuộc sống của tôi đã trượt dốc nhanh chóng. Tôi truy cầu đủ mọi thứ cực đoan trong thế giới hiện đại, cố gắng lấp đi sự trống rỗng. Trong những năm đó, tôi nhớ rất rõ một câu trong cuốn Chuyển Pháp Luân và thường suy ngẫm về nó.

Sư phụ giảng:

“Nếu chư vị có thể [thực] hành được, thì chư vị tu; còn nếu chư vị không hành được, nếu chư vị không tu được, thì từ giờ trở đi chư vị chớ nghĩ đến tu luyện nữa. Ngoại trừ ma lừa đảo chư vị ra sẽ không ai dạy chư vị nữa; từ nay trở đi chư vị đừng tu nữa. Nếu tôi không độ được chư vị, thì không ai độ chư vị được đâu”. (Chuyển Pháp Luân)

Xác thực, ma quỷ đã lừa gạt tôi. Tôi đã mất mười năm trời để tự làm tổn thương chính mình và làm tổn thương người khác, mãi cho đến khi cuối cùng tôi cũng tự hứa với trời đất, hứa với Sư phụ rằng vô luận phát sinh vấn đề gì, tôi sẽ quay trở lại tu luyện.

Ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện trở lại, tôi đã nhanh chóng nhận ra rằng bản thân mình có một mong muốn và cảm giác rất mạnh mẽ rằng tôi cần tham gia Đại Kỷ Nguyên và làm việc toàn thời gian ở đó để giảng thanh chân tướng cho người dân trên toàn thế giới. Để diễn tả sự việc này, tôi chỉ có thể nói là “tôi được sinh ra vì điều này”.

Nhưng tôi đã gặp phải một tình cảnh tiến thoái lưỡng nan bởi vì tôi đang sống tại Cộng hòa Séc và điều hành công ty riêng của mình, vốn ở giai đoạn khởi nghiệp. Tôi đã vật lộn trong vài tháng để tìm cách nói chuyện với những đối tác kinh doanh của mình để giải thích với họ lý do tôi rời khỏi đất nước và chuyển tới New York – về cơ bản là sẽ không còn giữ liên lạc được nữa. Cho dù quyết định của tôi có khó khăn đến nhường nào, thì sâu thẳm trong thâm tâm, tôi rất minh bạch rằng tôi cần phải cống hiến toàn bộ thời gian và sức lực để trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh.

Ngay cả khi tôi đã quyết định, tôi vẫn tự vấn bản thân: “Liệu tôi có đi sang cực đoan hay không? Tôi đã ký hợp đồng kinh doanh với hai công ty khác. Công ty của tôi đang phát triển tốt và triển vọng của nó đầy hứa hẹn. Liệu tôi có nên bỏ lại tất cả mọi thứ hay không? Có lẽ tôi nên thuận theo tự nhiên và dành một chút thời gian ban đầu cho công việc kinh doanh của mình, bởi vì nó thực sự đang hoạt động tốt và những người khác đang cần tôi. Đó là điều mà một người bình thường có lý trí sẽ làm, phải vậy không?”

Nhưng sự thật là tôi e sợ các đối tác kinh doanh sẽ có những suy nghĩ tiêu cực về Đại Pháp. Nỗi lo sợ về những ấn tượng xấu về tôi có thể khiến mọi người khó lý giải về Đại Pháp. Nhưng thực ra quyết định rời đi của tôi không phải là lý do cho sự khó hiểu của họ; mà là cách giao tiếp của tôi còn thiếu sót và căn bản là tôi chưa thể làm rõ chân tướng cho họ. Tất cả là vì tôi còn có tâm sợ hãi, điều đó khiến cho tư tưởng của tôi bị bó buộc. Do đó, tôi đã không thể tiếp cận vấn đề này một cách cởi mở và đúng đắn.

