Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-02-2020] Tôi từng là một người có cá tính rất mạnh, ganh đua háo thắng, và lúc nào muốn hơn người khác. Cuộc sống của tôi rất mệt mỏi. Tôi mắc nhiều căn bệnh và thường than trách cuộc đời sao thật bất công với mình. Nhưng mọi thứ đã dần dần cải biến sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Bây giờ tôi đã là một người khỏe mạnh và nhìn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của mình. Khi tôi bế cháu nội đi dạo, nhiều người còn tưởng tôi lại mới sinh con. Thực ra tôi đã 52 tuổi rồi.

Sư phụ ban cho chúng ta điều tốt đẹp nhất

Lần đầu tiên tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân là vào tháng Năm năm 1999, nhưng không có cơ hội để học năm bài công pháp vì cuộc bức hại Pháp Luân Công đã diễn ra chỉ hai tháng sau đó. Tôi biết tất cả những lời tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chống lại môn tu luyện đều là vu khống, nhưng vì sợ ĐCSTQ nên tôi đã ngừng tu luyện.

Đến năm 2003, bất hạnh gia đình đã giáng xuống người tôi. Chồng tôi, người không phải là trụ cột về kinh tế trong gia đình đã ngoại tình và bắt đầu dùng thuốc gây nghiện. Tôi không thể chịu nổi điều này và cơ thể tôi đã bị ảnh hưởng rất nhiều từ những căng thẳng và áp lực trong cuộc sống gia đình. Sức khỏe của tôi tuột dốc nhanh chóng và tôi sụt cân rất nhiều. Gương mặt của tôi luôn lộ vẻ đau buồn, khắc khổ.

Một người bạn của tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nhìn thấy tôi trong tình cảnh đáng thương này nên đã khuyên tôi quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy nói: “Tu luyện Đại Pháp sẽ giúp bạn khỏe mạnh và tìm được ý nghĩa cuộc sống.”

Xúc động, tôi trở về nhà, cầm lấy cuốn sách Chuyển Pháp Luânvà bắt đầu đọc.

Sư phụ yêu cầu các học viên trở thành những người tốt trong xã hội, và chúng ta phải nghĩ cho người khác trước trong mọi việc chúng ta làm.

Tuân theo những lời dạy của Sư phụ, tôi cố hết sức để chăm sóc chu đáo cho gia đình. Kết quả là, bất hạnh gia đình nhanh chóng biến mất. Khi chồng tôi về nhà, tôi cư xử dịu dàng, lo cơm nước và giặt giũ quần áo cho anh ấy. Khi ba mẹ chồng phải trả lại căn hộ thuê, tôi đưa họ về nhà chúng tôi ở và chăm sóc họ. Con trai tôi trở nên có trách nhiệm hơn và trở thành học giỏi ở trường.

Tôi không nghĩ đến danh, lợi cũng không oán hận chồng vì những hành xử xấu của anh ấy và gạt hết tất cả những rắc rối sang một bên. Tôi biết rằng những thứ này trong xã hội người thường chỉ như khói tan mây tản, trong khi sinh mệnh đắc Pháp thì có ý nghĩa lớn lao hơn rất nhiều.

Tôi mong mỏi làm theo như lời Sư phụ dạy – vứt bỏ danh và lợi. Tôi muốn trở thành một người tốt và chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chưa đến một năm, sức khỏe của tôi đã có những cải biến đáng kể. Tôi đã tăng cân và trở nên khỏe mạnh. Da dẻ của tôi trở nên mềm và hồng hào. Mọi người nói tôi trông trẻ ra nhiều. Khi nghe họ khen, tôi bảo họ rằng chính Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi.

Gia đình tôi cũng thụ ích từ Đại Pháp.

Chồng tôi đã chấm dứt mối quan hệ ngoài luồng, cai được nghiện và không đi chơi bời nữa. Anh ấy thậm chí còn giúp tôi làm việc nhà. Con trai tôi cưới được một cô vợ có gia đình khá giả nên cũng không cần bất kỳ sự hỗ trợ tài chính nào của chúng tôi. Hai cháu đã có con và chung sống hạnh phúc.

Chứng kiến những sự thay đổi tích cực từ gia đình chúng tôi, bạn của chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Miễn là chúng ta mong muốn tu luyện một cách chân chính và đo lường bản thân dựa theo tiêu chuẩn của Pháp thì Sư phụ sẽ ban cho chúng ta những điều tốt nhất.

Đạo đức được đề cao

Là một y tá và cũng là học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn cố gắng hoàn thành thật tốt công việc của mình. Ban lãnh đạo bệnh viện muốn đề bạt tôi lên làm y tá trưởng với điều kiện là tôi không được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa. Khi tôi từ chối, bệnh viện đã chuyển tôi đến khoa ung thư mới được thành lập vào năm 2012.

Tất cả bệnh nhân ở đây đều phải làm hóa trị. Khi những y tá khác gặp rắc rối với bệnh nhân, hoặc cần tư vấn về một số vấn đề hoặc quy trình, nếu y tá trưởng không thể giúp thì họ đều tìm đến tôi. Các bệnh nhân bắt đầu nghĩ rằng tôi là y tá trưởng.

Điều này đã khiến cho y tá trưởng nổi giận như thể cô ấy bị mất mặt trước đồng nghiệp và bệnh nhân. Kết quả là cô ấy thường gây sự với tôi và khiến cho tôi gặp nhiều rắc rối.

Tôi đã nghĩ đến việc chuyển chỗ làm, nhưng là người tu luyện tôi biết mình nên vứt bỏ các chủng nhân tâm. Tôi nói với y tá trưởng: “Tôi chỉ muốn giúp cô hoàn thành tốt công việc chứ không có ý gì khác. Nếu không phải là người tu luyện, tôi sẽ cãi nhau với cô. Nhưng vì tôi là người tu luyện nên tôi sẽ không làm như vậy.”

Y tá trưởng xấu hổ và trở nên thân thiện hơn với tôi sau lần đó.

Tôi nhớ có lần khi tôi đang thay thuốc cho một bệnh nhân thì người này nhìn tôi và hỏi tôi đã kết hôn chưa? Tôi mỉm cười và nói con trai tôi đã kết hôn và tôi đã có cháu nội rồi. Cô ấy ngạc nhiên và nói: “Nhưng sao cô trông trẻ vậy!?”

Tôi bảo cô ấy rằng đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã trò chuyện với nhau khi tôi khám cho cô ấy. Tôi nói với cô ấy về Đại Pháp và đề nghị cô thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi chúc cô nhanh chóng hồi phục và sau đó đi đến kiểm tra các bệnh nhân khác.

Một thời gian sau, khi tôi đang đi trên hành lang của bệnh viện thì một người chạy đến nắm lấy tay tôi. Cô ấy phấn khởi nói: “Cô bảo tôi niệm câu ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ để hồi phục sức khỏe. Nó thực sự đã linh nghiệm! Tôi đã hồi phục rồi. Thực sự cảm ơn cô nhiều lắm!”

Tôi nhớ ra cô ấy là bệnh nhân của tôi. Tôi bảo cô ấy hãy cảm ơn Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp và nói: “Chính là Sư phụ Đại Pháp đã cứu cô.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/18/401345.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/20/184115.html

Đăng ngày 12-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share