Thần kỳ trong tu luyện - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Sun, 24 Nov 2024 05:04:15 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Kiến chứng thần tích trong tu luyện Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/273328-kien-chung-than-tich-trong-tu-luyen-dai-phap.htmlSun, 24 Nov 2024 05:04:15 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273328[MINH HUỆ 08-09-2024] Pháp Luân Công là môn tu luyện Đại Pháp Phật gia thượng thừa, thực sự là cao đức Đại Pháp, Pháp Luân Công dạy mọi người chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, gặp mâu thuẫn thì hướng nội tìm, đề cao tâm […]

The post Kiến chứng thần tích trong tu luyện Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 08-09-2024] Pháp Luân Công là môn tu luyện Đại Pháp Phật gia thượng thừa, thực sự là cao đức Đại Pháp, Pháp Luân Công dạy mọi người chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt, gặp mâu thuẫn thì hướng nội tìm, đề cao tâm tính, không ngừng đề cao cảnh giới tư tưởng của bản thân, thăng hoa đạo đức, dần dần tu đến vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, một lòng biết nghĩ cho người khác, tu thành một người tốt hơn người thường và trở thành một người siêu thường. Vì Pháp Luân Công là tu luyện Phật Pháp, trong quá trình tu luyện, nhất định sẽ có thần tích hiển hiện, đệ tử Đại Pháp trong tu luyện thực tiễn, khi bản thân phù hợp với (tiêu chuẩn của) Pháp ở các tầng thứ khác nhau, sẽ có thần tích triển hiện xuất lai.

Sau đây tôi nói một chút về bản thân và những đồng tu xung quanh, trong quá trình tu luyện đã gặp được thần tích, khi chính niệm chính hành thì thần tích xuất hiện trên thân thể, điều này chứng thực sự từ bi vĩ đại của Sư phụ, sự kỳ diệu siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp, sự thù thắng mỹ diệu của tu luyện.

1. Những điều kỳ diệu mà bản thân tôi đã trải qua

Tôi đắc Pháp và tu luyện vào tháng 5 năm 1997, tôi đã tu luyện 25 năm trong Đại Pháp, trước khi tu luyện thân thể mắc nhiều bệnh, sau khi tu luyện không lâu thì khỏi bệnh, hơn 20 năm qua không hề uống một viên thuốc nào, không còn bệnh tật, thân thể nhẹ nhàng, da dẻ cũng trắng hồng. Lúc mới đắc Pháp, Sư phụ đã giúp tôi khai mở thiên mục, nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng ở không gian khác, và rất nhiều điều mỹ diệu thần kỳ.

Một buổi tối nọ, tôi đến tiểu khu phát cuốn tài liệu chân tướng nhỏ, sau khi phát xong thì rời đi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một chiếc camera màu đỏ hướng thẳng về phía mình, khi ấy tôi câu thông với camera rằng: Vạn vật có linh, tất cả đều đến vì Pháp, sứ mệnh của ngươi là chụp ảnh người xấu, không phải chụp ảnh người tốt, ta là đệ tử Đại Pháp, đến để cứu độ chúng sinh, bao gồm cả ngươi trong đó, ta đang làm việc chính nhất trong toàn vũ trụ, ngươi đừng chụp ảnh ta, dẫu đã chụp rồi cũng phải xóa đi, chỉ khi ngươi đồng hóa với Đại Pháp thì mới có được tương lai tốt đẹp. Lúc ấy tôi thấy camera biến thành một cậu bé rất nghịch ngợm, đầu trần, một mắt mở và một mắt nhắm đang mỉm cười với tôi.

Một lần ở đồn cảnh sát và một lần khác ở lớp tẩy não, kẻ ác muốn chuyển hóa tôi, tôi không hợp tác, họ bắt đầu nhục mạ tôi, khi đó tôi nghĩ: “Mình không nghe, cũng không muốn nghe, những gì họ nói không khởi tác dụng với mình”. Kết quả thực sự chẳng nghe thấy gì, không biết họ đang nói gì, chỉ thấy miệng họ chuyển động và biểu hiện nét mặt hung tợn.

Tôi có hai lần nhìn thấy tay và thân thể của mình giống như thủy tinh trong suốt. Chồng không tu luyện, nhưng ông ấy ủng hộ tôi tu luyện, ông ấy cũng nhìn thấy hai lần, một lần là khi tôi đang luyện Bài công pháp thứ hai “Pháp Luân Trang Pháp”, lúc đó hai tay đang bão luân, ông ấy vô tình nhìn thấy tay của tôi trong suốt, sáng và phát quang. Còn có lần khi tôi phát chính niệm đả thủ ấn đại liên hoa, ông ấy thấy tay của tôi giống như ngọc vậy, dường như đang cầm một cái lư hương, lại trông như lửa, và phát quang. Sau đó ông ấy hữu ý muốn thấy thì không thấy nữa.

Còn có lần tôi ngồi song bàn phát chính niệm đơn thủ lập chưởng, trong tình huống tôi không biết, con gái đã dùng điện thoại chụp lại ảnh của tôi, lúc ấy con gái và bố cháu đang nói thì thầm gì đó, đến khi tôi phát chính niệm xong, con gái đưa bức ảnh cho tôi xem, chúng tôi đều rất chấn động. Ánh sáng trong bức ảnh rất mạnh, đầu, mặt, tay và thân đều phát quang, tóc xoăn, chân mày, mắt và mũi đều rất giống tượng Phật, trông rất trẻ. Chồng nói có cảm giác như phượng hoàng ở cõi niết bàn, như thể tôi được tái sinh, lúc ấy tôi rất xúc động, vẫn không thể lý giải được nội hàm này, và nói rằng trong môn chúng tôi không đi theo con đường niết bàn. Vì đang là thời kỳ bức hại nghiêm trọng nên không dám lưu lại bức ảnh, tôi đã bảo con gái xóa bức ảnh trên điện thoại đi, và tôi cảm thấy rất đáng tiếc.

2. Những điều mà chị họ gặp trong quá trình tu luyện

Chị họ tôi, bình thường tôi gọi là chị cả, năm nay chị ấy 75 tuổi, là giáo viên về hưu, chị đắc Pháp tu luyện năm 1998, trước khi tu luyện, chị đã trải qua hóa trị sau khi phẫu thuật ung thư vú, luyện công rồi thì ngừng hóa trị, và dừng tất cả các loại thuốc, thân thể nhanh chóng hồi phục, bây giờ chị cả tăng cân và sắc mặt hồng hào.

Năm 2001, chị cả bị giam trong một lớp tẩy não. Lớp tẩy não được tổ chức trong thành phố, hơn chục học viên Pháp Luân Công đã bị bắt cóc và giam giữ phi pháp ở đó để cưỡng ép chuyển hóa, một số bị giam giữ hơn ba tháng. Lúc ấy tài liệu khá khan hiếm, đôi khi có một mẩu tài liệu Đại Pháp mà mọi người truyền nhau đọc, một số đệ tử Đại Pháp đã sao chép lại tài liệu, khi bị lục soát nhà và tìm thấy tài liệu sao chép thì bị bắt giam đến lớp tẩy não, bị tra tấn thẩm vấn, họ dùng mọi thủ đoạn bức hại để ép buộc đệ tử Đại Pháp khai ra nguồn tài liệu.

Một học viên Pháp Luân Công bị còng tay vào cửa sổ sắt và không cho ngủ vào ban đêm; có một học viên bị kẻ ác còng hai tay, sau đó treo lên xà bằng dây thừng và ròng rọc, một đầu sợi dây buộc vào còng tay, đầu kia nằm trong tay cảnh sát tà ác, cảnh sát liên tục kéo sợi dây khiến cô cứ lên lên xuống xuống, đau đớn không sao chịu nổi, chưa kể còn bị xoay chuyển trên không trung, cuối cùng quay đến chóng mặt không dám mở mắt, rồi lại hạ cô xuống tra khảo, khi đó cô đã ngã xuống đất. Một số người bị dọa phát khiếp trước bầu không khí khủng bố này, khi ấy có vài đồng tu tuyệt thực phản bức hại, nhưng lại bị bức thực nặng nề hơn. Có một đồng tu nói với chị cả rằng: Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, tôi sẽ khai ra chị, chị lại khai ra tiếp. Chị cả nói: Chị đừng khai, chị khai ra tôi, tôi cũng không thừa nhận, dẫu tôi mất mạng cũng không thể khai ra người khác.

Kể từ hôm ấy, chị cả không thể ăn ở lớp tẩy não, hễ ăn liền nôn, 15 ngày không ăn gì, người gầy chỉ còn da bọc xương, toàn thân run rẩy, bụng đau đến nỗi nằm lăn lộn trên giường. Mấy người đó nói bệnh ung thư của chị đã di căn, không ổn rồi, họ sợ gánh trách nhiệm, cuối cùng, người đứng đầu lớp tẩy não thông báo cho gia đình chị để đưa chị về nhà. Chồng chị cả kiên quyết không đi đón, nói rằng vợ mình đang ở nhà khỏe mạnh, bị các anh bắt đi hành hạ thành ra như vậy, bây giờ tôi không đi đón, tôi muốn các anh phải bồi thường, người nào đưa bà ấy đi thì người ấy đưa về. Cuối cùng những người đó nói ngon ngọt thuyết phục anh rể đến đón chị cả về. Về nhà rồi, anh rể gọi tôi đến, sau khi tôi chia sẻ với chị cả, chị đã có thể ăn được, thông qua học Pháp luyện công, thân thể chị đã bình phục trở lại.

Năm 2008, chị cả đã ngoài 60 tuổi, vào thời điểm giao mùa xuân hè, chị bắt đầu bị đau chân, đau trong thời gian rất dài, ngày càng dữ dội, không thể ngủ được vào ban đêm, đứng ngồi không yên, chân sưng to đến nỗi không ngồi song bàn được. Chị cả hướng nội tìm, nhưng không thấy có vấn đề gì ở phương diện tâm tính, chị nghĩ đến những hòa thượng trong quá khứ đi vân du, đi hóa duyên xin ăn, chịu rất nhiều khổ, chị cảm thấy mình nghỉ hưu rồi ở nhà không có việc gì làm, quá an dật, vậy là mỗi ngày chị quỳ gối học Pháp, mỗi ngày đi ra ngoài giảng chân tướng. Nhà chị cả ở quê cách thành thị hơn 50 cây số, vậy mà chị đã đi đi về về mấy lần bằng xe đạp, dọc đường giảng chân tướng và dán tấm chân tướng, lấy chịu khổ làm vui, coi như đi vân du.

Mùa hè, chị cả đạp xe đến nhà họ hàng ở thành phố lân cận để giảng chân tướng, chị vừa đi vừa giảng chân tướng, vừa dán tấm chân tướng, chị đã đến nơi trong vòng ba, bốn ngày và trải qua chặng đường hơn 150 cây số. Khi chị cả đi siêu thị ở thành phố lân cận, bị nhân viên bảo vệ siêu thị lục túi xách và phát hiện một số tấm dán, sau đó ác ý tố cáo, chị bị công an thành phố này bắt cóc, trình báo lên tỉnh, chị bị tạm giữ ở thành phố lân cận mấy ngày, sau đó chuyển về thành phố chúng tôi và tiếp tục giam giữ.

Trong căn phòng tối tăm ở một khách sạn, cảnh sát đã còng tay chị cả vào chiếc ghế sắt và thẩm vấn phi pháp cả ngày lẫn đêm, chị cứ ngủ ngon lành; trói chị vào ghế cọp, chị cũng ngủ và còn ngáy o o; suốt 15 ngày hè oi bức không cho chị tắm rửa, chị cũng không quan tâm. Cảnh sát chẳng tra hỏi được gì, giận dữ mắng chửi, nhục mạ thân thể chị cả bốc mùi hôi mà cũng không quan tâm, rằng chị gầy gò chẳng ra hình dáng con người, chẳng khác nào người chết. Chị cả nói mình không làm chuyện xấu, những gì đang làm là việc tốt cứu người, dẫu ở đâu thì trong tâm cũng thấy thoải mái, còn các anh đang làm chuyện xấu, bắt giam tôi phi pháp, chính các anh mới đang phạm tội. Cảnh sát nói: Hiện nay bà nổi tiếng ở tỉnh rồi, người khác lo lắng đến chết, sao bà còn có thể ngủ được? Chị cả nói mình là đệ tử Đại Pháp, hễ muốn ngủ thì ở đâu cũng ngủ được. Cảnh sát nổi cơn xung thiên, đổ nước trà lên đầu chị cả rồi dùng giày da đánh vào đầu và mặt chị, chị cả hét lên một tiếng: Đánh tôi, tôi không đau, anh đau! Tay cảnh sát cầm giày da không hạ xuống được, một lúc sau ném giày xuống đất rồi chạy thẳng ra ngoài, sau đó thả chị vô điều kiện. Sau khi ra ngoài, chân chị hết đau, chị cả nói rằng Sư phụ đã ban cho chị một đôi chân mới.

