Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-12-2012] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2008. Trước đó, tôi bị liệt vì thiếu máu và teo cơ. Tôi rất đau đớn và cảm thấy rằng chết còn tốt hơn. Thậm chí tôi đã muốn tự tử trong thời gian đó, nhưng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi và giúp tôi đi lại được.

Từ khi sinh em bé vào năm 1993, tôi đã bị thiếu máu, mất ngủ và tay chân bị mất lực. Năm 2003, chồng tôi qua đời, điều này ảnh hưởng xấu đến tôi. Kết quả là, bệnh của tôi trở nên xấu hơn. Tôi không muốn ăn và sống nhờ vào uống thuốc. Sau đó tôi không chỉ bị thiếu máu, mà bụng tôi còn bắt đầu xuất huyết. Tôi đã đến bệnh viện Thiên Tân để chữa trị. Kết quả kiểm tra cho thấy tôi bị thiếu máu dinh dưỡng. Tôi đã dùng nhiều thuốc nhưng không có thay đổi gì. Cuối cùng, tôi bị bệnh bạch cầu và teo cơ.

Năm 2007, cha tôi bị bệnh và phải nhập viện. Lúc đó tôi không thể đi lại được. Sau khi cha tôi qua đời, tình trạng của tôi trở nên tệ hơn. Anh chồng tôi (người đã chăm lo rất nhiều cho mẹ con tôi sau khi chồng tôi qua đời) nói với mẹ chồng tôi: “Chúng ta phải đưa cô ấy đến bệnh viện.” Mẹ chồng tôi hỏi: “Chúng ta có thể đưa đi chữa trị ở đâu?” Anh ấy trả lời: “Hãy đến Bệnh viện Đại học Y Hiệp Hòa Bắc Kinh!” Khi chúng tôi đến đó, bác sĩ quyết định thực hiện một cuộc kiểm tra tổng quát cho tôi. Tôi không thể ăn uống gì sau khi thức dậy vào buổi sáng. Họ đã đưa cho tôi một bát ngũ cốc trắng. Khi tôi cố gắng ăn nó, tôi đã nôn ra. Bác sĩ nói: “Cô phải ăn gì đó; nếu không, cô không thể làm xét nghiệm được.” Vì tôi không thể ăn gì cả, bác sĩ nói: “Nếu không, chúng tôi sẽ lấy tủy của cô để xét nghiệm.” Sau khi xét nghiệm tủy, họ vẫn không thể chẩn đoán được căn bệnh của tôi. Thậm chí tệ hơn là tôi đã bị liệt.

Sau khi trở về nhà, mẹ chồng tôi đã chăm sóc cho tôi từ việc ăn, uống đến đổ nước tiểu và phân. Sống cách này khiến tôi lo lắng vô cùng. Tôi nghĩ: “Cuộc đời mình kết thúc như thế này sao? Đời mình có nghĩa gì nếu tiếp tục sống như thế này? Mình chỉ mang lại thêm gánh nặng và phiền phức cho người khác. Chết vẫn còn tốt hơn.” Tuy nhiên, mỗi khi nghĩ đến con trai 10 tuổi của mình, tôi cảm thấy hết sức đau khổ. Con trai tôi còn rất nhỏ, và cha cháu đã qua đời. Nếu tôi chết đi, cháu sẽ mất cả cha mẹ và trở thành trẻ mồ côi.

Tôi rất khổ sở trong khoảng thời gian đó. Tôi muốn sống, nhưng không thể sống tốt; tôi muốn chết nhưng không thể chết. Mỗi ngày tôi phải chịu đựng đau khổ và rất chán nản. Mẹ chồng tôi đã khích lệ tôi: “Mạnh mẽ lên. Con phải tiếp tục sống vì con trai. Cháu không thể mất cả cha lẫn mẹ. Chúng ta phải tìm phương pháp chữa lành bệnh của con.” Bà đã thảo luận với anh chồng tôi và quyết định đưa tôi đến Bệnh viện Huyết học Lang Phường. Họ đã thuê một y tá đặc biệt cho tôi. Mẹ chồng tôi cách một ngày lại đến thăm tôi. Các bệnh nhân cùng phòng nói: “Mẹ chồng cô đối xử với cô thật tốt.” Tôi nói: “Bà ấy là một học viên Pháp Luân Công.” Họ hỏi: “Tại sao cô không cùng tập Pháp Luân Công với mẹ chồng sau khi trở về nhà?”

