Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 31-7-2018] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi tham gia hạng mục giảng chân tướng ở khu phố Tàu từ năm 2015. Trước đó, tôi chủ yếu tập trung vào việc gọi điện, gửi tin nhắn và gửi thư điện tử giảng chân tướng cho người dân Trung Quốc Đại Lục, cũng như nói chuyện trực tiếp với người Trung Quốc mà tôi gặp ở nơi làm việc.
Khu phố Tàu là một cửa sổ để các đệ tử Đại Pháp cứu độ chúng sinh. Tôi từ lâu đã muốn đi giảng chân tướng ở đó, nhưng tôi đã sống nhiều năm ở Chicago, tôi sợ bị chế nhạo bởi những người quen khi họ bắt gặp tôi đang không làm một công việc bình thường. Hơn nữa, tôi vô cùng bận rộn chăm sóc gia đình, và tôi lo ngại về việc tìm chỗ đỗ xe ở khu phố Tàu. Nhìn chung nhiều tâm chấp trước đã ngăn cản tôi đi giảng chân tướng ở khu phố Tàu trong những năm trước đây.
Khi tôi nghe Sư phụ giảng Pháp ở Pháp Hội New York năm 2015, nút thắt trong tâm tôi đã được giải khai. Sư phụ giảng:
“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm. Điều chư vị cần làm chính là những việc này…” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Tôi nhận ra rằng thệ ước lịch sử của tôi là trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh.
Sư phụ cũng giảng:
“…Mà vai diễn chính ở đây chính là đệ tử Đại Pháp, chúng sinh đều đang chờ đợi chư vị cứu…” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)
Liệu tôi có đang đóng vai chính không? Tại sao tôi không sắp đặt vị trí của bản thân mình cho tốt? Tôi đã cố gắng hết sức chưa? Tôi tin rằng khu phố Tàu là một nơi mà Sư phụ an bài cho các học viên Chicago để cứu người và kiến lập uy đức. Tôi đã làm tốt chưa? Tôi đã tận dụng tối đa khu phố Tàu để cứu người chưa? Mặc dù tôi đã giảng rõ chân tướng bằng điện thoại và máy tính của mình, khu phố Tàu không thể bị sao lãng. Tôi nhận thấy rằng mình đã nuôi dưỡng những chấp trước như lười biếng, truy cầu an dật và tự thoả mãn với trạng thái của mình. Vào giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp, không còn nhiều thời gian nữa, vì vậy tôi phải tiến về phía trước và không nên để lại bất kỳ sự hối hận nào. Vì vậy, cuối cùng tôi đã buông bỏ chấp trước của mình và đi đến khu phố Tàu.
Cách tiếp cận giảng chân tướng của tôi là bắt đầu trò chuyện xã giao trước, tạo nên một sự kết nối, và sau đó mới đi đến chủ đề chính. Tôi sẽ bắt đầu bằng cách này: “Chào anh! Hôm nay trời nóng quá, hơn 30 độ. Anh đang đi dạo à? Ra đường đi bộ rất tốt cho sức khỏe.” Nếu tôi thấy một gia đình có con, tôi sẽ khen con cái của họ thật dễ thương. Nếu tôi thấy sinh viên mặc quần áo đẹp, tôi sẽ khen họ. Tôi luôn mỉm cười để họ cảm thấy ấm áp và muốn nói chuyện với tôi.
Khi tôi nói chuyện với họ, tôi sẽ đưa cho họ tài liệu chân tướng và giải thích về “tam thoái”, chính là thoái khỏi các tổ chức đảng đoàn đội của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi cũng giải thích về việc các quan chức ĐCSTQ sử dụng tiền thuế của người dân để mua nhà cửa và sống cuộc sống xa hoa. Tôi nhắc họ về luật pháp Trung Quốc chỉ là một thứ được sử dụng để bảo vệ các quan chức tham nhũng và không có công lý cho những công dân thấp cổ bé họng không có tiền hay quyền lực. Tôi nói với họ về tội ác mổ cướp nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công của ĐCSTQ và rất nhiều dối trá mà nó thêu dệt nên để bôi nhọ Pháp Luân Công.
Rất nhiều người đồng ý với những điều tôi với cho họ về ĐCSTQ. Có một lần tôi nói chuyện với một sinh viên đến từ Đại Lục và anh nói rằng anh biết về nạn đói kinh hoàng khiến hơn mười triệu người Trung Quốc bị đói đến chết. Anh ấy đã tam thoái không chút do dự.