Năm 2009, có lần chị ở nhà một mình và đang ngồi đả tọa trên ghế sofa, đột nhiên nhìn thấy Thần của cựu thế lực đến kéo nguyên thần của chị đi, nói chị đã hết thọ mệnh, đã viên mãn, phải đi theo họ. Khi đó chị cảnh giác, nói ai cho phép các vị làm việc này? Các vị có được sự đồng ý của Sư phụ ta chưa? Sao không thấy Sư phụ ở đây? Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, ta chỉ theo con đường an bài của Sư phụ, ta chỉ đi khi được Sư phụ đón, bất kỳ ai khác đón ta cũng không đi. Nếu trước đây ta từng ký ước gì đó với các vị, thì toàn bộ xóa bỏ, ta không thừa nhận, thệ ước này sẽ bị nổ tung, phủ định hoàn toàn an bài của cựu thế lực. Kết quả chị cả đã xuất định.

3. Câu chuyện tu luyện của một đồng tu lớn tuổi

Ở vùng chúng tôi có một đồng tu lớn tuổi, mọi người gọi là bà M, bà ấy đắc Pháp năm 1998, khi đó bà gần 60 tuổi. Bà không biết chữ, từ nhỏ gia cảnh nghèo khó, sau đó lớn lên kết hôn, chồng cũng không đối xử tốt với bà, thường đánh bà, có gì ngon, chồng bà tự ăn một mình hoặc cho con trai ăn, chứ không cho bà ăn, bà thường ăn bã đậu hủ, ăn vỏ rau củ người ta vứt đi hoặc ăn những gì người khác không ăn, v.v., bà mặc những bộ quần áo tệ nhất, cả đời chịu vô số tội khổ.

Từ nhỏ bà đã tin có sự tồn tại của Thần, sau khi tu luyện, bà nói đây chính là điều mà mình chờ đợi, chính vì đắc Pháp này mà đến thế gian, nhưng bà không biết chữ, không thể đọc sách Đại Pháp, biết làm sao đây? Bà lo lắng đến phát khóc, tay cầm quyển sách “Chuyển Pháp Luân” và đập đầu xuống bàn, sau đó bà ngủ gục trên bàn, trong giấc mơ, chữ trên sách đều biến thành màu đỏ và phát quang, từng chữ từng chữ bay vào đầu não bà, sau khi tỉnh dậy, bà mở quyển sách “Chuyển Pháp Luân” ra và đọc được, kể từ đó bà đã có thể học Pháp.

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, có lần cảnh sát đến nhà bà lục soát, và tịch thu quyển sách Đại Pháp (bản) sao chép của bà, bà vừa nhìn thấy liền lo lắng, bà nói: Pháp còn người còn, không có sách Đại Pháp thì tôi sống có ý nghĩa gì chứ, sách “Chuyển Pháp Luân” còn giá trị hơn cả sinh mệnh tôi, các anh lấy sách “Chuyển Pháp Luân” của tôi chẳng khác nào lấy đi mạng của tôi. Bà đuổi theo xuống tầng dưới và đập đầu vào xe cảnh sát (ghi chú: người tu luyện không thể đi đến cực đoan), khi đó bà ngã xuống đất bất tỉnh, và trên trán nổi lên một cục u lớn. Cảnh sát thấy vậy vội vã gọi chồng bà và con trai bế bà qua bên đường, rồi đặt cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” lên trước ngực bà, sau đó lái xe rời đi.

Còn có lần, sau khi bà bị bắt cóc, cảnh sát giam bà xuống tầng hầm, và trong đó đổ nước bẩn từ nhà vệ sinh ngập đến đầu gối, không cho bà mang giày, bắt bà ngâm trong đó thời gian rất lâu, sau đó gọi bà lên, cảnh sát mang giày da giẫm lên chân và ngón chân của bà, bà không chịu nổi đau đớn bèn hét lên: “Sư phụ ơi cứu con, chuyển đau đớn và nghiệp lực này lên thân của kẻ tra tấn.” Sau đó bà phát hiện đôi chân vốn bị phù nề đã trở nên rất sáng bóng và da cũng rất mịn.

Khoảng năm 2010, bà M giữ xe đạp và xe điện bên cạnh chợ bán hoa-chim và bệnh viện, ở đó có rất nhiều người, mỗi ngày bà giảng chân tướng và khuyên tam thoái cho người qua lại, về cơ bản những người hữu duyên mà bà giảng đều đồng ý tam thoái, lần nọ bà giảng chân tướng và khuyên tam thoái cho một nhân viên Phòng 610 mặc thường phục, bề mặt người ấy đồng ý thoái, nhưng đằng sau giở trò xấu. Sau đó bà lại bị bắt đi bức hại, bị cải tạo lao động phi pháp nửa năm, giam ở trại tạm giam địa phương, bà tuyệt thực phản đối bức hại, 20 ngày sau thân thể bà xuất hiện triệu chứng giả tướng “huyết khối não”, sau khi được thả, bà luôn trong trạng thái mê mờ không thanh tỉnh, không thể học Pháp luyện công, cơ thể không hồi phục.

Chủ yếu là vào năm 2009, một đồng tu đã bị bắt cóc khi đang phát tài liệu chân tướng và bị kết án phi pháp ba năm tù, vì lý do sức khỏe nên trại tạm giam từ chối nhận, một hôm đồng tu này đến thăm bà, và bị bắt cóc tại nhà bà, rồi bị cưỡng chế đến nhà tù để bức hại. Hôm đó nhà bà cũng bị lục soát, và bị tịch thu một số tài liệu Đại Pháp. Bà luôn tự trách mình, cho rằng mình có trách nhiệm về việc đồng tu bị bắt cóc, bà không vượt qua được cái bóng đó, hai năm sau đã qua đời trong “nghiệp bệnh” ở tuổi bảy mươi.

4. Giúp đồng tu cha mẹ phủ định giả tướng ‘nghiệp bệnh’

Gia đình tôi có nhiều người luyện công, cha mẹ, em trai, chị em gái, cha mẹ sống ở quê cách nhà tôi hơn 50 cây số. Mẹ đắc Pháp năm 1998, mẹ không biết chữ, học Pháp bằng cách nghe thu âm giảng Pháp của Sư phụ, mỗi ngày mẹ đều kiên trì luyện công, một ngày như mọi ngày suốt nhiều năm qua, chưa bao giờ gián đoạn. Trước khi tu luyện, mẹ mắc nhiều bệnh như viêm khí quản, khí phế thũng, thường xuyên ho và thở khò khè vào mùa đông; các vấn đề về dạ dày, chóng mặt, sau khi tu luyện đều khỏi.

Năm 2010, mẹ tôi 76 tuổi, mùa đông năm đó mẹ tiêu “nghiệp bệnh” khá nghiêm trọng, bị nhiễm trùng phổi, nhiều đờm, ho, khó thở và tràn dịch màng phổi, mẹ vốn không báo với chúng tôi, mấy ngày sau thì mơ màng, ngủ li bì, thần trí không thanh tỉnh, lúc này chị cả mới điện thoại cho tôi và anh trai. Tôi và anh trai đều làm việc ở thành phố, tôi là y tá trưởng trong bệnh viện thành phố, anh trai lái xe đón tôi cùng về quê, anh trai không tu luyện và bị ảnh hưởng tuyên truyền trên ti vi nên nói rằng người luyện Pháp Luân Công không đi khám bệnh, anh ấy cho rằng tôi không cho mẹ đi bệnh viện, trên đường về anh ấy chỉ trích tôi, tôi giảng chân tướng cho anh ấy, và nói rằng khi về nhà sẽ căn cứ tình hình cụ thể xem thế nào.

Sau khi về, tôi luôn câu thông với mẹ, giúp mẹ phát chính niệm, nhưng ý thức của mẹ không thanh tỉnh, anh trai kiên quyết phải đưa mẹ đi bệnh viện, tôi mang theo MP3 thu âm giảng Pháp của Sư phụ, đeo tai nghe cho mẹ và mở cho mẹ nghe, tôi ngồi đỡ mẹ trên xe, để mẹ dựa vào tôi, và trên đường đi khá bình ổn.

Khi mẹ đến bệnh viện chúng tôi, tôi trực tiếp đưa bà đến phòng bệnh, tìm bác sỹ khám cho bà, làm thủ tục nhập viện, bác sĩ và y tá nhanh chóng thực hiện nhiều cách điều trị cấp cứu như theo dõi điện tâm đồ, thở oxy, đặt ống thông tiểu, truyền dịch và hút đờm, mẹ nằm ở phòng riêng. Tôi lại điện thoại cho em trai, em ấy làm việc ở Thượng Hải, tôi bảo em trai mau xin nghỉ phép đến bệnh viện chúng tôi, cùng tôi chăm sóc mẹ, buổi tối tôi nói anh trai hãy về nhà, sau đó em trai đã nhanh chóng đến bệnh viện. Hai chúng tôi cùng ngồi song bàn phát chính niệm phủ định an bài của cựu thế lực, chỉ đi theo con đường an bài của Sư phụ. Vì mẹ không biết chữ, học Pháp ít, lại không có môi trường học Pháp tập thể, không biết hướng nội tìm, nhưng mẹ thành kính tín Sư tín Pháp, tâm tu luyện kiên định.

Khi tôi và em trai phát chính niệm ban đêm, tôi rõ ràng nhìn thấy rất nhiều yêu ma quỷ quái, mẹ không thanh tỉnh cả đêm, đến sáng hôm sau, tình trạng dường như nặng hơn: Thở ngắn và hụt hơi, ngày càng khó thở trầm trọng, gọi thế nào mẹ cũng không trả lời. Tôi gặp bác sỹ, bác sỹ nói để ca sau sẽ đặt ống nội khí quản, đặt máy thở hoặc mở khí quản nhưng tôi không đồng ý. Tôi đi tìm mấy đồng tu xung quanh giúp phát chính niệm cho mẹ, sau khi tôi đi, em trai cứ lay tay của mẹ, gọi mẹ trở lại, nói mẹ không thể đi, bất kỳ ai dẫn đi cũng không đi, mau tỉnh lại.

Lúc này mấy đồng tu xung quanh đã đến, và cùng giúp phát chính niệm, mẹ đã tỉnh lại. Mẹ nói mình đã đi đến một nơi rất xa, nghe thấy tiếng chúng tôi gọi bà, âm thanh rất xa xăm, và bà đã quay lại. Sau khi mẹ thanh tỉnh, đã yêu cầu gỡ tất cả máy móc, tháo ống dẫn, nhưng bác sỹ không đồng ý, vậy là mẹ tự kéo ống ra, sau đó “bệnh tình” đã ổn định, ngày một tốt hơn. Nhưng vẫn truyền dịch, sau khi truyền ba ngày thì mẹ không muốn truyền nữa, anh trai tôi nhất quyết không đồng ý, lại truyền thêm một ngày, và xuất hiện dị ứng da, thế là không thể truyền tiếp được nữa. Lúc đó gần Tết, mẹ ở tổng cộng năm ngày thì xuất viện và chuyển đến nhà tôi.

Sau khi đến nhà tôi, tôi cùng mẹ học Pháp luyện công, đọc “Giảng Pháp các nơi” của Sư phụ cho mẹ nghe, và chia sẻ với mẹ dựa trên Pháp. Nhưng đôi khi mẹ vẫn còn chút mơ hồ muốn ngủ, tôi đọc cho mẹ nghe đoạn Pháp “Chủ ý thức phải mạnh” trong sách “Chuyển Pháp Luân” của Sư phụ, và nói với mẹ rằng pháp môn chúng ta là độ chủ nguyên thần của con người, vì vậy nhất định phải thanh tỉnh, tôi giúp mẹ phát chính niệm thanh trừ can nhiễu và bức hại, mẹ cũng phát chính niệm và nỗ lực bảo trì trạng thái thanh tỉnh.

Ban đầu mẹ không thể đứng, trước tiên đả tọa luyện Bài công pháp thứ năm, sau hai ngày dựa vào tủ hoặc tường để luyện động công, hai ngày tiếp theo có thể tự đứng luyện, khoảng hơn 10 ngày thì cơ bản đã phục hồi. Khi mẹ chụp X-quang ngực tại bệnh viện cho thấy tràn dịch 2/3 khoang màng phổi trái, bệnh nhân gặp trường hợp như vậy phải nằm viện nửa năm, tiêu tốn hơn mấy chục nghìn Nhân dân tệ mà không khỏi, bác sỹ nói đây là kỳ tích.

Năm 2008, cha tôi bắt đầu học Pháp và luyện công, khi còn trẻ ông bị chứng sa đì, vì sợ không dám phẫu thuật, nên những năm sau đó thường tái phát, khi sa xuống thì rất đau, khi hết sa thì hết đau, sau khi đắc Pháp tu luyện thì không tái phát trong nhiều năm. Năm 2011, cha tôi 83 tuổi, có lần ông lại bị “sa đì”, đau đớn không chịu nổi, mẹ điện thoại cho tôi, bảo tôi giúp cha phát chính niệm. Khi đó tôi ngồi xuống phát chính niệm, sau khi thanh lý bản thân, ngay tích tắc lập chưởng liền nhìn thấy một cánh tay duỗi ra rất dài, vươn đến chỗ của cha và nhẹ nhàng đỡ cha, tôi biết cha đã khỏe lại. Tôi tiếp tục phát chính niệm thêm 10 phút nữa rồi điện thoại hỏi mẹ và được biết cha đã ngủ rồi.

