Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-04-2020] Một người bạn tốt của tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho tôi và gia đình tôi khi anh ấy đến thăm chúng tôi trước Tết Nguyên đán năm 2011. Mặc dù tôi là người khá cứng đầu nhưng tôi hiểu điều anh ấy đang nói và đã dùng tên thật của mình để thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới của nó.

Vài ngày sau, bạn tôi mang cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân và bảo tôi hãy đọc cuốn sách từ đầu đến cuối. Tôi nghĩ rằng mặc dù cuốn sách này bị cấm ở Trung Quốc, nhưng có lẽ bạn tôi sẽ không làm gì hại đến tôi, vì vậy tôi quyết định đọc sách.

Khi ấy tôi làm việc cho một xí nghiệp tư nhân, và sống trong ký túc xá của nhân viên. Hết Tết Nguyên đán, tôi quay trở lại làm việc và mang theo cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi bắt đầu tự đọc sách một mình trong lúc rảnh rỗi và không để ai nhìn thấy tôi. Tôi cảm thấy nội dung của cuốn sách rất ngay chính nhưng đôi khi có chút sâu sắc quá khiến tôi không thể tiếp nhận.

Khi gần đọc xong Bài giảng thứ hai, tôi đột nhiên có triệu chứng tiêu chảy. Nhưng nó không đau, cũng không gây ảnh hưởng gì đến công việc của tôi. Nó hệt như Sư phụ (Lý Hồng Chí) đã mô tả trong cuốn Chuyển Pháp Luân.

Một vài ngày sau khi đọc đến mục “Vấn đề ăn thịt,” hôm đó tôi dùng bữa và cảm thấy thịt có mùi vị thật khủng khiếp. Nhưng hương vị đã trở lại bình thường vào ngày hôm sau, hệt như Sư phụ giảng. Tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ và quyết định bắt đầu tu luyện.

Buông bỏ chấp trước vào được mất

Tôi bắt đầu nghiêm khắc tuân thủ các tiêu chuẩn của Đại Pháp sau khi bắt đầu tu luyện. Tại nơi làm việc, tôi chăm chỉ làm việc và sẵn sàng giúp đỡ người khác. Các công nhân đã bầu tôi làm tổ trưởng phân xưởng.

Sau khi quan sát thấy các tổ trưởng khác luôn nhận những công việc nhẹ nhàng cho họ, tôi tự nhủ mình là một học viên, và mình không nên cư xử giống như họ. Thay vào đó, tôi nhận công việc khó khăn trả lương thấp hơn cho bản thân và nhường công việc dễ dàng hơn cho người khác. Do đó, tôi là công nhân được trả lương thấp nhất trong công trường.

Một tổ trưởng nói với tôi rằng đừng khờ dại như vậy, và rằng anh ấy sẽ không bao giờ làm điều như vậy. Tôi chỉ mỉm cười. Tôi biết mình là một học viên Đại Pháp và Sư phụ đã dạy chúng ta:

“…tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã.” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Một ngày nọ trong một cuộc họp công trường, một lãnh đạo đã thông báo rằng các tổ trưởng sẽ là người nhận mức lương cao nhất ở xưởng. Một quản lý bộ phận bảo tôi rằng thông báo này thực ra là có ý dành cho tôi, vì trong các cuộc họp của nhóm quản lý, họ đều nói về việc tôi đã làm việc chăm chỉ nhất và là tổ trưởng nhưng lại có mức lương thấp nhất. Ông chủ quyết định trả lương cho tôi ở mức cao nhất để cho công bằng. Tôi biết chính Sư phụ Lý đã dùng sự việc này để khích lệ tôi làm việc tốt hơn.

Giảng rõ chân tướng sau một mâu thuẫn

Công việc của tôi cần sự phối hợp thường xuyên giữa các đồng nghiệp, đôi khi cũng có những hiểu lầm và mâu thuẫn. Một hôm có một đồng nghiệp đến gặp tôi và hỏi tôi bằng một giọng gay gắt rằng tại sao tôi lại tố cáo cô ấy với lãnh đạo. Tôi không làm việc này và đã cố gắng giải thích để cô ấy hiểu nhưng cô ấy không muốn nghe. Tôi cảm thấy bị buộc tội một cách bất công và điều đó là không đúng.

Sau khi về đến nhà tôi đã hướng nội và nhận ra trong tu luyện không có gì là ngẫu nhiên. Đây chính là thời điểm để tôi đề cao tâm tính và buông bỏ các chấp trước. Sư phụ giảng:

“Nhẫn là chìa khoá của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, uỷ khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy uỷ khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là nhẫn?, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi không còn phải cố gắng để giải thích cho cô ấy nữa. Tôi vẫn chào hỏi cô ấy mỗi khi chúng tôi gặp mặt, mặc dù cô ấy tỏ ra lạnh lùng, nhưng tôi không động tâm. Dần dần tôi cảm thấy cảm giác bị buộc tội sai và nôn nóng muốn chứng thực bản thân ngày càng yếu đi.