Tôi ở trong bệnh viện một tháng và tiêu tốn rất nhiều tiền, nhưng không cảm thấy tốt hơn. Tôi nghĩ: “Các bác sĩ ở đây không thể chữa lành bệnh của mình, vậy nên chúng ta đã tiêu tốn tiền bạc và công sức vô ích.”  Ngày hôm sau, tôi gọi cho mẹ chồng và nói rằng tôi muốn trở về nhà. Ban đầu bà không đồng ý, nhưng sau đó vì thấy tôi rất kiên quyết nên đã chấp thuận. Chúng tôi đã mua nhiều thuốc khi ra khỏi bệnh viện. Lúc đó, tình trạng của tôi rất khủng khiếp, đặc biệt là ở hai chân. Chân phải của tôi bị teo cơ nghiêm trọng đến nỗi nó gầy nhom và không còn cơ bắp nữa. Tôi hoàn toàn không thể đi lại hay di chuyển.

Sau khi về nhà, tôi không thể làm gì với bệnh tật của mình. Tôi có thể tìm được một phương pháp chữa trị ở đâu? Tôi không thể làm gì ngoài việc chờ chết. Nhà của chúng tôi là nơi học Pháp nhóm. Khi các học viên Đại Pháp học Pháp cùng nhau, mẹ chồng tôi bảo tôi lắng nghe họ. Lúc đầu tôi nghe Pháp không vào. Mọi người đều thoải mái đi lại, nhưng tôi không thể dù còn rất trẻ. Tôi phải làm gì vào những ngày tới? Tôi than phiền với trời đất: “Tại sao ông Trời đối xử với tôi như vậy?”

Một ngày kia tôi đột nhiên nhớ lại điều mà các bệnh nhân cùng phòng nói: “Tại sao cô không cùng tập Pháp Luân Công với mẹ chồng sau khi trở về nhà?” Đúng! Tôi phải tu luyện! Tôi phải sống. Chỉ có Đại Pháp có thể cứu tôi. Ngay khi có suy nghĩ như vậy, tôi cảm thấy rất phấn khởi. Dường như tôi đã tìm thấy một tia sáng trong bóng tối. Tôi đã tìm thấy hy vọng trong tuyệt vọng. Tôi nói với mẹ chồng: “Hãy hướng dẫn con luyện công. Con cũng muốn học Đại Pháp.” Bà nói: “Sư phụ đã giảng: “[Đối với] người bệnh rất nặng, chúng tôi không cho phép đến lớp; bởi vì người ấy không thể vứt bỏ được cái tâm trị bệnh ấy, không thể vứt bỏ được suy nghĩ về bệnh.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân) Hôm nay con đã thực tâm bày tỏ ước nguyện muốn tu luyện. Miễn là con theo các nguyên lý của Đại Pháp, Sư phụ sẽ chăm sóc con.”

Kể từ đó, mẹ chồng tôi hướng dẫn tôi luyện công. Tôi không thể đứng được, nên tôi luyện công trong tư thế ngồi. Tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ mỗi ngày và tham gia nhóm học Pháp. Vào một buổi sáng khoảng mười ngày sau đó, tôi có thể đứng dậy được nhờ sự hỗ trợ của một cái ghế. Tôi hét lên trong niềm vui: “Mẹ, hãy đến đây, con có thể đứng dậy này!” Mẹ tôi đã đưa cho tôi một cây gậy. Tôi cố bước đi chầm chậm cùng với cây gậy. Từng bước một, tôi có thể đi lại được! Nhà chúng tôi có sáu phòng. Tôi đi từ phòng đầu tiên đến phòng cuối cùng. Tôi bỏ cây gậy và đi ngược trở lại. Tôi rất hạnh phúc vì mình có thể đi tới đi lui được.