5. Đồng tu xung quanh xuất hiện thần tích trong tu luyện

Năm 2008, đồng tu A phát đĩa quang “Cửu Bình” và bị kẻ ác báo cáo, bị cải tạo lao động một năm, giam ở trại tạm giam địa phương. Tôi và đồng tu D thường đến xung quanh trại tạm giam để phát chính niệm, hy vọng A sớm được thả, một lần, đồng tu D lấy thân phận là người nhà của A đến trại tạm giam, đóng một số tiền để dùng bữa với A (điều này được phép vào thời điểm đó). Khi ấy D không biết làm sao mới có thể khích lệ A, để A kiên định chính niệm, đồng tu D nói với A rằng: “Đồng tu F (chỉ tôi) nói chị có thể được thả sau hai tháng nữa”, A lập tức tăng thêm tín tâm, tín Sư tín Pháp kiên định chính niệm, tâm trạng cũng tốt lên, trạng thái khác hẳn. Đồng tu D trở về và kể với tôi điều này, tôi nói: Sao chị biết là tôi đã nghĩ như vậy. Kết quả là đồng tu A thực sự được thả sau hai tháng.

Đồng tu B bị tai nạn xe cộ vào cuối năm 2016, khi đó cô ấy đang đi xe điện và bị một người khác đi xe điện tông vào khi băng qua đường, cô ấy bất tỉnh tại chỗ, khắp người bị gãy xương 7 chỗ, đặc biệt là gãy nền sọ, xuất huyết nội sọ, rò rỉ dịch não tủy và xuất huyết ở 7 khiếu. Ngay thời khắc sinh tử này, cô ấy nhớ đến Sư phụ, cô cứ niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Khi cô hôn mê, có người đã gọi 120 đưa cô đến bệnh viện cấp cứu, sau khi tỉnh lại, cô coi mình là người tu luyện, từ chối phẫu thuật, hôm sau đã ngồi dậy đả tọa luyện công, chuyển biến rất nhanh, cô ấy không đồng ý trị liệu ở bệnh viện, muốn xuất viện, người nhà không đồng ý, vậy là cô âm thầm rút ống truyền dịch, 10 ngày sau thì xuất viện, và hồi phục bình thường sau đó một tháng, cô cũng không yêu cầu người gây tai nạn bồi thường.

Đồng tu C đang trên đường đi làm thì gặp một thanh niên chạy xe cùng chiều với cô, sau khi chiếc xe máy điện của cậu ấy bị một chiếc ô tô tông trúng, tài xế đã bỏ chạy, cậu thanh niên ngã xuống đất bất tỉnh, nằm dưới đất co giật, sùi bọt mép. Có người gọi 110, có người gọi 120, có người đứng xem, đồng tu C lập tức xuống xe để cứu cậu, cô dùng tay ấn vào huyệt “nhân trung” của cậu thanh niên, dạy cậu ấy niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, nói rằng Sư phụ Đại Pháp sẽ cứu cậu. Đồng tu C nhìn thấy Pháp Luân đang xoay chuyển, một lúc sau cậu thanh niên đã tỉnh lại, mở mắt ra, đồng tu C nói lại với cậu một lần nữa, bảo cậu niệm “chín chữ chân ngôn”. Lúc này xe cấp cứu 120 đến, đồng tu C biết rằng cậu thanh niên đã tránh được nguy hiểm, nên âm thầm lên xe điện tiếp tục đi làm.

Đêm trước ngày 13 tháng 5 năm 2018, đồng tu D và E đến tiểu khu dán tấm chân tướng chúc mừng “Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới”, sau khi dán xong thì đi ra ngoài, đồng tu D lập tức cảm thấy cánh cổng tiểu khu biến thành giống như cổng trời, mấy cột trụ cổng thông thẳng lên đỉnh trời, hùng vĩ hoành tráng, khí thế hào hùng, đẹp vô cùng. Rồi cảm thấy thân thể của mình cũng rất cao lớn, cảm giác dường như đang ở trên trời vậy, toàn thân ấm áp, tâm trạng hết sức sảng khoái.

Những đồng tu xung quanh tôi đã xuất hiện rất nhiều kỳ tích trong quá trình tu luyện, thực sự nhiều vô số kể, ở đây tôi không liệt kê từng ví dụ một, hầu hết mỗi đệ tử chân tu đều đã từng gặp qua những điều kỳ diệu. Nếu không có trường bức hại này, sẽ có nhiều người hơn nữa được thụ ích trong Đại Pháp. Trong tu luyện thực tiễn nhiều năm qua, tôi nhận ra rằng, tu luyện là nghiêm túc, hễ buông lơi bản thân, không thể coi bản thân là người luyện công, nếu ôm giữ đủ mọi chấp trước và quan niệm không buông, hoặc ngộ sai Pháp lý, sẽ mang lại phiền phức trong người thường, thậm chí xuất hiện nguy hiểm đến sinh mệnh. Chỉ có chiểu theo yêu cầu của Sư phụ mà làm, tu tốt bản thân cứu độ chúng sinh, mới có thể hoàn thành sứ mệnh, viên mãn theo Sư phụ trở về.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/9/8/見證大法修煉中的神跡-451092.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/13/221630.html

Đăng ngày 24-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Kiến chứng thần tích trong tu luyện Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tín Sư tín Pháp vượt qua ba khổ nạnhttps://vn.minghui.org/news/273188-tin-su-tin-phap-vuot-qua-ba-kho-nan.htmlTue, 19 Nov 2024 12:41:32 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273188[MINH HUỆ 27-09-2024] Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1998, sức khỏe của tôi rất yếu: Tôi bị viêm dạ dày, viêm họng, viêm mũi, gan và lá lách to, nhịp tim nhanh, […]

The post Tín Sư tín Pháp vượt qua ba khổ nạn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-09-2024] Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1998, sức khỏe của tôi rất yếu: Tôi bị viêm dạ dày, viêm họng, viêm mũi, gan và lá lách to, nhịp tim nhanh, khối u vú, sỏi thận, viêm khớp và bệnh nấm da chân. Tôi cũng bị gãy xương sọ và chấn thương sụn chêm do ngã, cùng nhiều các bệnh phụ khoa khác. Sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả những căn bệnh này đều khỏi, tôi cảm thấy nhẹ nhàng và khỏe mạnh. Mặc dù tôi đã 60 tuổi, kinh nguyệt của tôi đã quay trở lại. Đại Pháp đã ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh và giúp tôi trở thành một người biết nghĩ cho người khác trước.

Trong quá trình tu luyện, tôi có rất nhiều trải nghiệm thần kỳ. Sau đây, tôi muốn chia sẻ cách tôi đã vượt qua khổ nạn và đề cao trong tu luyện.

Vụ việc đầu tiên xảy ra trước khi có cuộc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Lúc đó, tôi chỉ mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp khoảng bốn tháng và chu kỳ kinh nguyệt của tôi không đều, hàng ngày không ngừng chảy ra rất nhiều máu. Lúc tôi đi làm thì không sao nhưng khi về đến nhà thì chảy máu dữ dội và tôi phải thường xuyên vào nhà tắm, khiến chồng tôi chú ý. Anh ấy hối thúc tôi đến bệnh viện, nhưng tôi biết Sư phụ đang giúp tôi loại bỏ nghiệp lực và tịnh hóa cơ thể cho tôi. Tôi không bị ảnh hưởng bởi những lời nói của chồng và thậm chí còn cảm thấy vui vẻ. Mặc dù hàng ngày tôi bị chảy rất nhiều máu, tôi vẫn đi làm như thường lệ. Sau khoảng 20 ngày, khổ nạn này kết thúc. Kể từ đó, chu kỳ kinh nguyệt 21 ngày của tôi trở lại chu kỳ kinh nguyệt bình thường 30 ngày, và tôi rất vui mừng!

Khổ nạn xuất huyết

Khoảng giữa mùa thu và mùa đông năm 2009, chu kỳ kinh nguyệt bình thường trước đây của tôi trở nên thất thường. Ngày nào tôi cũng chảy rất nhiều máu và không có dấu hiệu dừng lại. Tôi nghe nói một số phụ nữ trải qua điều này trước khi mãn kinh, vậy nên tôi nghĩ đó là bình thường. Nhà máy nơi tôi làm việc bị phá sản nên tôi làm việc trong cửa hàng của một học viên Đại Pháp.

Lúc tôi đi vệ sinh, đột nhiên nghe thấy một tiếng “bụp” và một khối thịt to cỡ nắm tay rơi ra và rớt xuống toilet. Tôi giật mình và nhìn kỹ hơn—đó là một cục máu đông lớn. Tôi đã không nghĩ nhiều về nó. Sau đó, mỗi lần tôi đi vệ sinh, những cục máu đông kích cỡ khác nhau rơi ra. Việc này tiếp tục xảy ra trong nhiều ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy yếu và nó ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của tôi.

Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi mất đi môi trường tu luyện nhóm, vì vậy tôi đọc các sách của Đại Pháp và luyện công tại nhà. Lúc đó, tôi không thể truy cập Minh Huệ Net và không có môi trường học Pháp nhóm nên tôi buông lơi trong tu luyện. Tôi biết điều này không phải là bệnh và không xem trọng nó, nhưng tôi không biết cách tu luyện, không biết hướng nội, hoặc phủ định nó. Tôi cũng không nói cho các học viên khác biết mà chỉ thụ động nhẫn chịu.

Cửa hàng của đồng tu có hai lối vào; chủ cửa hàng và một nhân viên khác ở cửa chính, còn tôi ở cửa phụ. Cửa phụ tương đối ít khách hàng nên tôi có thời gian đọc sách và có thể nghỉ ngơi trên ghế sofa trong giờ ăn trưa. Một buổi chiều nọ, khoảng chừng 2 giờ, tôi muốn ăn một chút gì đó. Khi tôi đứng dậy, tôi cảm thấy chóng mặt, cơ thể lắc lư và mọi thứ đều tối đen khi tôi ngã xuống ghế sofa, bất tỉnh. Tôi không biết mình đã bất tỉnh trong bao lâu trước khi tỉnh dậy và gọi cho chủ cửa hàng.

Chủ cửa hàng đến, nhìn tôi và nói với vẻ ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy? Chị trông xanh xao quá”. Tôi nằm trên ghế sofa, nước mắt chảy dài trên mặt và nói ra những than thở của mình. Chủ cửa hàng cho tôi về nhà sớm. Tôi cảm ơn cô ấy và cảm thấy như mình đang bước trên bông, đầu nặng nề và chân không chút sức lực. Tôi cố gắng hết sức để đứng vững và quyết định tìm một học viên khác để chia sẻ kinh nghiệm.

Khi tôi gặp đồng tu, cô ấy hỏi: “Mặt của chị sao vậy? Ngay cả môi cũng trắng bệch”. Tôi giải thích ngắn gọn tình huống, hy vọng cô ấy có thể chia sẻ nhận thức dựa trên Pháp với tôi. Tôi muốn cô ấy bảo tôi nên làm gì. Nhưng cô ấy là bác sỹ, bản năng nghề nghiệp trỗi dậy nên trước khi tôi kịp nói xong thì cô ấy nói: “Đây là xuất huyết”, và giải thích sâu hơn. Tôi đã không nhận được bất kỳ chia sẻ nào dựa trên Pháp từ cô ấy nên cực kỳ thất vọng. Tâm tôi tràn ngập sự oán hận đối với cô ấy và cụm từ “xuất huyết”. Dần dần, đầu não tôi trở nên thanh tỉnh—tôi không thể chấp nhận niệm đầu “xuất huyết”! Trong tâm, tôi phủ nhận nó và không nhớ mình đã rời khỏi nhà cô ấy bằng cách nào.

Trên đường về nhà, niệm đầu “Ngươi đang xuất huyết!” không ngừng nổi lên trong tâm trí tôi. Tôi lập tức nói với nó: “Ngươi mới chính là xuất huyết!” Nó hễ nổi lên trong tâm là tôi liền phủ nhận nó. Dần dần, niệm đầu này trở nên yếu dần và tôi trở về nhà. Niệm đầu “xuất huyết” vẫn nổi lên nhưng tôi liên tục phủ nhận và bài xích nó. Dần dần, tâm tôi trở nên thanh tỉnh và tường hòa.

Tại sao tôi oán hận đồng tu? Tôi đã không ngộ ra từ Pháp, thậm chí khi tôi có được một số nhận thức thì muốn những học viên khác đồng tình với tôi. Chẳng phải đó là thiếu đi chính niệm sao?! Chẳng phải đó là bất tín Sư bất tín Pháp sao?! Học từ người chứ không phải học từ Pháp thì có phải là tu luyện không?

Đêm đó, tôi ngủ rất ngon. Đó là vì Sư phụ đã nhìn thấy tâm kiên định của tôi không thừa nhận “xuất huyết” và kiên định tín Sư tín Pháp nên Sư phụ đã loại bỏ nghiệp lực của tôi—Sư phụ đã gánh chịu nghiệp lực đó cho tôi.

Ngày hôm sau, tôi đi làm như thường lệ. Triệu chứng xuất huyết hoàn toàn biến mất từ lúc nào không hay. Nhưng sau này, nhân niệm khiến tôi “bổ sung máu” bằng cách đun sôi táo tàu, kỷ tử, nấm mèo, và đường phèn cùng nhau và ăn món đó. Lần thứ hai nấu món này, tôi tự cười chính mình vì vẫn suy nghĩ như người thường. Cơ thể tôi được cấu thành từ vật chất cao năng lượng—làm sao loại thức ăn này có thể bổ sung máu cho tôi được chứ? Thông qua khổ nạn này, tôi đã đề cao trong Pháp và tiếp tục kiên định hơn trên con đường tu luyện.