Một tháng sau có vài người đồng nghiệp bảo cô ấy rằng chuyện đó không phải do tôi làm. Sau đấy cô ấy nhận ra mình đã sai và cảm thấy xấu hổ. Tôi bảo với cô ấy rằng: “Chúng ta gặp nhau chính là duyên phận. Có hiểu lầm cũng không phải là vấn đề gì to tát cả. Đừng tự trách bản thân. Tôi không có giận cô chút nào đâu.“

Cô cảm thấy xúc động trước tấm chân tình của tôi. Tôi đã nhân cơ hội này để giảng rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho cô ấy và cũng thuyết phục cô thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Cô ấy không chỉ tiếp nhận những gì tôi nói mà còn bắt đầu thường xuyên niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Cô ấy còn bảo tôi rằng cô ấy cũng khuyên mẹ mình cùng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi thực sự cảm thấy mừng cho cô ấy!

Tôi đã giảng rõ chân tướng cho rất nhiều người đồng nghiệp của mình, đặc biệt là các công nhân ở xưởng. Hầu hết mọi người đều đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi cũng tận dụng mọi cơ hội để giảng rõ chân tướng cho lãnh đạo và nhân viên văn phòng.

Sư phụ luôn an bài tốt nhất

Tôi luôn muốn giảng rõ chân tướng cho một đồng nghiệp nữ sống cùng ký túc xá công ty, nhưng chúng tôi không làm cùng bộ phận và không có nhiều cơ hội tiếp xúc. Tôi có vài lần cố gắng tiếp cận cô ấy, nhưng không thành công. Tôi nghĩ sẽ thật tốt nếu cô ấy tình cờ ở trong ký túc xá của mình khi tôi tan làm.

Ngạc nhiên thay, sau khi tan làm, đèn ký túc xá của cô ấy đã sáng. Tôi biết chính Sư phụ đã an bài việc này cho tôi. Nhưng bây giờ phải dùng lý do gì để có thể gõ cửa nhà cô ấy được? Sau đó tôi thấy cửa phòng cô ấy mở ra và có thể nhìn thấy cô ấy đang ở trong nhà. Vì vậy, tôi tự nhiên bước đến chào hỏi và giảng chân tướng cho cô ấy.

Tôi ngộ được rằng mặc dù thân thể Sư phụ ở không gian này không ở cạnh tôi, nhưng Ngài biết mọi thứ chúng ta nghĩ và Ngài đã an bài trước mọi thứ cho chúng ta. Điều chúng ta cần làm là bước ra và làm việc của chúng ta cần làm.

Tôi chỉ nói chuyện về Đại Pháp cho ông chủ của công ty tôi hai lần. Nhưng lần đầu ông ấy nói rằng ông không tin vào Thần và sau đó chỉ bảo tôi hãy làm công việc của mình cho thật tốt.

Lần khác là khi tôi chuẩn bị về nhà, và trông thấy xe hơi của ông ấy đậu trước toà nhà. Tôi nghĩ đây có thể là cơ hội, và tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi cứu ông ấy. Tôi phát chính niệm trong khi đến văn phòng của ông ấy.

Tôi bắt đầu câu chuyện bằng đề tài rằng nhiều người chỉ chú ý đến lợi ích của bản thân mà không cân nhắc liệu hành động của họ có gây hại cho công ty hay không. Tôi bảo ông ấy rằng Đại Pháp yêu cầu chúng ta phải vị tha và quan tâm đến người khác như thế nào, vì vậy tôi đã làm việc siêng năng mà không màng lợi ích cá nhân.

Ông chủ của tôi đáp lại: “Nếu tất cả mọi người trong công ty đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì tất cả họ sẽ làm việc hết sức mình và công ty sẽ không cần phải dùng đến thiết bị giám sát công nhân.”

Tôi nói cho ông nghe về vụ án tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn là do ĐCSTQ và CCTV dàn dựng để kích động người dân thù hận Pháp Luân Đại Pháp, và làm thế nào lại có một “tàng tự thạch” 270 triệu năm tuổi ở tỉnh Quý Châu có nội dung dự đoán sự sụp đổ của ĐCSTQ.

Tôi cũng bảo ông ấy về nguyên lý “thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.” Cuối cùng, tôi nói: “Hôm nay tôi không xem anh là ông chủ của tôi mà là anh trai của tôi. Tôi chỉ mong anh minh bạch chân tướng và có được một tương lai tươi sáng.”

Ông chủ của tôi nói rằng ông ấy đã hiểu mọi thứ mà tôi nói lần này. Ông ấy đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và cũng hỏi tôi cách niệm chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.” Tôi nói với ông ấy rằng việc niệm chín chữ này sẽ hiệu quả bất kể ông ấy niệm trong tâm hay đọc to thành tiếng, miễn là ông ấy thành tâm. Một chúng sinh cuối cùng cũng đã được cứu!

Tôi ngộ được rằng miễn là chúng ta thực sự nghĩ cho người khác, thực sự tin vào Đại Pháp và có chính niệm thì Sư phụ sẽ an bài tốt nhất cho chúng ta. Như Sư phụ đã giảng:

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân”

(Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Hãy cùng nhau tinh tấn hơn, cứu nhiều chúng sinh hơn và hoàn thành sứ mệnh của chúng ta trong giai đoạn cuối cùng này của Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/6/402482.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/8/13/186328.html

Đăng ngày 03-09-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share