Một lần khác, tôi nhìn thấy hai người ở quảng trường khu phố Tàu, nên đã đi đến chỗ họ để giảng chân tướng. Một người nói: “Tôi chỉ là một bí thư chi bộ, nhưng ông này là cục trưởng. Hãy nói chuyện với ông ấy.” Tôi liền nói với ông cục trưởng: “Tình hình chính trị ở Trung Quốc thối nát đến nỗi các quan chức chính phủ ở mọi cấp độ đều tham nhũng. Tiền có thể mua mọi thứ. Ông là một cục trưởng và ông chắc chắn biết rõ về sự tham nhũng tràn lan này.”
“Pháp Luân Công là một môn tu luyện tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Tuy nhiên, ĐCSTQ không thể chịu đựng được một môn khí công tu luyện bình hòa như vậy. Nó đã dựng nên vụ tự thiêu Thiên An Môn để kích động sự thù hận của người dân đối với Pháp Luân Công. Video ghi hình vụ tự thiêu đã được UNESCO giám định và kết quả cho thấy đây là một sự kiện được dàn dựng. Trong những năm gần đây, ĐCSTQ đã thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công trên diện rộng. Nghị quyết 343 của Quốc hội Hoa Kỳ đã lên án mạnh mẽ nạn thu hoạch nội tạng sống do nhà nước Trung Quốc bảo hộ. ĐCSTQ còn xấu xa hơn cả Đức Quốc xã.”
Ông cục trưởng cảm khái nói ĐCSTQ không còn hy vọng nữa rồi, tôi đồng ý thoái đảng.
Tại sự kiện Festival châu Á năm 2016, Tổng lãnh sự Trung Quốc tại Chicago đã có bài phát biểu, sau đó nhiều người hộ tống ông đến bãi đỗ xe. Tôi đi theo họ và hô to: “Thưa ông, ông có nghe nói về việc thoái đảng bảo bình an không? ĐCSTQ phạm tội ác mổ cướp nội tạng sống từ các học viên Pháp Luân Công, Trời sẽ diệt nó. Thoái khỏi ĐCSTQ sẽ được bình an. Xã hội Trung Quốc bây giờ đã bại hoại. Giải thể ĐCSTQ thì xã hội Trung Quốc mới có tương lai.” Một trong số họ gật đầu, và những người khác im lặng lắng nghe. Tổng lãnh sự bất ngờ quay lại cảnh báo người của ông ấy không được nói chuyện với tôi.
Tôi từng gặp một đặc vụ Trung Quốc ở khu phố Tàu. Tôi đã nói chuyện với anh ấy về nạn thu hoạch nội tạng sống. Anh ấy nói với tôi: “Các bạn của tôi ở Trung Quốc nói rằng họ không dám làm điều đó nữa.” Tôi trả lời rằng tội ác mổ cướp nội tạng vẫn đang tiếp diễn và ĐCSTQ vẫn không thả các học viên Pháp Luân Công đang bị giam giữ. Tôi khuyên anh ấy làm tam thoái, và anh ấy đã vui vẻ đồng ý. Trước khi chia tay, anh tiết lộ mình là một đặc vụ. Tôi nhắc anh ấy rằng bất kể nghề nghiệp của anh là gì, chỉ chỉ bằng cách hành thiện mới có được một tương lai tươi sáng.
Tôi cũng gặp những người không chỉ từ chối lắng nghe tôi mà còn định đánh tôi. Một lần, tôi đã giảng chân tướng cho một cặp vợ chồng. Người phụ nữ vui vẻ làm tam thoái, nhưng người chồng thì hoàn toàn không chú ý đến tôi. Tôi nói với ông ấy: “Thưa ông, vợ của ông đã thoái đảng, và ông cũng nên làm như vậy. Đừng ủng hộ việc sát nhân của ĐCSTQ. ”Người đàn ông đột nhiên quay lại và định đánh tôi. Khuôn mặt ông đỏ bừng, và tay ông vung lên. Chúng tôi chỉ cách nhau khoảng một mét, nhưng bằng cách nào đó ông ấy không thể đến chạm đến tôi.
