Bài viết được một đồng tu ghi lại và chỉnh lý theo lời kể của một học viên mới

[MINH HUỆ 20-12-2018] Năm 2008 tôi bị chẩn đoán bị nhiễm HIV (Hội chứng suy giảm miễn dịch mắc phải ở người) ở tuổi 55. Bác sỹ bảo rằng bệnh này vô phương cứu chữa, nhưng nếu dùng thuốc thì có thể duy trì được sự sống của tôi.

Thế nhưng, năm 2015 tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và căn bệnh HIV đã biến mất. Khi tôi xét nghiệm bệnh HIV năm 2018, kết quả cho thấy thân thể tôi không còn vi rút đó nữa. Giờ đây tôi tràn đầy năng lượng và sống vui vẻ hạnh phúc.

Bị nhiễm HIV

Khoảng năm 2006, tôi đến tỉnh Quảng Đông làm việc. Khi tôi vắng nhà, chồng tôi đã không giữ vững đạo đức truyền thống mà ngủ với gái mại dâm.

Một năm sau, tôi trở về nhà để chăm sóc cháu nội. Không lâu sau đó, sức khỏe của tôi bắt đầu suy giảm một cách nhanh chóng. Tôi đã mãn kinh ở độ tuổi 40, và lúc này đột nhiên tôi lại ra kinh khi 54 tuổi, nên tôi nhận ra có gì đó không ổn.

Theo thời gian, tôi bị chảy máu và chảy mủ có mùi hôi. Tôi bị ngứa và trên da sưng lên nhiều cục cỡ ngón tay cái và chúng sẽ bị chảy máu mỗi khi tôi gãi. Tôi không thể ăn uống hay nghỉ ngơi, cảm giác thân thể yếu ớt và chẳng thể nhấc nổi cái cuốc để ra đồng làm việc.

Một hôm, cháu gái đi cùng tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Kết quả cho thấy tôi bị nhiễm HIV. Tin này đối với tôi mà nói quả là sét đánh ngang tai. Chị gái của tôi lúc nghe tin cũng bật khóc.

Bác sỹ nói rằng chồng tôi chắc hẳn cũng nhiễm HIV và đề nghị tôi đưa anh ấy đi xét nghiệm. Kết quả đúng như vậy, chồng tôi cũng bị nhiễm HIV. Chúng tôi bắt đầu uống thuốc theo toa để khống chế vi rút.

Họa vô đơn chí

Năm 2012, chân phải của tôi bị yếu và tôi không thể đứng thẳng được. Sau đó, tôi ngã cầu thang và bị gãy chân. Bất hạnh hơn, không lâu sau đó tôi cũng bị tai nạn ô tô khiến chân trái bị gãy. Cả hai chân của tôi đều bị thương nặng trong vòng một năm!

Cơn đau do bệnh HIV đã không ngừng hành hạ tôi, và tôi biết rằng việc tìm kiếm phương pháp chữa trị chỉ vô ích mà thôi. Bây giờ tôi còn bị tật nguyền với hai chân đều bị thương. Khổ hơn nữa là tôi vẫn phải cố gắng xoay sở để có thể làm việc đồng áng dù sức khỏe yếu kém.

Kể từ đó mọi thứ càng trở nên tệ hơn. Năm 2013, con trai tôi làm việc ngoài thị trấn và đã bị tai nạn và qua đời. Năm 2015, sự đau khổ của tôi đạt đến đỉnh điểm khi chồng tôi mất vì bệnh AIDS. Tôi nhận ra đó là số phận của tôi và biết rằng cuộc đời tôi rồi sẽ không khá hơn thế chút nào.

Mặt tôi bị sưng vù và đen sạm, thân hình vừa thấp vừa nhỏ, vừa còng vừa cà nhắc. Ai cũng nói rằng tôi sẽ không sống được bao lâu nữa, và có thể đúng là như vậy nếu như tôi không gặp được Pháp Luân Đại Pháp.

Thần tích xuất hiện khi tu luyện Đại Pháp

Tháng 10 năm 2015, tôi gặp em họ tại bệnh viện tỉnh trong lúc đi khám bác sỹ sau khi cổ tay của tôi bị gãy. Cô ấy bảo tôi: “Chị nên thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.’ Chín chữ này có uy lực vô biên chị ạ.”