Tầm quan trọng của việc tín Sư

Ba năm trước, tôi xuất hiện tình trạng máu trong phân. Khi tôi đi vệ sinh, thứ chảy ra giống như tiêu chảy: nửa bồn toilet đầy máu. Lần này, tôi vui mừng vì biết Sư phụ tịnh hóa cơ thể cho tôi lần nữa, và tôi sắp sửa lại đề cao trong Pháp. Tôi hướng nội và tìm thấy tâm tật đố, oán hận, hống hách, tự cho mình là đúng, hiển thị, tranh đấu, tâm không chấp nhận phê bình và dục vọng ẩn sâu! Trong tâm, tôi nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con nhất định không muốn những chấp trước này, chúng không phải là con, con không muốn chúng!” Tôi tăng cường học Pháp và phát chính niệm, loại bỏ những nhân tâm đó từ sâu trong tâm. Một lần nữa, Sư phụ đã gánh chịu nghiệp lực cho tôi, và tâm tính tôi đề cao.

Bây giờ, tôi càng hiểu rõ hơn về tầm quan trọng của việc người tu luyện tín Sư tín Pháp. Tôi sẽ cố gắng làm tốt ba việc và đồng hóa với Pháp.

Cảm tạ Sư phụ từ bi khổ độ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/27/482081.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/5/221504.html

Đăng ngày 19-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tín Sư tín Pháp vượt qua ba khổ nạn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Kỳ tích trong khi phát tài liệu giảng chân tướnghttps://vn.minghui.org/news/273133-ky-tich-trong-khi-phat-tai-lieu-giang-chan-tuong.htmlSun, 17 Nov 2024 13:07:53 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273133[MINH HUỆ 18-08-2024] Tôi đã cùng các đồng tu phân phát tài liệu giảng chân tướng và treo các tấm biểu ngữ ở quê nhà để giúp người dân minh bạch về vẻ đẹp và chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp. […]

The post Kỳ tích trong khi phát tài liệu giảng chân tướng first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Phổ Mai, một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-08-2024] Tôi đã cùng các đồng tu phân phát tài liệu giảng chân tướng và treo các tấm biểu ngữ ở quê nhà để giúp người dân minh bạch về vẻ đẹp và chân tướng của Pháp Luân Đại Pháp. Bước chân của chúng tôi đã đặt tới rất nhiều khu dân cư, danh lam thắng cảnh và làng mạc. Trong suốt quá trình này, chúng tôi đã chứng kiến những thần tích của Pháp Luân Đại Pháp.

Với chính niệm, tôi và đồng tu không hẹn mà gặp

Một buổi tối mùa Đông, tôi đi phát tài liệu cùng một học viên lớn tuổi hơn. Khi đến một ngôi làng, chúng tôi chia nhau ra để phát. Sau một thời gian, tôi nhận ra rằng mình không quen thuộc khu vực này, lỡ chúng tôi lạc nhau, không tìm được đường về nhà thì làm thế nào? Tôi hối hận vì đã không hẹn trước địa điểm tập trung. Tâm tôi bắt đầu trở nên bất ổn.

Tôi nhận thấy rằng tâm thái của mình đang ảnh hưởng đến việc cứu người, vì vậy tôi quyết định ngừng lo lắng và hoàn thành việc phát tài liệu. Đúng lúc đang tập trung phát tờ thông tin giảng chân tướng cuối cùng, tôi nhận thấy có người ngồi đối diện. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy người kia cũng nhìn lên, nhận ra đó chính là đồng tu của mình,

Chúng tôi đã phát xong tờ tài liệu cuối cùng vào cùng một lúc, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, tìm thấy nhau và cùng quay trở về. Tôi nhớ lại những lo lắng lúc trước của mình và nhận ra rằng chỉ cần có chính niệm trong tâm, thần tích sẽ xuất hiện. Tôi cảm thấy rất vui.

Nhận ra mình đang đứng trước cửa nhà

Vào một đêm muộn cuối mùa Thu, tôi đi cùng một học viên khác để phát tài liệu. Sau khi rời khỏi một ngôi làng, chúng tôi thấy phía trước không có đường, chỉ có một con dốc. Dưới bầu trời đêm bao la, chúng tôi đứng đó, không thể tìm được đường về nhà.

Lúc đó, tôi nghĩ đồng tu tuổi đã cao, có thể sẽ bị mệt, vì vậy tôi bảo đồng tu ở lại chờ, còn tôi sẽ đi lên dốc để kiểm tra. Tôi đi được một đoạn, nhận thấy có vết bánh xe trên mặt đất, liền quay lại gọi đồng tu đi cùng để lần theo vết bánh xe, hy vọng sẽ tìm được đường ra. Tôi nghĩ rằng chỉ cần tìm ra đường, mọi việc sẽ ổn thôi.

Sau khi đi bộ một lúc, chúng tôi thấy có ánh đèn phía trước. Chúng tôi đi về phía đó và phát hiện ra đó là những chiếc lều tại một trang trại nhà kính. Cứ như vậy, chúng tôi vừa đi về phía trước vừa phát tài liệu, không biết mình đang ở chỗ nào, nhưng cảm thấy đang đi ngược hướng nhà mình. Chúng tôi hy vọng sẽ tìm thấy đường đại lộ.

Thật bất ngờ, sau khi phân phát tài liệu xong và đi thêm một đoạn, một con đường rất rộng và sáng hiện ra trước mắt chúng tôi, với những cây liễu đung đưa và một làn gió ấm áp. Giống như chúng tôi đã bước vào một thế giới mới tươi sáng, trái tim tôi cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Tôi tự hỏi chúng tôi đang ở đâu. Nhưng sau khi đi trên con đường đó một lúc, nhìn kỹ lại chợt nhận ra đã đến trước cửa nhà mình. Chúng tôi vô cùng kinh ngạc và nghĩ rằng mình đang mơ. Thật sự thần kỳ.

Đèn thực sự đã tắt khi chúng tôi có chính niệm

Vào ngày 13 tháng 5, Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, tôi đã cùng một số đồng tu đi treo biểu ngữ trên một cái cây bên cạnh con đường dẫn đến một điểm du lịch. Tôi đã chọn đoạn đường tối ưu nhất để treo biểu ngữ. Đó là một vị trí tốt, không chỉ có khách du lịch đi qua mà mọi người thường giặt quần áo ở một con suối nhỏ bên trái, ngoài ra còn có một trường học ở xa hơn bên phải và một công trường xây dựng. Tôi nghĩ rằng treo biểu ngữ ở đó sẽ có nhiều người nhìn thấy.

Trong khi chúng tôi treo biểu ngữ trên cây, tôi nghĩ rằng sẽ an toàn hơn cho chúng tôi nếu tắt đèn của công trường xây dựng, vì lúc đó đèn vẫn bật và mọi người vẫn đang làm việc. Thật ngạc nhiên, đèn thực sự đã tắt hoàn toàn. Sau khi chúng tôi treo biểu ngữ xong, đèn đột nhiên bật lên. Sau đó, tôi nhận ra rằng đây là Đại Pháp đang triển hiện sự thần kỳ.

Tài liệu giảng chân tướng đã “lên tiếng” cảnh báo tôi

Một buổi sáng, tôi đi phân phát tài liệu giảng chân tướng ở một khu dân cư gần nhà, khi lên đến tầng ba hoặc tầng bốn, tôi nhìn xuống để lấy thêm tài liệu từ trong túi của mình và nghe thấy tiếng “lách tách” phát ra từ trong túi. Tôi không chú ý lắm, nhưng sau đó lại nghe thấy thêm hai tiếng “lách tách” nữa. Tôi vẫn không nghĩ nhiều về điều đó và tiếp tục lấy tài liệu từ trong túi ra.

Khi sắp lấy thêm tài liệu ra, tôi nhận ra rằng âm thanh đó có thể là lời nhắc nhở từ tài liệu chân tướng. Khi ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy một chiếc camera giám sát được lắp ở phía trên, hướng thẳng ra cầu thang. Vì vậy, tôi quyết định giữ tay trên túi và tiếp tục đi lên cầu thang. Vào lúc đó, tôi nhận ra rằng các tài liệu giảng chân tướng đều có linh, chúng đang nhắc nhở tôi phải thận trọng.

Sư phụ giảng:

“Giảng đến việc Sư phụ cấp những gì, đó là những thứ tôi cấp cho mọi người. Các Pháp thân của tôi sẽ liên tục bảo hộ cho đến khi chư vị có thể tự bảo hộ được bản thân mình; khi ấy chư vị đã xuất khỏi tu luyện thế gian pháp rồi, đã đắc Đạo.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Trong quá trình tu luyện Đại Pháp, tôi đã trải nghiệm vô số những thần tích. Là một đệ tử trong thời kỳ Chính Pháp, có thể an toàn bước tới ngày hôm nay, đều nhờ có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/18/480280.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/26/221027.html

Đăng ngày 17-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Kỳ tích trong khi phát tài liệu giảng chân tướng first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Trải nghiệm thần kỳ của hai nữ đệ tử Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/273061-trai-nghiem-than-ky-cua-hai-nu-de-tu-dai-phap.htmlThu, 14 Nov 2024 13:21:05 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273061[MINH HUỆ 23-03-2024] Tôi và Huệ sống tại vùng nông thôn và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Huệ thường nói: “Nếu không có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và Đại Pháp thì có […]

The post Trải nghiệm thần kỳ của hai nữ đệ tử Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-03-2024] Tôi và Huệ sống tại vùng nông thôn và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Huệ thường nói: “Nếu không có sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và Đại Pháp thì có lẽ tôi và gia đình nhỏ của mình đã không còn đến ngày hôm nay”. Bản thân tôi cũng có cảm giác như vậy.

Tôi đã mắc nhiều vấn đề sức khỏe trước khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đặc biệt là bệnh tim. Tôi hay bị ngất xỉu và mỗi khi tỉnh lại có cảm giác yếu ớt và mệt mỏi vô cùng. Tôi thường vừa khóc vừa tự hỏi: “Tại sao cuộc sống của tôi lại khó khăn đến vậy? Làm thế nào chúng ta có thể thoát khỏi những đau khổ vô tận này?”

Đến năm 1998, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chỉ sau một thời gian ngắn mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi vĩ đại của chúng ta.

Cuộc đời của Huệ cũng phải chịu nhiều đau khổ trước khi tu luyện Đại Pháp. Cô ấy không biết chồng mình bị xơ gan trước khi họ kết hôn. Gánh nặng gia đình đổ dồn lên vai khiến cô ấy mắc nhiều vấn đề về sức khỏe như đau dây thần kinh tọa, thoái hóa xương, loạn nhịp tim, suy nhược thần kinh, đau tức ngực… Cô ấy đã phải chịu nhiều đau đớn vì bệnh tật dày vò mỗi ngày. Trước hoàn cảnh kinh tế khó khăn, người chồng nằm liệt giường, hai con còn nhỏ, Huệ hoàn toàn bất lực và mất hết hy vọng trong cuộc sống.

May mắn thay, Huệ và gia đình đã biết đến Đại Pháp và bước vào tu luyện vào thời điểm cuộc sống gia đình cô vô cùng khốn khó. Kể từ đó, cuộc đời họ đã bước sang trang mới, bệnh tật của vợ chồng cô đều biến mất, hai con trai đều học giỏi, tốt nghiệp các trường đại học danh tiếng và tìm được một công việc tốt.

Từ khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cả hai chúng tôi đã có những trải nghiệm thần kỳ và muốn chia sẻ một vài trải nghiệm với các đồng tu.

1. Bị điện giật mà không bị thương

Vào một ngày hè, khi đang tưới rau trong vườn, đột nhiên nước ngừng chảy và mất điện. Tôi quan sát hộp điện thì thấy dây cầu chì bị đứt. Tôi không biết nhiều về điện, nhưng lúc đó không có ai để nhờ nên tôi quyết định tự sửa.

Tôi cẩn thận dùng dụng cụ tháo cầu chì hỏng ra và thay bằng chiếc cầu chì mới. Nhưng trong lúc thao tác, chiếc tuốc nô vít đã vô tình chạm phải lá đồng trong công tắc thế là một tiếng nổ “bùm” xảy ra, còn tôi bị văng xa vài mét.

Tôi bàng hoàng đứng đó mà không biết chuyện gì vừa xảy ra. Khi nhìn xuống tay, tôi thấy một nửa chiếc tuốc nô vít đã bị gãy rụng. Đến lúc đó tôi mới nhận ra chẳng lẽ cầu dao chưa bị ngắt?”.

Tôi vội vàng gọi người hàng xóm đến kiểm tra giúp. Anh ấy tới xem và bảo nguyên nhân là cầu dao đã không được ngắt đúng cách. Anh ấy hoảng hốt thốt lên: “Thực sự quá nguy hiểm! Hôm nay chị may mắn lắm đấy!”. Tôi nói với anh ấy: “Là Sư phụ Đại Pháp đã bảo hộ tôi! Con xin cảm tạ Sư tôn!”.

2. Không bị ướt vào một ngày trời mưa

Một ngày hè năm 2021, tôi đang trên đường đến thăm mẹ (cũng là một học viên), tôi tình cờ gặp một học viên khác. Chúng tôi dừng lại hỏi han trò chuyện.

Đột nhiên trời nổi sấm từ hướng Bắc, mây đen kéo đến kèm theo mưa giông. Tôi hơi lo lắng vì còn cách nhà mẹ hơn ba dặm, trong khi người đồng tu vẫn tiếp tục trò chuyện. Tôi cố trấn tĩnh và chăm chú lắng nghe cô ấy.