Lúc đó, quyết định đến New York đối với tôi mà nói là vô cùng trọng đại, vì thế tôi nghĩ rằng vào thời khắc đặt chân đến New York, tôi đã kết thúc hành trình của mình và ngay lập tức thực hiện được mục tiêu. Đối với tôi, việc đó cũng giống như con đường tu luyện của tôi gần như đã hoàn thành rồi.

Nhưng trên thực tế, rất nhiều khó khăn và khảo nghiệm đang chờ tôi phía trước.

Đến đúng nơi nhưng vẫn bị mất phương hướng

Tôi đến New York vào cuối năm 2015. Trên thực tế, tôi đã không biết rằng chính mình thực sự đang mang theo bao hành lý nặng nề.

Ngay sau khi đến nơi, tôi bắt đầu làm việc cật lực, từ 80 đến 90 giờ một tuần và thường xuyên ngủ lại ở phòng làm việc. Mặc dù đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng kết quả gần như bằng không. Điều này đã diễn ra trong nhiều tháng. Từ bề ngoài mà nhìn, tôi gần như không tạo được ảnh hưởng tích cực nào đến sự phát triển của Đại Kỷ Nguyên.

Giờ đây, ngoảnh đầu nhìn lại tôi có thể thấy rằng nguyên nhân thực sự là do trạng thái tu luyện của tôi không được tốt. Những suy nghĩ ban đầu về việc chuyển đến New York của tôi là: “Tôi đang từ bỏ tất cả mọi thứ trong xã hộ người thường và bây giờ tôi sẽ chỉ tập trung vào việc cứu càng nhiều chúng sinh càng tốt.”

Trên bề mặt, đây là một suy nghĩ rất chính, và tôi nên làm hết mức có thể để đạt được điều đó. Nhưng điều mà tôi không ý thức được là bản thân tôi đã có chấp trước mạnh mẽ vào làm việc và sự nhiệt tâm trong công việc. Tôi đã nỗ lực làm việc chăm chỉ để bù đắp cho những tổn thất trong 10 năm trước đó khi tôi từ bỏ tu luyện. Đây là một chấp trước rất mạnh mẽ mà tôi đã mang theo.

Tất nhiên, tôi đã không thể có bất kỳ ảnh hưởng thực sự nào. Chỉ những học viên Đại pháp chân tu, thực tu mới có thể làm việc để cứu độ chúng sinh và có thể tạo ra những ảnh hưởng tích cực. Nếu tầng thứ của tôi không đủ cao, thì tôi không có cách nào để có thể cống hiến một cách thực sự. Bất kể tôi có những kỹ năng gì, dù tôi phó xuất nhiều đến đâu, tôi đều phải chân chính tu luyện.

Sau một năm làm việc cho Thời báo Đại Kỷ Nguyên Tiếng Anh thì bộ phận tiếng Trung và tiếng Anh hợp nhất và tôi đã được đề nghị sang làm việc cho Tân Đường Nhân.

Thành thật mà nói, điều này như một thử thách lớn đối với tu luyện của tôi. Tôi đã nuôi dưỡng những suy nghĩ tiêu cực, quan niệm cùng sự bất bình – chủ yếu là bởi bản thân đã không thể làm tốt hơn. Tôi hoàn toàn không thể lý giải và hòa nhập được với môi trường mới. Từ quan điểm hữu hạn của tôi, mọi thứ dường như trở nên vô lý và hỗn loạn. Tôi đang dùi vào sừng bò và không thể tìm ra lối thoát. Sự tiêu cực trong tôi đang đi đến cực điểm. Ở điểm cuối của sừng bò ấy, tôi chỉ có thể đặt ra một câu hỏi: “Những người này đang làm gì? Tại sao họ lại ở đây? Họ là ai? Xuất phát điểm của họ là gì?”