Cô ấy khuyên tôi điều này một cách rất tự tin: “Thành tâm niệm chín chữ này, nhất định chị sẽ ổn.”

Trước đây khi cô ấy bảo tôi điều này, tôi đã không tin. Nhưng giờ tình trạng của tôi đã vô vọng, nên tôi bắt đầu chân thành niệm chín chữ đó sau khi trở về nhà: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Trong vài ngày, cổ tay của tôi đã đỡ đau.

Cơn đau thuyên giảm, và tôi hạ quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp giống như em họ. Ngay lập tức tôi bắt đầu tham gia nhóm học Pháp. Ngay khi tôi vừa bước vào cửa tu luyện, Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã tịnh hóa thân thể cho tôi! Một trong những điều đầu tiên tôi nhận thấy là cơ thể tôi dường như từ chối mọi loại thuốc.

Chẳng hạn, khi tôi uống thuốc để điều trị bệnh HIV, thì tôi liền bị mắc ngẹn khi tôi đưa chúng vào miệng; tôi biết mình sẽ bị nôn nếu tôi nuốt chúng. Ngoài ra, tôi cũng thấy có mùi gì đó rất khó ngửi mỗi khi thấy ai đó cầm thuốc trong tay khi tôi ở bệnh viện.

Sau khoảng một tuần học Pháp, đôi chân của tôi không còn đau, tôi đã có thể đứng lên và đi lại mà không cần dùng đến ba-toong. Triệu chứng HIV ngày càng giảm dần. Tôi trở nên khỏe mạnh hơn và có thể làm việc ngoài đồng mà không gặp nhiều khó khăn.

Một hôm, con gái của em họ thấy tình trạng của tôi tốt hơn trước nhiều thì đã vô cùng kinh ngạc, và hỏi mẹ chuyện gì đã xảy ra. Mẹ cháu nói: “Đó là thần uy của Đại Pháp!”

Học đọc và đề cao tâm tính

Tôi được sinh ra ở một vùng nông thôn nghèo khó và tôi không biết chữ. Điều đó có nghĩa là, lúc đầu, khi tham gia nhóm học Pháp tôi chẳng thể đọc được các cuốn sách Đại Pháp quý giá cùng với các học viên khác.

Tôi rất sốt ruột vì tôi có thể bưng cuốn sách vô giá trên tay nhưng lại không thể đọc được. Tôi nhờ cháu nội dạy đọc nhưng con dâu đã ngăn lại bởi cô ấy sợ rằng tương lai của con trai mình có thể bị ảnh hưởng nếu tôi bị bức hại [Ghi chú của biên tập viên: Trong gần 20 năm ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Đại Pháp, nếu gia đình có người tu luyện Đại Pháp, thì người nhà đều có thể bị bức hại dù không tu luyện– đây là một phần trong chính sách ‘liên can’ của Đảng.]

Khi người khác đọc Pháp, tôi lắng nghe hết sức chuyên chú và nhìn chằm chằm vào từng chữ trong sách, không bỏ sót một từ nào. Sau khi làm xong việc về nhà, tôi sẽ nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ. Dù bận rộn đến cỡ nào, tôi cũng luôn sắp xếp thời gian để tham gia học Pháp nhóm. Thân và tâm của tôi hòa tan trong tu luyện.

Tôi thường đi bộ khoảng hai cây số để tìm học viên khác ở các trấn lân cận để chia sẻ thể hội tu luyện. Tôi rất háo hức được học vài chữ từ họ nếu họ có thời gian để dạy tôi.

Bây giờ tôi có thể tự đọc được nhiều phần của cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” mà không cần sự trợ giúp. Thông qua học Pháp, tôi minh bạch ra một số Pháp lý căn bản: Tu luyện đòi hỏi phải tiêu trừ nghiệp lực, và Sư phụ tịnh hóa thân thể cho các đệ tử chân tu. Tôi cũng minh bạch rằng trong tu luyện Đại Pháp, một người phải biết trọng đức và trở thành một người có đạo đức cao thượng, thậm chí còn phải cao hơn cả người tốt.