Một lần khác, hai người đàn ông từ chối lắng nghe tôi. Một trong số họ đã đẩy tôi rất mạnh. Tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể mình như biến thành một toà tháp bằng sắt. Dù ông ấy đẩy mạnh đến mức nào, tôi cũng không dịch chuyển. Trong thâm tâm tôi hiểu rằng Sư phụ đang dùng thần thông để bảo hộ tôi.
Thời gian trôi đi, tôi ngày càng làm tốt hơn việc giảng rõ chân tướng và ngày càng có nhiều người thoái khỏi ĐCSTQ. Số người tam thoái hàng ngày từ một vài người đến khoảng 50 người mỗi ngày. Tôi biết đó là nhờ Sư phụ đã an bài những người này đến để tôi để tôi có thể giúp họ. Đó đều là Sư phụ đã làm trong một không gian khác. Tất cả những gì tôi làm là bước ra ngoài đường và nói chuyện một chút, nhưng Sư phụ đã ban cho tôi uy đức vĩ đại khi cứu người.
Tuy nhiên, những chấp trước của tôi đã nổi lên rõ hơn khi ngày càng nhiều người tam thoái. May mắn thay, tôi đã nhanh chóng nhận ra tâm hoan hỷ, tâm hiển thị, truy cầu an dật, xu hướng đổ lỗi cho người khác, tự cao, và những chấp trước khác. Pháp của Sư Phụ xuất hiện trong đầu tôi:
“toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã kịp thời quy chính bản thân để loại bỏ những chấp trước này.
Có một điều tôi nhớ rõ ràng. Đó là vào tháng 7 năm 2016, nhiệt độ lên tới 35 độ trong vài ngày liên tục. Tôi nghĩ về việc nghỉ ngơi một vài ngày và chờ thời tiết mát hơn trước khi đi ra ngoài để giảng chân tướng. Tôi nằm xuống để ngủ trưa. Đột nhiên, một tấm bảng trắng xuất hiện trước mắt tôi. Nó được bao phủ bởi những bức ảnh chân dung của mọi người. Tôi nhận ra Sư phụ đang điểm hoá để tôi đi giảng chân tướng và rằng những người đó là những người cần được cứu.
Tôi đã đến khu phố Tàu ngay lập tức. Tất cả những người tôi đã giúp làm tam thoái đều là những người có hình ảnh xuất hiện trên tấm bảng trong giấc mơ của tôi. Tôi biết rằng Sư phụ luôn ở bên chúng ta.
Tôi đã tu luyện Đại Pháp được 20 năm. Có rất nhiều điều tôi không làm tốt, nhưng tôi có thể tự khắc phục được nhờ những điểm hoá của Sư phụ. Sư phụ đôi khi điểm hoá cho tôi trong giấc mơ, hoặc Sư phụ an bài các đồng tu hoặc các thành viên trong gia đình nói cho tôi biết mình cần phải cải thiện điều gì.
Một lần, tôi có xung đột với một đồng tu. Tôi đã không nhận ra đó là một khảo nghiệm để tôi đề cao tâm tính của mình và quyết định không nói chuyện với anh ấy nữa. Trong một vài ngày, tôi cảm thấy thực sự chán nản. Một đêm nọ tôi có một giấc mơ, trong đó tôi thấy Sư phụ đang quấn một sợi dây thừng quanh một đôi đũa. Khi tôi thức dậy, tôi nhận ra rằng Sư phụ đang yêu cầu chúng tôi gắn bó với nhau như những đồng tu. Tôi hiểu rằng chúng ta nên trân trọng mối tiền duyên của chúng tôi với các bạn đồng tu. Xét cho cùng, tất cả chúng ta đều đến vì Pháp. Bất cứ khi nào có xung đột, đó là lúc để chúng ta hướng nội để cải thiện bản thân mình.
Đã lâu rồi tôi mới viết một bài chia sẻ. Tôi chỉ ghi lại những suy nghĩ của tôi, vì vậy bài viết chia sẻ của tôi có thể không được mạch lạc. Tôi cảm ơn một đồng tu đã khuyến khích tôi viết bài chia sẻ này. Bây giờ tôi thấy rằng quá trình viết bài chia sẻ đã giúp tôi đề cao bản thân mình.
Nếu có bất cứ điều gì không phù hợp, xin hãy vui lòng chỉ ra.
Cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội miền Trung Mỹ quốc năm 2018)
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/2/171367.html
Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/31/371889.html
Đăng ngày 07-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.