Sau khi nói chuyện xong, tôi tiếp tục đạp xe đến nhà mẹ. Có lẽ vì tôi đã giữ vững tâm tính lúc trước nên tâm trạng của tôi rất tốt, tôi vừa đạp xe vừa hát bài “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Thật ngạc nhiên, dù đường ngày càng ướt hơn và những vũng nước mưa xuất hiện trên đường đi, nhưng người tôi lại hoàn toàn khô ráo.

Khi đến nhà mẹ, tôi thấy nước mưa vẫn chảy từ trên mái hiên xuống. Khi thấy tôi mẹ bảo: “Con đi dưới trời mưa thế này, mưa ướt hết người còn gì”. Tôi phấn khích đáp: “Mẹ ơi, người con không hề bị ướt chút nào, thậm chí cả tóc cũng không dính nước”. Mẹ tôi tươi cười: “Quả thực là Sư phụ đang chăm sóc cho con. Thật tuyệt vời!”. Cả hai chúng tôi hạnh phúc và cười lớn.

3. Điều kỳ diệu xảy ra khi bị tai nạn xe đạp

Một ngày hè chủ nhật năm 2014, đồng tu Huệ mua một chiếc xe đạp điện để đi học Pháp tại nhà một đồng tu. Trên đường đi, cô ấy gặp một học viên khác đang đi bộ nên cô ấy đã đề nghị lên xe cùng đi. Do vẫn chưa quen sử dụng chiếc xe mới nên cô ấy đã gặp sự cố khi lái xe vào đường rẽ.

Đến chỗ rẽ vào một cây cầu, đáng ra cô ấy phải giảm tốc độ thì cô lại tăng ga và lao thẳng lên cầu. Trên cầu không có lan can, nếu đi nhanh có thể xảy ra tai nạn nghiêm trọng.

Đúng lúc đó, chiếc xe đổ xập xuống, đồng tu Huệ bị kẹp dưới gầm xe còn người đồng tu ngồi phía sau thì ngã văng xuống đất. Khi hai người đứng dậy, người đồng tu thì không sao, nhưng xương bánh chè của Huệ lồi lên, rách da và chảy máu. Khuỷu tay của cô bị trầy xước và chảy máu.

Đồng tu Huệ không hề sợ hãi và thầm nhủ: “Mình là học viên Đại Pháp, mình có Sư phụ bảo hộ, mình sẽ không sao cả”.

Họ tiếp tục đi đến điểm học Pháp. Trên đường về Huệ hướng nội và thầm nghĩ: “Mình gặp tai nạn đáng sợ này vì chưa đi quen xe. Nếu không có Sư phụ bảo hộ, hậu quả không biết sẽ ghê gớm nhường nào”. Từ tận đáy lòng, cô ấy nói lời cảm tạ Sư phụ.

Sáng hôm sau, hai chân của Huệ sưng to, cô ấy không thể cúi người hay ngồi xổm, phần đầu gối bị thương vẫn chảy máu. Cô ấy lấy khăn giấy đắp lên vết thương, băng bó lại và vẫn ra đồng làm việc như mọi ngày.

Lúc đó là thời điểm vào vụ bón phân cho ruộng. Mặc dù đầu gối và khuỷu tay bị thương, khó cử động, nhưng cô ấy không bận tâm mà vẫn chăm chỉ làm việc trên cánh đồng.

Một số người khuyên cô ấy nên đến bệnh viện thăm khám nhưng cô ấy chỉ mỉm cười nói: “Tôi là một học viên Đại Pháp, tôi có Sư phụ quản nên tôi sẽ ổn. Nếu không có Sư phụ bảo hộ thì khi gặp tai nạn, không biết chuyện kinh khủng nào sẽ xảy đến với chúng tôi”.

Huệ vẫn duy trì việc học Pháp và luyện công như thường lệ. Cô ấy cũng lắp một thiết bị thu tín hiệu Đài truyền hình Tân Đường Nhân.

Các vết thương của Huệ đã hoàn toàn bình phục sau 20 ngày. Cả gia đình cô, hàng xóm và bạn bè khi được chứng kiến sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp, tất cả họ đều tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

4. Xe ô tô đâm nhưng không bị thương

Vào một ngày mùa đông, Huệ đến làng kế bên để lấy tài liệu giảng chân tướng. Khi đang đi bộ về nhà, một chiếc ô tô lao đến và tông trúng người cô từ phía sau. Lúc đó, cô xuất một niệm trong đầu: “Mình là học viên Đại Pháp, mình sẽ không sao cả”. Lúc đứng dậy, cô thấy tài xế có vẻ sợ hãi, cô nhẹ nhàng nói với anh: “Đừng hoảng sợ, tôi sẽ không bắt anh đền tiền đâu”. Người lái xe sau đó lại tìm mọi cách để trốn tránh trách nhiệm.

Cô nói với anh này: “Thật may mắn là anh đã đâm trúng tôi, tôi là một học viên Đại Pháp nên tôi không bị sao. Anh chỉ cần ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo để được bình an”. Đồng tu Huệ không bị thương ở đâu và cô biết rằng Sư phụ lại một lần nữa bảo hộ cô.

Mấy ngày sau, vợ chồng người lái xe đến tìm gặp và gửi cho cô một số quà nhưng cô ấy nhất quyết không nhận. Cô ấy nói với người lái xe rằng nếu cô không tu luyện Đại Pháp thì có lẽ hậu quả sẽ rất bi thảm.

Người tài xế từng có thái độ khá tiêu cực với Đại Pháp, nhưng sau sự việc này, anh ấy đã hoàn toàn thay đổi quan điểm. Giờ đây, anh ấy thực sự tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

5. Phanh xe không hoạt động khi đang lao dốc

Hai vợ chồng ông bà Vương và Lưu làm nghề thu mua lõi ngô. Khi họ đến nhà đồng tu Huệ để lấy lõi ngô, cô ấy đã giảng chân tướng Đại Pháp cho họ và khuyên họ thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để được bình an. Hai vợ chồng họ đã vui vẻ đồng ý.

Một hôm, người vợ đến gặp Huệ để xin một cuốn sách Chuyển Pháp Luân và kể cho Huệ nghe câu chuyện đã xảy ra với họ. Thì ra hôm đó chiếc xe tải của hai vợ chồng họ chất đầy lõi ngô. Họ phải lái xe qua một sườn núi với nhiều đèo dốc. Đột nhiên, chiếc phanh xe bị hỏng và chiếc xe tải cứ thế lao thẳng xuống dốc. Hai vợ chồng họ vô cùng hoảng sợ và không biết phải làm gì.

Đột nhiên người vợ nhớ đến lời Huệ dặn lúc trước và liên tục hét lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Thật kỳ diệu, chiếc xe tải của họ dừng lại ở chân dốc. Chồng cô vẫn còn hoảng sợ một hồi lâu và không nói được lời nào.

“Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt! Thật thần kỳ!”, người vợ liên tục nói với Huệ: “Nếu không được Đại Pháp bảo hộ, có lẽ vợ chồng chúng tôi đã mất đi sinh mạng trong vụ tai nạn đó! Tôi cũng muốn đọc sách Đại Pháp”.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/23/474467.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/19/216635.html

Đăng ngày 14-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trải nghiệm thần kỳ của hai nữ đệ tử Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hai lần trải nghiệm quan cận tửhttps://vn.minghui.org/news/272979-hai-lan-trai-nghiem-quan-can-tu.htmlMon, 11 Nov 2024 13:54:57 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272979[MINH HUỆ 30-09-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 9 năm 1998. Tôi sống ở vùng nông thôn và hiện nay 72 tuổi. Do bệnh tật hành hạ nên mục đích tu luyện ban đầu của tôi […]

The post Hai lần trải nghiệm quan cận tử first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-09-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 9 năm 1998. Tôi sống ở vùng nông thôn và hiện nay 72 tuổi. Do bệnh tật hành hạ nên mục đích tu luyện ban đầu của tôi là trừ bệnh khỏe người. Khi tôi học Pháp sâu hơn, tôi ngộ được các Pháp lý và mục đích chân chính của sinh mệnh, và tất cả bệnh tật của tôi đều khỏi. Tôi nhẹ nhõm khi không còn bệnh tật và hạnh phúc mỗi ngày.

Tôi đã hai lần suýt mất mạng, nhưng đều an toàn vượt qua dưới sự bảo hộ của Sư phụ.

Vụ tai nạn thứ nhất

Tháng 10 năm 2016, tôi đi chợ sáng ở thị trấn huyện để phát lịch Đại Pháp. Không lâu sau khi rời khỏi làng, tôi bị một chiếc xe hơi phóng nhanh tông vào từ phía sau.

Tôi bị văng ra khá xa và nằm bất tỉnh trên đường. Lúc tôi tỉnh lại, tài xế muốn giải quyết vấn đề tại chỗ và không báo cảnh sát. Anh ấy lấy ra 200 tệ và đưa cho tôi. Tôi nói tôi sẽ không nhận tiền và sau đó ngất xỉu. Lúc tôi tỉnh lại, tài xế đã rời đi.

Tôi muốn về nhà, nhưng đầu não trống rỗng và không biết phải làm gì. Ngực tôi bị đau khi tôi thở và tôi nhận ra mình đang nằm trên đất vì bị xe hơi tông. Tôi nghĩ đến Sư phụ và nói: “Xin Sư phụ cứu con!” Ngay lập tức, trí nhớ của tôi được phục hồi, và tôi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra–nó sống động như một bộ phim điện ảnh. Tôi không ngừng khóc và vô cùng biết ơn Sư phụ đã bảo hộ.

Sau đó, cơ thể tôi đau nhức, đặc biệt ở vùng ngực, và nó đau khi tôi thở và đi bộ. Phía sau đầu tôi cũng sưng lên một cục u lớn. Sau khi gia đình phát hiện ra vụ tai nạn, họ nhất quyết đưa tôi đến bệnh viện. Tôi nói: “Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi sẽ không sao! Miễn là tôi tín Sư tín Pháp thì có thể vượt qua bất kỳ khổ nạn nào!” Tôi tiếp tục học Pháp và luyện công hàng ngày. Cơn đau giảm dần qua từng ngày, và trong vòng 10 ngày, tôi đã hoàn toàn bình phục.

Vụ tai nạn thứ hai

Ngày 10 tháng 10 năm 2018, khi tôi đến phòng đựng thức ăn để lấy đồ chua, thì đột nhiên cảm thấy rất nặng phía sau đầu, tôi ngã xuống và bất tỉnh. Gia đình nghe tiếng tôi bị ngã xuống sàn nên đã gọi cho bác sĩ trong làng. Bác sĩ nói, dựa trên các triệu chứng của tôi, thì tôi đã bị đột quỵ (xuất huyết não). Họ đưa tôi đến bệnh viện thị trấn.

Tôi được chẩn đoán bị xuất huyết não. Họ nhanh chóng chuyển tôi sang phòng chăm sóc đặc biệt tại một bệnh viện chuyên khoa ở Thiên Tân. Đến sáng hôm sau, tôi mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại tôi cảm thấy đau nhức, và một bên cơ thể bị tê liệt. Phải mất vài ngày tôi mới được chuyển sang phòng bệnh thông thường. Với sự khích lệ của các đồng tu, chính niệm của tôi ngày càng mạnh.

Lúc tôi hôn mê, một ống thông tiểu đã được đưa vào cơ thể tôi. Ống thông được tháo ra vào ngày thứ 10. Nhưng tôi không thể đi tiểu bình thường và được chẩn đoán mắc bệnh viêm niệu đạo, nên phải gắn ống thông lại. Tôi phủ nhận tình trạng cưỡng ép thêm này và muốn về nhà. Tôi cầu xin Sư phụ gia trì. Ống thông được tháo ra sau bốn ngày, và tôi có thể đi tiểu như bình thường.

Sau khi ống thông tiểu được tháo ra, tôi kiên quyết muốn về nhà. Con trai tôi nói: “Vậy thì mẹ phải tự đi bộ về nhà nhé“.

Tôi nói: “Được, bây giờ con có thể giúp mẹ đi bộ nào”. Tôi nhờ con trai và con gái đỡ tôi đi lại và tôi đi được một tiếng đồng hồ. Ngày hôm sau, con gái đỡ tôi đi bộ trong một tiếng. Vào ngày thứ ba, tôi tự mình đi bộ được một tiếng đồng hồ. Bác sĩ kinh ngạc trước sự hồi phục nhanh chóng của tôi và cảm thán rằng đó quả là điều kỳ diệu!

Tôi được xuất viện và không lâu sau đã hoàn toàn bình phục. Nhìn vẻ ngoài của tôi, không ai có thể nói rằng tôi từng bị xuất huyết não. Bất cứ ai biết trải nghiệm của tôi đều ngạc nhiên trước sự tuyệt vời của Đại Pháp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/30/483152.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/24/221346.html

Đăng ngày 11-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hai lần trải nghiệm quan cận tử first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Người chỉ đường thần bíhttps://vn.minghui.org/news/272835-nguoi-chi-duong-than-bi.htmlWed, 06 Nov 2024 15:05:26 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272835[MINH HUỆ 07-09-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Không lâu sau khi tôi bước vào tu luyện, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại tàn bạo đối […]

The post Người chỉ đường thần bí first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Lý Ngộ, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-09-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Không lâu sau khi tôi bước vào tu luyện, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại tàn bạo đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi dần buông lơi trong tu luyện nên sức khỏe của tôi giảm sút rõ rệt và các bệnh cũ lại tái phát. May mắn thay, Sư phụ đã nhiều lần điểm hóa giúp tôi tỉnh ngộ. Tôi cảm nhận được sâu sắc rằng Sư phụ đã không bỏ rơi tôi. Đến năm 2004 tôi mới chân chính tu luyện. Kể từ đó, tôi và gia đình đã được Đại Pháp triển hiện rất nhiều thần tích.

