Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 26-7-2018] Trong suốt sáu tháng vừa qua, tôi đã liên tục bị bế tắc khi phối hợp với các học viên trong hai hạng mục. Tôi cảm thấy khả năng kỹ thuật của họ còn yếu kém. Họ bác bỏ ý kiến mà tôi cho là tốt hơn. Trong tâm, tôi cho rằng việc này gây trở ngại tôi phát huy năng lực của mình và tác động tiêu cực đến kết quả tổng thể của các hạng mục. Thái độ của tôi trở nên tiêu cực. Khi ấy công việc người thường đột nhiên trở nên bận rộn, cuối cùng, khiến tôi ít đặt tâm vào những hạng mục này.

Gần đây, một học viên ở địa phương tôi qua đời. Anh cảm thấy mình tu luyện tốt và đã làm rất nhiều việc chứng thực Pháp, vì vậy từ chối nghe đề xuất của các học viên khác, trong khi việc học Pháp của bản thân anh không có hiệu quả tốt.

Anh là một học viên tinh tấn, nhưng thân thể anh bắt đầu xuất hiện những triệu chứng nghiệp bệnh. Vào lúc cuối, anh vô cùng thống khổ và đã qua đời. Tôi đã chứng kiến toàn bộ quá trình. Tôi cảm thấy rằng vì anh đã làm một số việc chứng thực Đại Pháp, nên trong tâm anh, anh đã đem thành tích của mình phóng đại lên. Anh cũng cảm thấy mọi người đều thua kém mình. Từng bước một, anh đã để mình tự tâm sinh ma và mất đi sinh mạng.

Không phát hiện ra vấn đề “tự tâm sinh ma” của bản thân

Là người tu luyện, chúng ta biết rằng khi thấy ai đó có vấn đề, chúng ta cần xem lại bản thân có chấp trước tương tự không. Tôi nhận ra rằng mình cũng cảm thấy tự hào thái quá về những thành tích của bản thân, và tôi đã tự đề cao mình. Tôi biết không nên nhận tất cả công trạng về mình vì tôi không thể đạt được những thứ đó nếu không có Sư phụ gia trì. Nhưng tôi đã thường xuyên nghĩ về những gì mình đã làm qua hàng năm để chứng thực Đại Pháp và, một cách vô thức, tôi thường so sánh năng lực của mình với năng lực của các học viên khác. Tôi bắt đầu đánh giá cao bản thân và xem thường những người khác.

Cách đây một vài ngày, một học viên nói với tôi rằng các sản phẩm từ một trong những hạng mục mà tôi tham gia đặc biệt tốt. Tuy nhiên, tôi không có cảm nhận tương tự. Tôi cảm thấy rằng vì tôi rất ít tham gia trong hạng mục đó, nên chất lượng đã bị giảm đáng kể. Nhưng học viên đó nói với tôi rằng anh cảm thấy chất lượng rất tốt, và nó sẽ khởi tác dụng cứu người.

Khi nghe anh chia sẻ, tôi cảm thấy xấu hổ. Vì tâm lý tiêu cực, tôi đã đánh giá thấp các sản phẩm. Trên thực tế, sản phẩm nhìn rất ổn; mọi người sẽ bị thu hút và được cứu. Tôi nghĩ: “Không phải mình đang bị tự tâm sinh ma sao?”

Sư phụ giảng:

“Nếu mỗi cá nhân ai trong họ cũng cảm thấy bản thân có bản sự, họ đều cảm thấy năng lực của mình mạnh, họ đều cảm thấy điều mình nói là đúng, cứ cứng nhắc không thôi, kỳ thực vào lúc ấy, những ai cứng nhắc không thôi kia là có vấn đề. Tư tưởng họ nghĩ rằng ‘biện pháp của tôi có thể làm tốt hơn cho Pháp’, chứ họ tuyệt [đối] không nghĩ rằng ‘tôi đang hiển thị bản thân tôi’, mà cựu thế lực liền tóm chắc điểm mà họ nắm cứng đó, không ngừng tăng cường nó lên —bạn là đúng, bạn là đúng, bạn làm rất là đúng!— do đó lúc ấy là không thanh tỉnh. [Nếu] thật sự lý trí thử nghĩ về mình, rồi lại nghĩ về ý kiến của người khác, [thì] tôi nghĩ rằng sự việc sẽ làm tốt. Lúc ấy vì sao không nghĩ tới mình? Đừng sợ mất đi cơ hội biện pháp của mình được lựa chọn, càng không nên có tâm không phục.

Chư Thần, họ không nhìn vào biện pháp chư vị được lựa chọn hay không được lựa chọn, mà lúc ấy họ nhìn vào tâm của chư vị là buông hay là không buông. Buông xuống rồi, không lựa chọn biện pháp của chư vị, chư vị trong sự việc này mà chư vị buông xuống được, lại còn hiệp trợ để việc này làm cho tốt hơn, thì chư vị là đề cao, thì chư vị có thể đề cao tầng thứ. Tu luyện là gì? Đó chính là tu luyện. Mình cứ cứng nhắc ở chỗ đó, mình cứ nhất định phải nhấn mạnh bản thân mình, xem ra là vì Pháp, nhưng thực tế là không lý trí, không thật sự suy nghĩ một cách thiết thân, [không] suy xét trước sau một cách tốt hơn. Nhưng [chư vị không lên tiếng khi thấy] thật sự suy xét vấn đề không toàn diện và dẫn tới tổn thất cho Đại Pháp thì đương nhiên không được, khi thấy có chấp trước và tâm bất thuần [mà mặc kệ thì] lại càng không được. Do đó cần phải thành thục hơn lên trong Pháp.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Đã lâu rồi tôi mới học bài giảng này. Khi đọc lại, tôi đã bị chấn động. Sau khi hình thành một quan niệm, tôi chưa từng hoài nghi phán đoán của mình. Tôi thực sự cảm thấy rằng trình độ chuyên môn của các đồng tu không đạt, và việc này ai cũng nhìn thấy rõ. Hiện giờ tôi đã nhận ra rằng cựu thế lực đang tăng cường những tư tưởng của tôi về việc “Ngươi đúng. Ngươi rất đúng!”

Mặc dù, tôi đã làm một số việc chứng thực Pháp, nhưng tôi không nên đặt nặng tâm vào điều đó. Làm các việc không tương đương với tu luyện, và điều đó không có nghĩa là người đó tu được tốt. Nếu chúng ta bị chấp trước vào những việc mà chúng ta đã làm, chấp trước này có thể bị tà ác lợi dụng.

Bây giờ tôi đã hiểu tại sao ở thời Trung Quốc cổ đại, khiêm tốn lại được xem là một trong những đức tính tốt nhất. Và trong văn hóa phương Tây cũng có câu ngạn ngữ: “Kiêu ngạo là ma quỷ” (Pride is the devil).

Trên đây là nhận thức của cá nhân tôi, tôi muốn chia sẻ điều này ra để cảnh tỉnh bản thân cũng như các học viên khác. Nếu có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/26/371513.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/8/171434.html

Đăng ngày 15-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share