Tôi vui mừng khôn xiết. Tôi và mẹ chồng mừng rơi nước mắt. Chúng tôi biết rằng Sư phụ từ bi vĩ đại đã cứu tôi, và Đại Pháp giúp tôi đứng lại được!

Tôi dần dần hồi phục và những cơ thịt mới ở chân tôi phát triển. Sư phụ không chỉ cứu tôi, mà còn giải thoát cả gia đình tôi! Sau khi người thân và bạn bè biết những việc xảy ra với tôi, họ đều đến thăm tôi. Tôi đã kể với họ những trải nghiệm của mình. Tất cả họ đều tin rằng Đại Pháp là huyền diệu. Họ cũng biết rằng Đại Pháp là tốt. Nhiều người trong số họ đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và bắt đầu chân thành nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Tôi trở lại nhà máy làm việc. Tôi đã kể câu chuyện của mình với quản lý nhà máy và các công nhân. Họ đều rất cảm động và nói: “Chà, Pháp Luân Đại Pháp thật sự tốt và kỳ diệu!” Quản lý nhà máy nói: “Tất cả hãy nói Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Một số công nhân đã hỏi xin tôi các sách của Đại Pháp. Tôi không bao giờ tranh giành lợi ích cá nhân trong nhà máy và làm mọi việc mà ông chủ phân công. Người quản lý và tất cả công nhân đều nói: “Hãy nhìn cô ấy! Cô ấy làm mọi việc được phân công. Không nghi ngờ gì nữa, cô ấy là một học viên Pháp Luân Công! Nếu chúng ta muốn làm người tốt, tất cả phải học từ cô ấy. Hãy làm tất cả công việc được phân công. Được không?” Mọi người trả lời đồng thanh: “Được!” Trước kia, cãi vã luôn xảy ra giữa các công nhân trong nhà máy vì sự phân công việc làm không công bằng. Từ đó, cãi vã không còn xảy ra nữa. Mọi người đều tốt với nhau. Toàn bộ nhà máy đã thay đổi.

Người quản lý hỗ trợ tôi rất nhiều trong việc giảng chân tướng. Mỗi tuần tôi đều mang tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Công đến nhà máy và phân phát cho các công nhân ở đó. Mỗi cửa hàng làm việc được trang trí bằng một tấm lịch giảng chân tướng. Khi tài liệu giảng chân tướng tiết lộ bản chất thật sự của ĐCSTQ tà ác đã được chuẩn bị xong, tôi đưa chúng đến nhà máy và nói với mọi người: “Hãy đến và xem này! ĐCSTQ là một tà giáo.” Người quản lý nói: “Tất cả hãy ngừng làm việc và lắng nghe cô ấy đọc. Mọi người hãy đến nghe.” Sau khi họ nghe tôi đọc, tất cả đều biết ĐCSTQ là gì. Họ nói: “Chà, ĐCSTQ là một tà giáo!” Hầu hết họ đều thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó sau khi biết sự thật. Quản lý nhà máy nói: “Lợi nhuận kinh tế của nhà máy chúng ta trong năm nay rất tốt. Tôi cũng được hưởng lợi từ Đại Pháp. Một số người nợ tiền tôi hơn chục năm qua đã trả lại trong năm nay mà không cần tôi yêu cầu. Tôi đã nghĩ rằng họ sẽ không trả lại cho tôi. Đây là sự may mắn của tôi sau khi tin vào Đại Pháp. Tôi sẽ ủng hộ Đại Pháp mãi mãi.”

Tôi sẽ tiếp tục trở thành một người tốt, người tốt hơn nữa và cứu nhiều người hơn. Tôi sẽ không làm thất vọng sự cứu độ từ bi của Sư phụ. Tôi sẽ tôn trọng lời thệ ước tiền sử và trở thành một đệ tử chân chính của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/12/25/法轮大法使瘫痪的我从新站起来-265999.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/2/25/138254.html

Đăng ngày 10-04-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share