Càng suy nghĩ về nó, tôi càng thấy rõ rằng những những người xung quanh tôi đang ở đó bởi vì họ có tâm cứu người. Và mọi thứ họ làm đều xuất phát tự nội tâm. Với việc thiếu tài nguyên, nhân lực và kinh nghiệm chưa đủ, họ vẫn đem hết khả năng của mình, làm tốt mọi thứ có thể để cứu thêm nhiều chúng sinh hơn dù ở bất cứ hoàn cảnh nào. Sau khi nhận ra điều này, tôi đã tự nhủ: “Bất kể mọi việc ở đây có xảy ra thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn giúp những đồng tu này cứu nhiều người hơn nữa và tôi sẽ chỉ nhìn vào tâm của họ.”

Ngay sau khi hiểu ra vấn đề, tôi đã nhận ra mình hoàn toàn sai, hơn nữa sự tiêu cực chỉ diễn ra ở trong đầu tôi. Nó giống như việc sáng sớm tỉnh dậy, tôi dựng lên một cái lồng được tạo thành bởi những suy nghĩ tiêu cực và sau đó chạy tới chạy lui la hét lên rằng chúng tôi đang bị mắc kẹt trong lồng. Tôi vẫn băn khoăn tự hỏi tại sao những người khác không hoảng sợ. Công việc của chúng tôi ngày càng tốt hơn. Mặc dù còn nhiều thiếu sót, nhưng chúng tôi đã tiến bộ rất nhanh và ngày càng tiếp cận được nhiều độc giả hơn. Dần dần, tôi đã cống hiến được nhiều hơn.

Truy cầu kết quả

Sau 18 tháng gần như làm việc không ngừng nghỉ, tôi đã quyết định nghỉ 3 tuần và quay trở về quê nhà. Chỉ sau khi bình tâm trở lại, trong khi cưỡi ngựa trên núi, tôi mới nhận ra những thiếu sót lớn của bản thân. Tôi nhận ra rằng tôi đã để lại tất cả mọi thứ và đến New York với một tâm thái cực đoan. Với chấp trước rất lớn vào truy cầu kết quả công việc, tôi đã không tu luyện chính mình, cũng như không thể buông bỏ những suy nghĩ người thường.

Tôi còn nghĩ rằng lên núi cưỡi ngựa là việc tốt. Tôi đã bắt đầu mơ tưởng về việc có một gia đình trong một ngôi làng nhỏ, với một căn nhà bên bờ sông. Nếu so sánh cuộc sống ở miền Nam Bronx và làm việc 90 giờ một tuần thì ở trên núi thực sự mang lại cảm giác yên bình cho tôi.

Trong một vài ngày, tôi tự hỏi bản thân: “Thực sự tôi đã làm những gì ở New York? Tôi có thực sự muốn quay trở lại không? Cuộc sống ở đây không tốt đẹp sao? Có lẽ tôi có thể phát tặng tờ rơi cho những ngôi làng lân cận thay vì làm việc ở New York. Tôi có muốn trở lại đó không?”

Sau một vài ngày suy nghĩ về “một cuộc sống bình thường, thoải mái và thảnh thơi”, cuối cùng tôi đã nhận ra rằng điều này không phải dành cho tôi. Tôi muốn tu luyện. Tôi muốn trở thành một đệ tử Đại Pháp và đột phá hoàn cảnh này. Tôi muốn hướng nội và muốn đi theo con đường phản bổn quy chân này. Tôi không muốn trở thành người thường nữa. Tôi không truy cầu một cuộc sống thoải mái, thảnh thơi.

Thật ngạc nhiên, sau khi tôi quay trở lại New York, mọi thứ đều phát sinh biến hóa. Những suy nghĩ tiêu cực gần như biến mất. Tôi đã sẵn sàng hướng nội và chỉ đơn giản là làm theo những an bài của Sư phụ. Tôi quyết định tin tưởng vào mọi an bài của Sư phụ và tin tưởng những người cùng làm việc với mình. Để có được vị trí như thế, họ phải có phúc phận và tôi hoàn toàn tôn trọng điều đó.

Phán xét người khác

Một trong những suy nghĩ tiêu cực lớn nhất của tôi khi làm việc tại công ty truyền thông là sự thay đổi liên tục. Nhiều lần, tôi thấy rằng mọi việc được tùy ý quyết định, không có kế hoạch và cũng không chuyên nghiệp.