Người chỉ đường bỗng dưng xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất

Vào một đêm tháng 7 năm 2011, tôi và vợ (cũng là đồng tu), đến một thị trấn mới để phát tặng tài liệu giảng chân tướng, treo các biểu ngữ có in thông điệp chân tướng. Thị trấn này cách nhà tôi khá xa, cần phải trèo đèo lội suối mới tới được đó. Chúng tôi cùng hướng tới mục tiêu và đã thực hiện công việc của mình một cách thuận buồm xuôi gió.

Xong việc lúc đó đã là 3 giờ 30 phút sáng và chúng tôi chuẩn bị về nhà. Nhưng trên đường về nhà, chúng tôi đã bị lạc đường, không sao thoát ra khỏi những con đường núi quanh co. Trong khi lo lắng, chúng tôi đột nhiên nhớ đến rằng: chúng tôi là đệ tử Đại Pháp, chúng tôi có Sư phụ quản.

Chúng tôi đã cầu xin Sư phụ chỉ dẫn cho chúng tôi về nhà. Ý niệm này vừa phát xuất, trước mắt chúng tôi lập tức xuất hiện một người đàn ông đẩy xe ba gác. Tôi đã nhờ ông ấy chỉ đường, và ông ấy đã bảo chúng tôi đi theo ông. Đi được một lúc, ra tới quốc lộ thì bỗng nhiên chúng tôi không thấy ông đâu nữa, chúng tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy chút tung tích nào. Bỗng nhiên, chúng tôi ngộ ra rằng đó là Sư phụ đã giúp chúng tôi. Nếu không, vào lúc nửa đêm thế này sao bỗng nhiên lại xuất hiện một người đàn ông đẩy xe thần bí như vậy được chứ? Đó quả thực là triển hiện kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp!

Chiếc xe điện thần kỳ

Vào một buổi sáng tháng 6 năm 2017, lúc 6 giờ 20 phút, tôi lái một chiếc xe điện chở một số đồng tu tới một khu chợ ở thị trấn để giảng chân tướng. Khi đến nơi, chúng tôi chia ra thành nhóm nhỏ để giảng chân tướng, khuyên tam thoái. Chớp mắt đã tới 10 giờ sáng và chúng tôi bắt đầu quay về.

Trên đường về, khi còn cách nhà khoảng 10km nữa thì chiếc xe điện đột nhiên dừng lại, không thể nào khởi động được. Chúng tôi kiểm tra thì hóa ra là xe bị hết điện. Mọi người bắt đầu lo lắng, phải làm sao đây? Chúng tôi đang ở ngoài đường, sạc điện cũng không phải là trong một chốc một lát mà có thể sạc đầy được, huống hồ chúng tôi còn không mang theo sạc.

Trong lúc mọi người đều cảm thấy không thể làm gì được thì tôi lập tức tôi nhớ đến rằng: Chúng tôi là đệ tử Đại Pháp, chúng tôi có Sư phụ quản, gặp khổ nạn có thể thỉnh cầu Sư phụ giúp.

Vì vậy, vợ tôi liền câu thông với chiếc xe: “Việc mà hôm nay chúng ta làm là cứu độ chúng sinh, là việc thần thánh nhất. Ngươi cũng cần phối hợp cho tốt, hãy hiển thần tích, đưa chúng ta trở về nhà thuận lợi”. Sau đó, mọi người cùng hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Sau đó, tôi lấy chìa khóa mở máy, trong nháy mắt màn hình ở xe hiển thị pin đã đầy. Chúng tôi khởi động xe và chiếc xe bon bon chạy về nhà. Một lần nữa chúng tôi lại được trải nghiệm sự thần kỳ của Đại Pháp.

Cảnh báo về hiện thế hiện báo

Tôi và vợ sinh ra ở cùng một huyện. Khi trưởng thành, chúng tôi làm việc ở một huyện khác. Sau khi nghỉ hưu, chúng tôi quay trở lại quê nhà để sống một cuộc sống yên bình hơn.Tuy nhiên, vào ngày 15 tháng 9 năm 2022, một nhóm gồm 16 người, trong đó có người của Ủy ban Chính trị và Pháp luật của cả hai huyện và giám sát hành chính ở nơi tôi công tác, đã xông vào nhà chúng tôi và tiến hành khám xét vô lý. Vợ tôi đã kiên định nói lý với họ: “Là các viên chức nhà nước, các anh tự xông vào nhà dân như vậy là phạm pháp, không có văn bản giấy tờ mà tiến hành khám xét là phạm pháp, xâm phạm quyền chân dung cũng là phạm pháp. Các anh là những người chấp pháp mà lại phạm pháp sao, sao không lấy pháp trị quốc?” Họ tự thấy đuối lý, á khẩu không nói được gì. Cuối cùng, tất cả mọi người đều chán ngán rời đi, ngoại trừ người của Phòng 610 và giám sát hành chính nơi tôi làm việc.

Sau đó, giám sát hành chính nơi tôi làm việc yêu cầu tôi từ bỏ tu luyện và bảo tôi ký tên vào biên bản “chuyển hóa”. Lúc này, Pháp của Sư phụ vang lên bên tai tôi:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác.” (Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực – Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi nói với họ: “Tôi không thể ký được, tôi không ký là vì muốn tốt cho các anh. Bức hại chính tín là phạm tội, và trong tương lai, khi tà Đảng sụp đổ thì những tội ác kia đều phải bị truy cứu. Nếu tôi ký thì các anh lại phải chịu thêm một tội, các anh làm công việc này, bản thân đó đã là phạm tội rồi”.

Phó giám đốc nơi tôi làm việc nói: “Hôm nay tôi là làm theo chỉ đạo của cấp trên, vậy cấp trên sẽ chịu trách nhiệm”. Tôi nói: “Đến ngày đó, cấp trên của anh cũng đang trên đài phán quyết mà bị truy cứu, bản thân còn khó đảm bảo, thì ai còn có thể đảm bảo được cho anh đây? Anh sẽ phải gánh chịu báo ứng thôi”.

Tôi còn chưa dứt lời thì phó giám đốc đã ngã phịch xuống sàn. Những nhân viên đi cùng vội vàng đưa ông tới bệnh viện nhưng bệnh viện từ chối tiếp nhận và bảo họ mau đưa ông về nhà.

Nhân viên Phòng 610 sau khi tận mắt chứng kiến cảnh này lập tức không còn dáng vẻ bệ vệ ngạo mạn kia nữa. Phó trưởng Phòng 610 khiếp đảm, hỏi: “Phó giám đốc của anh sao tự nhiên lại ngã quỵ xuống đất như thế?” Tôi trả lời: “Đó là Thần cảnh báo các anh, bảo các anh hãy bỏ ác theo thiện, nếu không thì hôm nay là ông ấy, ngày mai có thể là chính các anh”. Phó trưởng Phòng 610 mặt trở nên trắng bệnh, bàng hoàng lo sợ, cả nhóm người lẳng lặng rời khỏi nhà tôi.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/7/481614.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/4/221108.html

Đăng ngày 06-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Người chỉ đường thần bí first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Sống sót sau khi bị tàu hỏa đâmhttps://vn.minghui.org/news/272172-song-sot-sau-khi-bi-tau-hoa-dam.htmlTue, 15 Oct 2024 10:13:07 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272172[MINH HUỆ 04-09-2024] Tôi là đệ tử Đại Pháp ngoài 60 tuổi, tôi sống ở một vùng núi hẻo lánh. Vì giao thông bất tiện nên cũng mang lại rất nhiều khó khăn cho cuộc sống của chúng tôi. Trước khi tu luyện […]

The post Sống sót sau khi bị tàu hỏa đâm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Liêu Ninh, Đại lục

[MINH HUỆ 04-09-2024] Tôi là đệ tử Đại Pháp ngoài 60 tuổi, tôi sống ở một vùng núi hẻo lánh. Vì giao thông bất tiện nên cũng mang lại rất nhiều khó khăn cho cuộc sống của chúng tôi. Trước khi tu luyện Đại Pháp, giữa vợ chồng chúng tôi bất đồng quan điểm, không biết giải quyết mâu thuẫn gia đình như thế nào, tôi lo lắng suốt ngày, tích tụ theo thời gian, thân thể dần dần xuất hiện bệnh tật. Bác sĩ chẩn đoán tôi bị thấp khớp. Quanh năm sáng tối không xuống đất được vì chân quá đau không chịu nổi. Một gia đình ở nông thôn mà không lao động thì sinh tồn thế nào? Tôi lại là người rất mạnh mẽ nên hết sức đau khổ và mất niềm tin vào tương lai.

Mùa đông năm 1998, bạn của chồng tôi đến chỗ chúng tôi hồng dương Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi thỉnh quyển sách “Chuyển Pháp Luân” về nhà. Lúc đó tôi căn bản không hiểu gì là tu luyện. Người bạn nói tu Đại Pháp có thể khỏi bệnh, tôi mang tâm muốn thử mà bắt đầu học Pháp Luân Công.

Khi đó, ngay giây phút tôi vừa mở quyển sách “Chuyển Pháp Luân” ra, nước mắt bất giác tuôn rơi. Sau khi đọc sách, tôi minh bạch ra ý nghĩa tồn tại thực sự của sinh mệnh, tư tưởng phát sinh biến hóa rất lớn, không còn cảm giác thấy những cái khổ kia là khổ nữa. Sau khi học Pháp luyện công trong ba tháng, tất cả bệnh tật trên thân thể đều biến mất. Lúc đó tôi cảm thấy thật hạnh phúc, thấy quê hương mình non xanh nước biếc thật đẹp, mỗi ngày tôi đều vui vẻ như một đứa trẻ ngây thơ, tận hưởng sự mỹ hảo của Đại Pháp một cách trọn vẹn nhất.

Chớp mắt đến tháng 7 năm 1999, Trung Cộng phát động bức hại Pháp Luân Đại Pháp, các đệ tử Đại Pháp tu Chân-Thiện-Nhẫn bị bức hại tàn khốc. Nhìn thấy những đệ tử Đại Pháp mà tôi biết lần lượt bị bức hại, tôi cũng sợ bị bức hại, dần dần buông lơi học Pháp, mỗi ngày học Pháp luyện công như chiếu lệ. Tôi mang theo chấp trước quay lại cuộc sống người thường, trạng thái lúc tu lúc không. Đồng tu thấy tôi suốt ngày bận rộn sinh nhai, lo lắng cho tôi và thường đến nhà tôi chia sẻ, tôi tinh tấn được một lúc rồi lại buông lơi.

Mùa thu năm 2022, lúc ấy ngay mùa thu hoạch, vợ chồng tôi đã gom xong một xe ngô, chất lên và đem về nhà. Chồng tôi lái xe đi trước, vì đường nơi chúng tôi ở lồi lõm không bằng phẳng do lũ lụt, đi tới một hố cầu và nước bên dưới quá sâu không thể đi qua được, nên tôi lên cầu chuẩn bị băng qua đường sắt, đó là con đường thứ hai mà dân làng đi qua.

Khi tôi đi đến giữa đường sắt, không biết sao suy nghĩ của tôi dường như bị áp chế, tôi không nghe thấy tiếng còi tàu, và thấy dường như có rất nhiều người đi bộ bên cạnh đường ray (thực ra là không có ai cả), tôi bị một đoàn tàu đang tới đâm phải. Tôi bất tỉnh, khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên mặt đất, lúc này mới biết mình bị tàu hỏa đâm. Tôi lập tức nghĩ: Sư phụ ơi cứu con! Lúc này, chồng tôi vội chạy tới, thấy tôi bị tàu hỏa đâm nhưng vẫn còn sống, ông ấy liền gọi xe đưa tôi đến bệnh viện huyện.

Sau khi khám, người ta chẩn đoán chân phải của tôi bị gãy bốn chỗ và vai trái bị dập nát. Kỳ diệu là các bộ phận quan trọng của não, các cơ quan nội tạng và khớp đều bình thường. Tôi biết đây là Sư tôn từ bi đã bảo hộ tôi, tôi đã sống sót một cách kỳ diệu, còn hoàn trả một nợ mạng. Không ai bị tàu hỏa đâm ở nơi đó còn sống.

Mặc dù tôi không tinh tấn nhưng Sư phụ vẫn luôn bảo hộ tôi, khi nguy nan vẫn cứu mạng tôi. Người ta đều nói: Bác bị tàu hỏa đâm mà vẫn có thể sống là kỳ tích, có Thần minh bảo hộ. Tôi hồi phục rất nhanh, mỗi ngày đều niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, bây giờ có thể đi lại bình thường, cũng có thể làm việc nhà.

Tạ ân Sư phụ đã cứu con sống lại từ cửa tử. Nhìn lại chặng đường bản thân đã đi qua, thực sự xấu hổ với sự từ bi khổ độ của Sư phụ, bài học sâu sắc này khiến tôi nhận ra tính trọng yếu của học Pháp và trân quý cơ duyên tu luyện của mình hơn nữa. Từ nay về sau tôi phải tu luyện cho tốt, hoàn thành thệ ước, xứng đáng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp.