Sau khi con trai tôi qua đời, con dâu tái hôn nhưng vẫn sống trong nhà tôi. Cô ấy tìm được việc, nên việc đồng áng và chăn nuôi đàn heo trở thành trách nhiệm chính của tôi. Tôi làm việc vất vả để duy trì cái gia đình này, nhưng cô ấy không bao giờ hài lòng với tôi. Một lần, tôi bị ngã từ trên cao xuống, và cô ấy vờ như không nhìn thấy.

Một ngày, thời tiết nóng nực, sau khi làm đồng trở về nhà, tôi phát hiện cô ấy đã ném cây quạt của tôi đi. Cô ấy cũng ném bỏ luôn đôi giày mà tôi treo dưới mái hiên nhà. Những việc ác mà cô ấy đã làm với tôi thì không đếm xuể, và tôi đã oán hận, căm ghét cô ấy. Trong một thời gian dài, tôi cảm thấy tức giận, khó chịu và chẳng thể giảng hòa với cô ấy.

Thỉnh thoảng tôi không thể nuốt trôi cái khẩu khí xúc phạm tôi của cô ấy và đã tranh cao thấp với cô ấy. Tuy nhiên, sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu rằng một người tu luyện cần phải nhẫn. Dù cho cô ấy đối xử tệ với tôi ra sao, thì tôi vẫn cần phải dùng thiện mà đối đãi với cô ấy. Giờ đây, tôi không gặp rắc rối gì với cô ấy vì hàng ngày tôi luôn đối xử với cô ấy bằng sự chân thành và thiện lương.

Chính Đại Pháp đã loại bỏ tảng đá đè nặng trong tâm tôi. Tôi đã tu bỏ tâm oán hận, căm phẫn và bây giờ tâm trí tôi trở nên rộng rãi và thoải mái hơn.

Thần tích xuất hiện

Sư phụ giảng:

“Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tu luyện Đại Pháp được khoảng một năm, thuận theo tâm tính đề cao, Sư phụ đã đẩy nhiều những bệnh nghiệp to lớn hơn ở các tầng sâu hơn trong thân thể của tôi ra ngoài.

Một hôm, các cục u cứng đủ mọi kích cỡ nổi lên trên ngực, bụng dưới, lưng, đùi, bắp chân và cánh tay của tôi, chúng rất ngứa và đau. Các vết bầm màu tím và xanh lục cỡ lớn cũng xuất hiện trên da.

Mặc dù vậy tâm tôi rất bình ổn, không sợ hãi chút nào. Tôi biết rằng Sư phụ đang tiêu trừ nghiệp lực cho đệ tử của Ngài, và sau một tuần, hết thảy các triệu chứng đó đều biến mất.

Từ năm 2016 đến năm 2018, các triệu chứng tiêu nghiệp giống như trên đã xảy ra ba lần, lần sau thì đỡ khó chịu hơn lần trước. Lần tiêu nghiệp thứ ba xảy ra vào tháng 1 năm 2018, và lúc đó chỉ có các cục bầm tím trên da và không có mẩn ngứa, mặc dù có máu trong nước tiểu. Hiện tượng của lần tiêu nghiệp này rất thần kỳ, với người thường thì quả là bất khả tư nghị. Kỳ thực đây chính là thần tích của Đại Pháp triển hiện trong tu luyện.

Tháng 12 năm 2018, tôi đến bệnh viện để làm xét nghiệm HIV. Kết quả cho thấy tôi hoàn toàn không còn vi rút nữa.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 10 năm 2015, tôi đã không uống bất kỳ viên thuốc nào, chỉ kiên trì tu luyện, vậy mà tôi lại có được sức khỏe tốt đầy bất ngờ. Đây là sự vĩ đại của Đại Pháp! Chính là sự từ bi của Sư phụ! Đó cũng là thành quả của việc tôi đã đề cao đạo đức.

Từ trải nghiệm bản thân tôi thấy rằng với những căn bệnh như HIV thì khoa học hiện đại chỉ đưa ra được giải pháp chữa trị ‘phần ngọn’ mang tính tạm thời, chứ không giải quyết tận gốc. Quay về với truyền thống Trung Hoa cổ xưa, hồi quy đạo đức là hy vọng duy nhất của nhân loại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/20/378663.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/25/175953.html

Đăng ngày 13-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share