Có lúc tôi đã dung túng cho những suy nghĩ tiêu cực về người quản lý công ty trong vài tháng. Tôi nhớ đã bỏ ra một ngày nghỉ ngơi sau khi giải quyết các khúc mắc vốn đã tồn tại lâu nay với nhóm khác. Tôi đã không nói một lời nào ở văn phòng và không phàn nàn với bất cứ ai. Thậm chí, tôi còn ra ngoài đi dạo chỉ để có đủ thời gian giải tỏa bản thân, tự phàn nàn và chỉ trích trong tâm mình.

Tôi đã làm như vậy trong khoảng một giờ. Tôi tự nhủ rằng tôi chỉ muốn giải tỏa sự tức giận của bản thân, ít nhất là trong lòng mình. Sau một giờ đồng hồ, tôi cảm thấy kiệt sức không thể chịu nổi, như thể tâm trí tôi bị nổ tung. Tôi đã không thể làm gì khác, chỉ có thể chìm vào giấc ngủ.

Đêm hôm đó, tôi đã có một giấc mơ rất sống động. Trong giấc mơ đó, tôi có một người bạn gái. Khi tôi gặp cô ấy, tôi nhận thấy cô ấy đã bị đánh đập rất nặng. Khi tôi hỏi cô ấy có chuyện gì xảy ra, cô ấy đã nói thẳng với tôi rằng chính tôi là người đã đánh cô ấy thậm tệ như vậy. Tôi đã bị sốc. Tôi nghĩ: “Làm sao tôi có thể đánh cô ấy được? Tôi sẽ không bao giờ làm như vậy!” Tôi đã thoái thác nhận lỗi.

Cô ấy bắt đầu giải thích cho tôi việc tôi đã đánh cô ấy như thế nào. Tôi nói với cô ấy rằng điều đó không đúng, bởi vì vào thời điểm đó tôi ở một nơi khác và làm những việc khác. Cô ấy trả lời rất bình tĩnh nhưng quả quyết: “Tất nhiên anh không đánh em trong thế giới này, nhưng anh đã tức giận và có những suy nghĩ tiêu cực đối với em và những thứ đó cũng có ảnh hưởng như việc anh đã đánh em trong đời thực này vậy.”

Có lẽ tôi sẽ nhớ mãi giấc mơ này trong suốt quãng đời còn lại.

Tôi cũng nhận ra rằng mỗi khi tôi nghĩ rằng mọi thứ đã được thực hiện mà không cần lập kế hoạch, tôi chỉ nhìn thấy một phần rất nhỏ trong toàn bộ vấn đề, có thể là 5% trong đó. Điều này xuất phát từ suy nghĩ hẹp hòi của tôi khi tự quyết định điều gì là tốt nhất và thường cho rằng những suy nghĩ trái chiều của người khác là sai. Sự thật là tôi căn bản đã không đặt mình trên cơ điểm của người khác để suy nghĩ cho họ.

Có lẽ tôi sẽ có thể hiểu rõ hơn tại sao mọi người lại đưa ra quyết định của họ như vậy. Thay vì tranh luận hay phàn nàn với họ từ trong tâm, tôi nên giúp họ khởi được tác dụng lớn hơn trong việc cứu độ chúng sinh.

Một hình thức không có khuôn mẫu

Trong gần hai năm, tôi đã bí mật phán xét mọi người dựa trên kỹ năng, kinh nghiệm và hành vi bề mặt của họ. Điều này đã tạo ra những quan niệm ẩn giấu bên trong về người khác, ảnh hưởng đến sự phối hợp của tôi với những người khác.

Điều này không có nghĩa là tôi đã không nỗ lực hay không có chính niệm trong khi phối hợp với đồng tu. Nhưng trên thực tế, tôi đã như vậy. Vì vậy, tôi đã cố gắng đặt tâm vào việc giúp đỡ những người khác để đạt được mục tiêu chung. Nhưng không thể nói rằng tôi hoàn toàn tín nhiệm họ, bây giờ tôi đã nhận ra đó là sơ hở trong tu luyện của tôi.

