Bài viết của Pháp Duyên, đệ tử đại Pháp tại Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19 – 05 – 2012] Tôi may mắn bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 8 năm 1996. Tôi năm nay 71 tuổi. Với một niềm tin vững chắc vào Đại Pháp, tôi đã không do dự hoặc rớt lại phía sau trong niềm tin của tôi ngay cả khi phải đối mặt với khó khăn khốc liệt. Tôi không thể diễn tả bằng lời một cách đầy đủ lòng biết ơn của tôi với Sư Phụ và Đại Pháp. Giờ đây, sắp đến dịp kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền, để bày tỏ lòng biết ơn của tôi với Sư Phụ, tôi muốn chia sẻ một điều kỳ diệu đã xảy ra trong gia đình tôi. Tôi vẫn còn cảm thấy rất hào hứng, và những giọt nước mắt cứ rơi xuống má tôi bất cứ khi nào tôi nghĩ về nó. Mặc dù hơn một thập kỷ đã trôi qua, tôi vẫn muốn chia sẻ để mọi người có thể hiểu về Pháp Luân Đại Pháp tốt hơn.

Ngày 15 Tháng Ba, 1999, chồng tôi, là người hơn tôi mười tuổi, đột nhiên bị ngất do một cơn đột quỵ và xuất huyết não. Ông đã được gửi đến khu chăm sóc đặc biệt trong Bệnh viện Đường sắt và ở trong trạng thái bất tỉnh trong hơn 40 ngày.

Con trai tôi nhờ một số chuyên gia nổi tiếng tại địa phương, bao gồm cả giám đốc của một bệnh viện, điều trị cho chồng tôi, nhưng tình hình cũng không khá hơn là mấy. Người Giám Đốc nói với tôi, “Một chuyên gia trong khoa tim mạch trong bệnh viện của tôi đã trở thành một người thực vật. Chồng bà đã không thể cứu được nữa rồi, Chúng tôi chẳng thể làm được gì nhiều.”  Nhiều bác sĩ và y tá ở Bệnh viện Đường sắt cũng nói với tôi rằng một số nhân viên của họ đã chết hoặc trong tình trạng thực vật vì cùng một vấn đề. Họ đề nghị tôi dùng xe đưa ông ấy về nhà. Những lời này ngụ ý rằng không có hy vọng cho chồng tôi nữa. Tôi nói với họ một cách dứt khoát,“Tôi muốn ông ấy đi bộ về nhà! Tôi đã chết nếu không tập Pháp Luân Đại Pháp. Sư Phụ của tôi nói rằng một người tập luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể mang lại lợi ích cho cả gia đình. Sư Phụ của tôi chắc chắn sẽ cứu sống chồng tôi và bảo vệ ông ấy!”

Khi con trai tôi đến bệnh viện để trông nom cha mình, tôi về nhà để lấy một lư hương và các sách Đại Pháp. Tôi đặt chúng ở một vị trí thích hợp trong bệnh viện. Tôi đốt hương và đọc sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Tôi cũng mở các băng ghi âm các bài giảng của Sư Phụ cho chồng tôi nghe. Sau khoảng hai tuần, chồng tôi dần dần tỉnh lại. Lúc đầu, ông có thể cử động tay chân của mình từ từ, sau đó có thể tự ngồi dậy, sau đó có thể ăn một số thức ăn lỏng, và cuối cùng, ông có thể nói. Sau đó, chúng tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân cùng nhau. Ban đầu, tôi đọc trước và ông đọc sau. Thêm hai tuần, với hai người đỡ hai bên, ông có thể đi bộ chầm chậm ở phòng bệnh,

Kể từ đó, chồng tôi, người chưa bao giờ tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, bắt đầu xem xét bản thân mình và tự đặt yêu cầu cho mình để tuân theo các nguyên lý phổ quát Chân-Thiện-Nhẫn. Ông ấy nhìn nhận sự thống khổ trên thân thể của mình, mọi người và sự việc xung quanh ông với cách nhìn của một học viên Đại Pháp. Khi tâm tính của ông được đề cao sức khỏe của ông cũng được cải thiện.

Mặc dù cuối năm đó tập đoàn tà ác lưu manh của Giang vu khống Đại Pháp và điên cuồng bức hại các học viên, chồng tôi vẫn giữ niềm tin vững chắc vào Đại Pháp và vẫn kiên định tu luyện Đại Pháp. Ông ấy cũng nhờ tôi đỡ xuống tầng dưới để luyện công. Chúng tôi cũng chia sẻ việc phục hồi sức khỏe của chồng tôi với người khác để chứng minh Sư Phụ là tốt, Pháp Luân Đại Pháp tốt, Chân-Thiện Thiện-là tốt, và rằng tất cả những gì Cộng sản Trung Quốc Đảng (ĐCSTQ) nói về Pháp Luân Đại Pháp là những lời dối trá. Tôi không biết rằng đó chính là Giảng Chân Tướng, tôi chỉ biết rằng công Pháp tốt như thế này, thì mọi người đều có quyền được hưởng lợi, và rằng tôi nên ngăn không để mọi người bị lừa dối bởi ĐCSTQ và Giang Trạch Dân.

Thấy chồng tôi đã trở về từ cõi chết, nhiều bệnh nhân khác ở phòng bệnh cũng trân trọng mượn những cuốn sách Đại Pháp của tôi. Một bệnh nhân bị bệnh tim ở phòng bệnh bên cạnh cũng mượn Chuyển Pháp Luân và đọc nó trong ba ngày. Ông chép tay một vài đoạn, và vào ngày thứ tư, ông đã xuất viện để thực hành Pháp Luân Công ở nhà. Bệnh nhân tại các phòng khác đến xin số điện thoại và địa chỉ của chúng tôi, để họ có thể đến mượn chúng tôi sách và các bài giảng Pháp Luân Công.

Vào tháng năm, bệnh viện đã từng kết luận rằng chồng tôi sẽ chết. Trong quá trình nghe Pháp, học Pháp và nâng cao nhận thức của mình, thực hành các bài tập Pháp Luân Công và hồng Pháp, sức khỏe của ông được cải thiện rất nhiều và ông được xuất viện vào tháng Tám.

Tôi không thể kìm được nước mắt khi chồng tôi đi lại nhanh nhẹn giữa các phòng bệnh để nói lời tạm biệt các bác sĩ, y tá và bệnh nhân khác. Tôi vừa khóc vừa cười,“Xem này,  ông nhà tôi  có thể đi bộ về nhà được rồi!”.Chính là Sư phụ đã cho chồng tôi một cuộc sống thứ hai. Sư Phụ thật từ bi và vĩ đại, Pháp Luân Đại Pháp là tuyệt vời và kỳ diệu. Tất cả những người đã chứng kiến ​​điều này, bao gồm cả các bác sĩ và y tá, đã không khỏi xúc động và kinh ngạc bởi điều kỳ diệu này.

Tạ ơn Sư Phụ! Cảm ơn bạn đồng tu! Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/19/【征稿选登】“植物人”走回家-256833.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/5/27/133645.html

Đăng ngày: 03– 6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share