Bài viết của Thiện Duyên, đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 4-5-2018] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm và cuộc đời tôi đã thay đổi. Tôi cùng gia đình được thụ ích rất nhiều từ Đại Pháp.

Buông bỏ tâm oán hận

Tôi là hiệu trưởng một trường mẫu giáo trong làng. Tháng 4 năm 1998, tôi bị bốn giáo viên có quan hệ với trưởng làng và cán bộ điều hành đánh. Tôi là người có tính cách mạnh mẽ và lý trí. Nhưng tôi không chịu thua thiệt, đặc biệt tôi chưa bao giờ để ai lợi dụng mình.

Tôi luôn khó chịu với người cán bộ điều hành vì cô ấy đã phân công những người không đủ năng lực đến làm việc tại trường mẫu giáo. Sau khi bị đánh, tôi còn ghét cô ấy hơn. Tôi đã một lần cãi nhau to với cô ấy, đạp cửa nhà cô ấy, và buộc cô ấy ra trước uỷ ban xã và văn phòng huyện để giải thích. Thời gian đó, tôi ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí tranh đấu với cô ấy cả trong mơ.

Khi vẫn còn trong trạng thái bực tức, tôi gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ tháng 7 năm 1998. Tôi biết được Chân – Thiện – Nhẫn là đặc tính của vũ trụ và, là người tu luyện, tôi cần tuân theo các Pháp lý đó.

Đạo đức của tôi thăng hoa, tôi bỏ được tính nóng nảy và trở nên khoan dung với mọi người. Khi gặp mâu thuẫn, tôi hướng nội tìm cái sai của bản thân. Thậm chí tôi không còn hận những người đã đánh tôi và thuyết phục gia đình không nên tìm cách trả thù.

Thêm vào đó, chứng mất ngủ, đầy hơi, viêm khớp và các bệnh tật khác đã dày vò tôi trong nhiều năm đã biến mất mà không cần bất cứ điều trị y tế nào.

Nói với Uỷ ban khu phố và cảnh sát về Đại Pháp

Tháng 6 năm 2015, tôi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên Viện kiểm sát nhân dân tối cao và Toà án nhân dân tối cao.

Tháng 8, uỷ ban khu phố nói muốn đến gặp tôi. Nhưng tôi bảo với họ rằng tôi sẽ đến văn phòng của họ. Đây là cơ hội để tôi loại bỏ tâm sợ hãi.

Tôi đến nhóm học Pháp và các bạn đồng tu đã cho tôi một số lời khuyên và giúp tôi thanh trừ can nhiễu. Trên đường tới văn phòng của họ, tôi quyết tâm trừ bỏ tâm sợ hãi.

Trong văn phòng có hai người đàn ông và một phụ nữ. Họ hỏi có phải tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không, và tôi trả lời “Đúng vậy”. Họ yêu cầu tôi ký vào bản tuyên bố từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi kể cho họ lý do vì sao tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, về việc tôi đã bị các đồng nghiệp đánh thế nào, tu luyện đã cải biến tâm tính của tôi ra sao, và tôi đã tha thứ cho họ. Tôi hỏi các nhân viên uỷ ban “Tôi là loại người nào nếu ký vào bản cam kết từ bỏ Chân – Thiện – Nhẫn?”

Tôi nói với họ không nên trở thành kẻ gánh tội cho ĐCSTQ. Mệnh lệnh đàn áp Pháp Luân Đại Pháp chỉ được truyền đạt qua miệng chứ không phải là luật.

Sau đó tôi cùng một học viên tới uỷ ban khu phố. Uỷ ban khu phố yêu cầu một cảnh sát tham gia cùng chúng tôi, tôi nhận ra nhân viên cảnh sát huyện này là hàng xóm của tôi. Tôi chào hỏi anh ấy như một người bạn cũ.

Tôi cùng học viên kia đã nói cho họ biết chân tướng về Đại Pháp. Tôi bảo họ rằng tôi đã kiện Giang với mục đích phơi bày cuộc đàn áp dã man đối với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi kể cho họ nghe việc các cán bộ tham gia vào cuộc bức hại đã phải chịu quả báo như thế nào.

Tôi cũng đề cập đến câu chuyện của hai người trong huyện đã tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Giờ đây, họ đang phải hứng chịu bệnh tật. Tôi nói đó là thiên lý.

Tôi nói rằng các học viên Pháp Luân Công đã mạo hiểm bản thân, cho dù có thể bị bắt, đánh đập, hay bỏ tù nhưng họ vẫn cố gắng nói cho mọi người biết sự thật về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Và việc khởi kiện Giang Trạch Dân không có gì sai cả.

Học viên kia nói “Sau khi tu luyện Đại Pháp, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Năm nay tôi 74 tuổi, nhưng thanh niên cũng không đuổi kịp tôi khi tôi đi bộ.”

Bà ấy nói tiếp “Trước đây, vì không có tiền trị bệnh, mà tôi đã khóc nhiều đến nỗi hỏng cả mắt. Tôi phải dùng đến kính. Bây giờ tôi không cần kính nữa. Tôi có nhiều vết sẹo trên mặt do bệnh đậu mùa, giờ chúng cũng biến mất.”

Năm nhân viên chính quyền ngồi im lắng nghe, còn người cảnh sát nói “Chân – Thiện – Nhẫn là tốt. Thế giới cần có Chân – Thiện – Nhẫn.”

Chủ tịch uỷ ban khu phố muốn tôi ký vào bản cam kết không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Người cảnh sát đó đã ngăn cản và nói “Bà ấy vẫn đang tu luyện. Bà ấy sẽ không ký. Nếu không tu luyện bà ấy sẽ bị ốm. Bà ấy chắc chắn sẽ không ký. Đừng yêu cầu bà ấy nữa.”

Gia đình tôi được thụ ích từ Đại Pháp

Đại Pháp không chỉ thay đổi cuộc đời tôi, mà gia đình tôi cũng được thụ ích. Chồng và con gái tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Họ rất khoẻ mạnh và có công việc tốt.

Tôi cũng đang trông nom đứa cháu ngoại 7 tuổi. Tôi thường đọc Chuyển Pháp Luân cho cháu nghe. Khi cháu bị sốt, tôi không cho uống thuốc mà bảo cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Cháu đã phục hồi rất nhanh.

Chị gái tôi bị chẩn đoán ung thư dạ dày và đã làm phẫu thuật cắt 3 phần 4 dạ dày vào tháng 4 năm 2009. Chị ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau đó nửa tháng. Đã hơn 8 năm trôi qua, sức khoẻ của chị ấy rất tốt.

Vợ của cháu trai tôi bị u xơ cổ tử cung và cần làm phẫu thuật vào năm 2012. Cháu đã rất sợ hãi. Tôi bảo cháu hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Kết quả là cháu chỉ cần tiểu phẫu và sức khoẻ phục hồi rất nhanh.

Anh rể tôi 73 tuổi. Anh ấy đã cắt dạ dày vì bị ung thư. Sức khoẻ của anh ấy xuống dốc nghiêm trọng. Tôi nói rằng chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới cứu được anh. Từ đó, anh nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và xem các video hướng dẫn luyện công hàng ngày. Chúng tôi cùng luyện công và anh đã hồi phục rất nhanh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/10/363961.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/4/169576.html

Dịch ngày 03-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share