Tôi đã mang theo rất nhiều quan niệm của người thường, nơi mà người ta dựa trên kỹ năng, sở thích và kinh nghiệm mà lựa chọn công việc cho mình. Bởi nhận thức có hạn, tôi cũng đã mong đợi các công ty truyền thông của chúng ta có cùng suy nghĩ như vậy. Nhưng tất nhiên, hạng mục của học viên không thể giống như vậy. Mọi người đến và làm việc cho các công ty truyền thông bởi vì họ có tâm nguyện muốn cứu độ chúng sinh nhiều hơn.

Sư phụ giảng:

“Hỡi các đệ tử! Tôi đề nghị chư vị trước hết dành một đoạn thời gian làm học viên bình thường, đợi thanh tỉnh lại rồi quay lại làm công tác. Người phụ trách dẫu đã làm biết bao nhiêu công tác ở người thường, thì đều là tự nguyện vì công tác Đại Pháp, thành công của công tác chỉ là hình thức biểu hiện trong người thường, còn có thể khiến người đắc Pháp và hồng dương Đại Pháp là uy lực của bản thân Đại Pháp và an bài cụ thể của Pháp thân. Không có Pháp thân của tôi làm những việc đó, thì đừng nói đến hồng dương, ngay cả bảo vệ tự thân người phụ trách cũng khó mà làm nổi, do đó không được cứ mãi cảm thấy bản thân là xuất sắc thế này thế khác lắm. Đại Pháp không có danh, không có lợi, không có quan chức, chỉ là tu luyện.” (“Một đòn nặng” – Tinh tấn yếu chỉ)

Gần đây, tôi đã cố gắng loại bỏ quan niệm người thường về việc cần có kỹ năng hay tài năng khi làm các việc. Tôi đã chứng kiến nhiều lần rằng các học viên có thể đạt được những kết quả đáng kinh ngạc ngay cả ở trong các lĩnh vực mà họ không hề có kinh nghiệm. Trên thực tế, họ đã làm tốt hơn nhiều so với người bình thường.

Tất cả là vì uy lực phi thường của Đại Pháp. Nếu chúng ta thực sự tín Sư tín Pháp và hành xử dựa trên Pháp, tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, chúng ta sẽ làm được bất cứ việc gì. Nó vượt xa những hạn chế về kỹ năng học được trong xã hội người thường. Chúng ta không được tạo ra chướng ngại cho bản thân bằng những quan niệm cứng nhắc này. Ngược lại, chúng ta có thể mở rộng khả năng của bản thân bằng cách đặt tâm vào những gì chúng ta đã hứa với Sư phụ.

Gần đây, tôi có được cảm thụ mới về tự do và hạnh phúc từ việc nhận ra rằng hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn có thể mang lại những điều tốt đẹp, và tôi có thể làm bất cứ việc gì nếu điều đó dựa trên Pháp. Tôi không còn lo lắng về việc công ty thay đổi hình thức kinh doanh hay thay đổi các phòng ban. Nếu tôi đặt tâm cho chính, Sư phụ và Pháp sẽ chỉ dẫn cho tôi trên con đường tu luyện. Thay vì lo lắng, giờ đây tôi cảm thấy vô cùng biết ơn vì được trở thành một đệ tử Đại Pháp trong thời khắc quý giá này của vũ trụ. Tôi cũng biết hành xử khiêm tốn hơn bởi tôi biết mình chỉ là một điểm rất, rất nhỏ trong một cơ chế diễn hóa khổng lồ của vũ trụ, hoạt động theo đặc tính Chân – Thiện – Nhẫn.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Hội Giao lưu Tâm đắc Thể hội tiếng Anh tại New York năm 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/2/375254.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/4/172703.html

Đăng ngày 16-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share