Tạ ân Sư phụ đã từ bi cứu độ!

(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/9/4/被火車撞後生還-481287.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/22/220959.html

Đăng ngày 15-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Sống sót sau khi bị tàu hỏa đâm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Thành tâm niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, người thân và bạn bè bình an vượt qua kiếp nạnhttps://vn.minghui.org/news/272142-thanh-tam-niem-phap-luan-dai-phap-hao-nguoi-than-va-ban-be-binh-an-vuot-qua-kiep-nan.htmlMon, 14 Oct 2024 15:01:33 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272142[MINH HUỆ 22-08-2024] Tôi là đệ tử Đại Pháp lâu năm đắc Pháp từ trước năm 1999, khi đó tôi hơn 30 tuổi. Tôi được thụ ích vô biên trong khi tu luyện Đại Pháp, đích thân chứng kiến sự vĩ […]

The post Thành tâm niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, người thân và bạn bè bình an vượt qua kiếp nạn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Vũ Lệ, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Hà Bắc, Đại lục

[MINH HUỆ 22-08-2024] Tôi là đệ tử Đại Pháp lâu năm đắc Pháp từ trước năm 1999, khi đó tôi hơn 30 tuổi. Tôi được thụ ích vô biên trong khi tu luyện Đại Pháp, đích thân chứng kiến sự vĩ đại và siêu thường của Đại Pháp, đích thân cảm nhận được hồng ân cứu độ của Sư phụ. Nhân đây tôi muốn kể lại một số câu chuyện có thật về những người được thụ ích từ Đại Pháp, chia sẻ cùng mọi người.

Con trai đã sống sót một cách thần kỳ sau khi bị ô tô tông

Con trai tôi bị bệnh trầm cảm nên nghỉ học ở nhà, cháu không có việc gì làm nên đăng ký học một lớp vẽ tranh nghiệp dư, lớp học chỉ diễn ra vào ngày Chủ Nhật.

Chủ Nhật hôm đó trời mưa, con trai đạp xe đến lớp học vẽ. Vừa cách nhà không xa, khi đang băng qua đường thì bị một chiếc ô tô tông phải khiến mọi người có mặt đều bàng hoàng. Một đồng nghiệp vội đến báo với tôi rằng: Có chuyện xảy ra với con trai chị, cháu bị ô tô tông rất nặng và đang nằm dưới đất, chị nhanh đến đó đi.

Lúc đó chồng đang đi công tác, chỉ có tôi ở nhà. Sau khi nghe xong, tôi lập tức song thủ hợp thập, thỉnh cầu Sư phụ cứu cháu, tôi không mặc áo mưa mà hối hả đến hiện trường vụ tai nạn. Thoạt thấy cháu đã được xe cứu thương 120 cấp tốc đến cứu, đơn giản là quấn đầu lại và đưa lên xe, tôi cũng vội lên xe cứu thương. Tôi hỏi cháu có chỗ nào không thoải mái không? Cháu nói, chỉ có chút khó chịu ở chân thôi. Tôi thấy vết xước và vết máu trên lưng cháu, trên đầu cũng chảy máu, nhưng tinh thần của cháu vẫn tốt.

Người gây tai nạn là một sĩ quan cảnh sát 110, lái ô tô từ ngoài thị trấn đến đây, mắt đỏ hoe vì lo sợ. Anh ấy nói: Hãy đến bệnh viện gần nhất để kiểm tra. Tôi nói được. Khi đến bệnh viện, con trai được kiểm tra chân và không có gì nghiêm trọng cả, nên chúng tôi về nhà, tôi cũng không muốn gây rắc rối cho người khác. Khi ấy tôi chỉ quan tâm đến con mà không kịp giảng chân tướng cho đối phương, điều này khiến tôi rất hối hận.

Chiếc xe đạp của con trai bị hỏng hoàn toàn, trông như chiếc bánh rán xoắn (bánh ma hoa), nên phải bỏ đi. Còn kính trước xe của đối phương cũng bị vỡ vụn.

Sau khi chồng đi công tác về, chúng tôi vào phòng giám sát để xem lại camera, cảnh tượng đó đều được ghi lại, thực sự quá sốc và nguy hiểm. Đoạn video cho thấy: Sau khi cháu đập đầu vào kính trước ô tô, cháu bật ra khỏi xe, toàn thân ngã mạnh xuống đất rồi trượt đi hơn 10 mét, cháu bất tỉnh và ngã xuống đất. Xem video, chân chồng tôi run lên vì sợ hãi, nước mắt bất giác tuôn rơi, thực sự rất đáng sợ. Tuy nhiên, giám định tại bệnh viện cho thấy cháu không bị chấn thương nặng, chỉ có chút vết thương ngoài da. Thật thần kỳ, chính Sư phụ đã cứu con trai tôi khỏi nguy hiểm tính mạng.

Không ngôn từ nào trên thế gian có thể biểu đạt được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ!

Thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, kỳ tích xảy ra trong một vụ tai nạn xe cộ chết người

Trong quá trình làm việc, có một thời gian tôi đảm nhiệm công việc lai tạo hạt giống trong bộ phận. Có lần tôi thuê một chiếc xe tải lớn để kéo hạt giống về cơ sở ươm trồng. Khi đến địa điểm nông trại và đi qua ngã ba cạnh một ngôi làng, một người đàn ông đi xe đạp đã tông thẳng vào chiếc xe tải lớn và ngất xỉu tại chỗ. Tài xế xe tải nhanh chóng dừng xe lại và kiểm tra tình hình, anh ấy sợ đến mất bình tĩnh.

Tôi nhìn thấy cảnh này và xuống xe, cũng không biết phải làm sao. Tôi chợt nghĩ mình là đệ tử Đại Pháp, chỉ có thỉnh cầu Sư phụ cứu ông ấy. Tôi quỳ xuống bên cạnh người đàn ông đó, trong tâm thỉnh cầu Sư phụ cứu ông ấy, sau đó liên tục kính niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và nói vào tai ông ấy rằng: Nếu anh nghe thấy giọng nói của tôi, hãy cùng nhau niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Không biết trải qua bao lâu, nhưng tôi không dám buông lỏng dẫu chỉ một khắc, cứ niệm và niệm. Ông ấy đột nhiên tỉnh lại. Người tài xế xúc động vô cùng, vội vàng trả một số tiền để giải quyết vấn đề này; bằng không, nếu người đàn ông bị tông mà chết thì phiền phức càng lớn hơn. Tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho tài xế, rằng chính Sư phụ đã cứu vãn sinh mệnh của người đàn ông đó, chúng ta hãy cảm tạ Sư phụ đã hóa giải sự cố giao thông nghiêm trọng, khiến người liên quan không xảy ra vấn đề gì.

Thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’, bạn học cũ chứng kiến hiệu quả chữa bệnh kỳ diệu

Một ngày nọ, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi của một người bạn thời tiểu học mà tôi đã không gặp hơn 40 năm, anh ấy nói rằng muốn đến chỗ tôi để được tư vấn một số kỹ thuật liên quan đến trồng dược liệu. Tôi đồng ý sẽ giúp anh ấy tìm các chuyên gia trong lĩnh vực này.

Hôm sau anh ấy đi cùng một người nữa đến. Khi gặp anh ấy, mặc dù diện mạo có già đi, nhưng tính cách hài hước của anh ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn dí dỏm như ngày nào, bởi vì anh ấy là học sinh nghịch ngợm nhất lớp tiểu học và luôn làm mọi người cười, nên tôi ấn tượng khá sâu sắc với anh ấy. Trước đây anh ấy vốn có vóc dáng cao lớn và khí phách như Lý Quỳ, nhưng lần này gặp lại anh ấy, anh ấy trông có vẻ cong vẹo khi bước đi. Tôi hỏi anh ấy: Sao anh lại đi bộ như thế này? Anh ấy nói: Tôi bị thoát vị đĩa đệm thắt lưng, không thể đứng thẳng được.

Tôi hiểu rằng, bề mặt là anh ấy đến đây để được tư vấn kỹ thuật, thực chất là Sư phụ muốn anh ấy đến để nghe chân tướng và được cứu. Tôi nắm chắc thời gian để giảng chân tướng Đại Pháp cho hai người họ, được biết họ chưa bao giờ gia nhập tổ chức nào của tà đảng Trung Cộng, vì vậy tôi nói anh ấy hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, gặp nạn hóa lành, thắt lưng của anh sẽ hồi phục. Tôi tặng mỗi người một tấm bùa hộ mệnh.

Anh ấy lập tức niệm, chưa được hai bước chân, anh ấy nói: Chao ôi! Thật linh nghiệm! Tôi còn chưa kịp phản ứng thì thấy thắt lưng của anh ấy thực sự đã thẳng lại. Người bạn đi cùng anh ấy hỏi: Sao thế? Anh ấy nói: Thắt lưng của tôi hết đau rồi. Chỉ trong chốc lát, thắt lưng của anh ấy thực sự đã thẳng lại.

Thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, thực sự có thể đạt được hiệu quả chữa bệnh kỳ diệu. Chúng tôi xúc động cảm tạ ân từ bi cứu độ hồng đại của Sư phụ.

Khi đi cứu người trên đường, tôi bị xe tông nhưng vẫn bình an vô sự

Một tối Chủ nhật, tôi đạp xe ra ngoài phát tài liệu chân tướng. Sau khi phát hết và trên đường về nhà, tới một đoạn rất hẹp, một nửa đường bị rào cản thi công chắn ngang, nửa đường còn lại rất hẹp. Trước mặt tôi tình cờ có hai người đi ngược chiều nên tôi đạp xe về phía trước một cách cẩn thận. Tôi vừa ra khỏi khu vực thi công thì một chiếc xe đạp điện bất ngờ lao tới từ phía sau khiến tôi chưa kịp phản ứng thì ngã xuống đất. Chân phải và cánh tay phải của tôi đập xuống đất, tôi lập tức nghĩ mình không sao.

Lúc này, một thanh niên nhanh chóng đỡ tôi dậy, tôi muốn đứng lên nhưng không được, trong tâm tôi nghĩ mình nhất định có thể đứng dậy được. Cậu thanh niên nói: Cháu kéo dì lên nhé, dì không sao chứ? Tôi nói: Không sao! Nói xong lập tức đứng dậy, cảm thấy chân không còn đau nhiều nữa. Tôi nghĩ mình phải tranh thủ thời gian, mau mau giảng chân tướng cho cậu ấy, nếu không sẽ lỡ mất, rất khó gặp được cậu ấy thế này, đừng để cậu ấy mất đi cơ hội được cứu.

Tôi hỏi cậu ấy: Cháu từng gia nhập đoàn, đội chưa? Cậu thanh niên nói vừa gia nhập đoàn. Tôi nói: Dịch bệnh vẫn đang lây lan, đằng sau còn có những thảm họa nghiêm trọng hơn, đó là để đào thải người ác và những ai từng gia nhập đảng, đoàn, đội, cháu là một thành viên của nó, thì rất nguy hiểm, thoái xuất khỏi nó mới có thể bảo bình an. Dường như cậu thanh niên đang có việc gấp, tôi nói: Lấy một hóa danh cho cháu thoái nhé, để được bình an, hãy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, nhớ nói thông tin này với bố mẹ cháu, để họ cũng được bình an vượt qua kiếp nạn. Sau khi cậu thanh niên minh bạch đã đồng ý và nhanh chóng rời đi.

Tôi nhìn theo bóng dáng khuất dần của cậu ấy, trong lòng cảm thán vì sự khổ tâm an bài của Sư phụ, đã dùng phương thức này để ban cho cậu ấy cơ hội được cứu, đồng thời cũng giúp đệ tử hoàn trả một khối nghiệp lực lớn. Cảm tạ ân từ bi cứu độ và bảo hộ của Sư phụ, con cảm thấy thật vinh hạnh và hạnh phúc khi được làm đệ tử của Ngài.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2024/8/22/誠念法輪大法好-親朋平安渡劫難-481027.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/21/220946.html

Đăng ngày 14-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Thành tâm niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, người thân và bạn bè bình an vượt qua kiếp nạn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Nhà chúng ta không lắp Internet, em đã làm cách nào để lên mạng?https://vn.minghui.org/news/272139-nha-chung-ta-khong-lap-internet-em-da-lam-cach-nao-de-len-mang.htmlMon, 14 Oct 2024 15:01:12 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272139[MINH HUỆ 31-07-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trong suốt 18 năm, tôi đã liên tục chứng kiến sự siêu thường và thần kỳ của Đại Pháp. Khi cuộc bức hại bắt đầu […]

The post Nhà chúng ta không lắp Internet, em đã làm cách nào để lên mạng? first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Thiện Liên, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-07-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trong suốt 18 năm, tôi đã liên tục chứng kiến sự siêu thường và thần kỳ của Đại Pháp.

Khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tà ác phô thiên cái địa ập tới, dường như bầu trời sắp sụp xuống. Các học viên lục tục mang sách Pháp Luân Đại Pháp tới gửi ở nhà tôi để được an toàn. Khi đó chính quyền đưa tôi vào danh sách nhân vật chủ chốt ở khu vực, người của công ty mỗi ngày đều tới nói chuyện với tôi, khiến tôi mất đi tự do cá nhân, họ yêu cầu tôi liên tục báo cáo vị trí của mình. Hoàn cảnh khi đó vô cùng khủng khiếp. Đồng nghiệp của tôi xôn xao bàn tán, nói rằng tôi có thể bị mất việc và phải vào tù. Tuy nhiên dưới sự bảo hộ của Sư phụ tôi không cảm thấy chút áp lực nào.

Một lần, cảnh sát tập hợp tất cả các học viên trong khu vực chúng tôi lại để thẩm vấn, mọi người đều rất căng thẳng. Tôi nói với họ: “Đừng sợ, chúng ta không hề sát nhân, phóng hỏa, hay làm việc xấu, chúng ta chỉ muốn làm người tốt.”

Tôi bình tĩnh nói chuyện với cảnh sát rằng: “Tôi từng nằm trong danh sách những người trẻ tuổi ốm yếu bệnh tật ở cơ quan. Mọi người đều biết điều đó. Nhưng hãy nhìn tôi hiện tại, luôn tràn đầy năng lượng. Tôi không còn là một người ốm đau của hai năm trước nữa. Chẳng phải mọi người thường nói thấy mới tin sao? Tôi chính là một nhân chứng sống về sự thần kỳ của Đại Pháp.

Mấy viên cảnh sát nhìn tôi và nói: “Quả đúng như vậy, chị có thể về trước được rồi.” Mặc dù cảnh sát nói bất cứ khi nào họ gọi tôi phải tới trình diện, nhưng kể từ đó họ không hề gọi cho tôi.

Mãi cho đến năm 2007, tôi bị bắt cóc phi pháp trong khi đang phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Một lần nữa, dưới sự bảo hộ của Sư tôn, tôi đã dùng chính niệm để thoát ra.

“Em đã làm cách nào để lên mạng?”

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã mất hết liên lạc với các đồng tu, vì khi đó, tôi làm việc ở một vùng núi hẻo lánh. Thời gian đó, tôi như một đứa trẻ lạc đường. Năm 2002 tôi được điều chuyển về làm việc ở thành phố.

Một buổi sáng khi mở cửa ra chuẩn bị đi làm, tôi thấy một chiếc chiếc đĩa VCD Lửa giả và một tờ tuần báo Minh Huệ. Tôi mang đĩa tới cơ quan và hỏi đồng nghiệp làm thế nào để bật lên. Họ nói với tôi cần có máy tính hoặc một máy phát video. Tôi liền mua một chiếc máy phát video và xem đĩa Lửa Giả ngay buổi tối hôm đó.

Không biết tôi đã xem đi xem lại bao nhiêu lần cho tới khi mắt sưng lên vì khóc. Tôi ước mình có thể tìm thấy các đồng tu khác. Từ đó trở đi mỗi khi đi ra ngoài tôi đều hỏi thăm có về những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi cũng mua một chiếc máy tính. Mỗi ngày đi làm về tôi đều mở máy tính lên, nhập địa chỉ của Minh Huệ Net vào và thử truy cập. Việc này đã trở thành thói quen mỗi ngày của tôi.

Ông Trời không phụ lòng người có quyết tâm, một ngày nọ, tôi thực sự đã mở được trang web Minh Huệ, đọc giới thiệu về Sư phụ và tình huống gần đây của Đại Pháp. Tôi vui mừng tới mức vừa khóc vừa cười.

Chồng tôi tưởng rằng có chuyện gì xảy ra với tôi, vội chạy tới hỏi. Tôi phấn khích nói với anh ấy: “Em đã tìm thấy đường về nhà rồi.” Tôi nhắc đi nhắc lại: “Em vào được trang web Minh Huệ rồi.”

Chồng tôi hỏi: “Nhà chúng ta không lắp Internet, em làm cách nào để lên mạng vậy? Thật kỳ lạ.”

Câu chuyện thần kỳ của gia đình em trai tôi

Em trai tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước tôi vài tháng. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, cậu ấy bị bức hại nghiêm trọng, thậm chí vài lần tính mạng bị đe dọa. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, cậu ấy đã không thể sống sót.

Hôm đó, em trai tôi đang xây một căn nhà bằng thép tiền chế cho người khác. Cậu ấy đi bộ trên mái nhà, trong tay cầm một tấm thép, đột nhiên tấm thép chạm vào đường dây điện cao thế ở phía trên. Một tia lửa xuất hiện, em trai tôi lăn xuống khỏi mái nhà, toàn thân bị bao bọc trong một quả cầu lửa.

Các đồng nghiệp của cậu ấy đã vô cùng sợ hãi và nghĩ rằng cậu ấy đã bị dòng điện cao thế thiêu cháy. Tuy nhiên, trước khi mọi người kịp phản ứng, em trai tôi đã đứng dậy như thể không có chuyện gì xảy ra.

Mọi người đều kinh ngạc và chạy tới kiểm tra xem cậu ấy có bị thương không. Em trai tôi chỉ hỏi mọi người có chuyện gì vậy. Khi nghe mọi người giải thích, cậu ấy bình tĩnh nói: “Không sao, tôi có Sư phụ bảo hộ!”

Em trai tôi đã trấn an mọi người rằng mình không sao, mặc dù đế giày của cậu ấy xuất hiện rất nhiều lỗ do bị điện giật. Khi tháo giày ra, thấy có những lỗ đen to bằng ngón tay cái nhưng cậu ấy không hề bị thương.

Mùa Thu năm 2022, em trai tôi lái xe đưa vợ con đi ra ngoài có việc, trên đường về, họ gặp tai nạn nghiêm trọng. Chiếc xe bị hư hại hoàn toàn, em trai và em dâu tôi bị thương nghiêm trọng, nhưng đứa con gái 5 tuổi của họ đã thoát nạn một cách kỳ diệu.

Đặc biệt là cô bé đã trèo ra khỏi đống đổ nát mà không hề sợ hãi hay hoảng loạn. Cô bé bình tĩnh gọi cứu viện cho cha mẹ, sau đó cô bé lại trèo vào bên trong xe để lấy những giấy tờ quan trọng của cha. Cô còn cho nhân viên cứu hộ số điện thoại của bác mình. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, làm sao một đứa trẻ 5 tuổi có thể bình tĩnh và dũng cảm đến vậy.

Khi em trai và em dâu tôi được kéo ra khỏi ô tô, em dâu trên người đầy máu, còn em trai tôi dường như không bị thương ngoài da. Sau khi kiểm tra ở bệnh viện, bác sỹ nói rằng cậu ấy bị chấn thương nghiêm trọng ở bên trong, họ đã chuyển cậu ấy đến một bệnh viện khác. Các bác sỹ báo cho gia đình rằng chi phí ca phẫu thuật có thể lên tới 100 nghìn nhân dân tệ (khoảng 14 nghìn đô la Mỹ).

Tôi nói với em trai: “Chỉ có Sư phụ mới có thể cứu được em. Em hãy xin Sư phụ cứu.” Trong khi cậu ấy được chuyển đến bệnh viện tuyến tỉnh, tôi cũng cầu xin Sư phụ giúp đỡ.

Khi tới bệnh viện tỉnh, chúng tôi phải đợi rất lâu vì số lượng bệnh nhân Covid quá đông. Trong khi chờ đợi, tôi để ý thấy sắc mặt của cậu ấy không ngừng được cải thiện. Khi bác sỹ kiểm tra xong, ông ấy nói: “Không cần phải phẫu thuật, chỉ cần điều trị bảo tồn.”

Em gái tôi thốt lên: “Không sao rồi. Vậy mà làm chúng ta sợ muốn chết.” Tôi và em trai đều biết rằng chính Sư phụ đã cứu cậu ấy.

Em dâu tôi cũng rất sợ hãi. Bác sỹ nói rằng cô ấy sẽ bị liệt hoặc có thể tử vong. Sau đó cô ấy kể với chúng tôi rằng lúc ở trong phòng cấp cứu hồi sức, cảm thấy linh hồn đã rời khỏi cơ thể, thấy rất nhiều người đứng xung quanh và người nhà đều đang khóc. Khi cô ấy định rời đi thì có một giọng nói cất lên: “Hãy quay lại”. Sau đó cô ấy đã tỉnh dậy.

Hai vợ chồng em trai tôi đều hồi phục rất nhanh. Họ đã có thể đi lại và ra ngoài trong vòng chưa đầy 20 ngày. Nếu không phải nhờ uy lực kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp, làm sao em dâu tôi, vốn bị gãy xương sống, có thể hồi phục nhanh như vậy? Đúng như Sư phụ đã giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Có vô số những kỳ tích tương tự xảy ra đối với các đệ tử Đại Pháp, những gì tôi viết xuống đây chỉ là một chút trải nghiệm cá nhân của tôi mà thôi.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/31/480293.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/20/219592.html

Đăng ngày 14-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Nhà chúng ta không lắp Internet, em đã làm cách nào để lên mạng? first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hai câu chuyện triển hiện sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/272133-hai-cau-chuyen-trien-hien-su-than-ky-cua-phap-luan-dai-phap.htmlMon, 14 Oct 2024 15:00:44 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272133[MINH HUỆ 17-06-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1998, và gia đình tôi đã có nhiều trải nghiệm kỳ diệu. Tôi muốn chia sẻ hai câu chuyện xảy ra gần đây. Cuốn […]

The post Hai câu chuyện triển hiện sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-06-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1998, và gia đình tôi đã có nhiều trải nghiệm kỳ diệu. Tôi muốn chia sẻ hai câu chuyện xảy ra gần đây.

Cuốn lịch để bàn Pháp Luân Đại Pháp

Vào một ngày mùa đông lạnh giá năm 2022, tôi và Lâm đang phát lịch để bàn Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi chỉ còn một cuốn. Chúng tôi thấy một người đàn ông đi đi lại lại trên phố, vì vậy tôi bước tới chỗ anh ấy.

Tôi nói: “Hôm nay thời tiết rất lạnh và anh đã đứng đây lâu rồi, anh có muốn nhận một cuốn lịch để bàn không ạ?”

Anh ấy vui mừng nhận lấy cuốn lịch và nói rằng anh đã chờ đợi ở đây ba ngày để có được cuốn lịch này. Mấy hôm trước, anh nhìn thấy một người cầm cuốn lịch nên hỏi vị ấy lấy lịch ở đâu, và người đó nói với anh rằng: “Cứ đợi ở đây, nhất định anh sẽ nhận được một cuốn”.

Tôi hỏi anh: “Dường như anh đã có cái nhìn tích cực về Pháp Luân Đại Pháp, tại sao vậy?”.

Anh ấy bắt đầu kể cho tôi nghe về câu chuyện của mình: “Một người họ hàng của anh đã trải qua ca phẫu thuật chỉnh hình, và theo thông lệ gia đình bệnh nhân sẽ gửi phong bì tiền bồi dưỡng cho bác sĩ. Không có ai từ chối nhận phong bì cảm ơn như vậy, nhưng người bác sĩ này lại từ chối không nhận, chúng tôi lo rằng có lẽ số tiền đó quá ít.”

“Sau ca phẫu thuật, bác sĩ nói rằng ông ấy là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, điều này khiến chúng tôi rất bất ngờ. Bởi vì Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nói rằng môn tu luyện này không tốt, nhưng vị bác sĩ tốt bụng này lại là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và ông không nhận tiền của bệnh nhân. Cho đến khi gặp được vị bác sĩ này, tôi mới nhận ra Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện rất tốt.”

“Trong thế giới hỗn loạn này, nơi mà ham muốn vật chất là điều phổ biến và các giá trị đạo đức đang suy đồi, thì ai lại không muốn có tiền cơ chứ? Thật không thể tin được khi Pháp Luân Đại Pháp có thể chỉ dẫn con người trở nên tốt đẹp. Tôi sẽ không bao giờ tin nếu tôi không tận mắt chứng kiến sự việc này!”

Tôi đã xúc động đến rơi lệ khi nghe câu chuyện của anh ấy. Tôi nhìn đồng hồ thấy đã muộn nên khuyên anh hãy trở về nhà vì trời rất lạnh. Có vẻ như anh ấy không muốn rời đi, và cuối cùng anh ấy nói: “Các bạn thật may mắn khi có một Sư phụ vĩ đại!”

Tôi nói: “Anh cũng sẽ được ban phước vì anh có mối quan hệ tiền duyên với các học viên Đại Pháp”.

Sự hồi phục kỳ diệu của anh trai sau ca phẫu thuật

Khi đang đạp xe trên đường về nhà sau giờ làm việc vào ngày 29 tháng 3 năm nay, anh trai tôi đột nhiên cảm thấy chóng mặt và bị ngã xuống đất. Người đồng nghiệp của anh thấy anh bị chảy máu mũi và miệng nên đã gọi xe cứu thương đưa đi cấp cứu. Khi chồng tôi đến bệnh viện thì thấy khuôn mặt của anh trai đã bị biến dạng, anh được phẫu thuật sọ não ngay trong đêm hôm đó.

Những người họ hàng khác đến bệnh viện thăm vào ngày hôm sau nhưng không ai nói gì. Chỉ có chị dâu biết chồng tôi và tôi tu luyện Đại Pháp và đã được trải nghiệm nhiều thần tích, nên chị ấy liên tục nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Vị bác sĩ phẫu thuật nhấn mạnh rằng: “Chúng tôi phải mở hộp sọ của anh ấy để máu chảy ra, nhưng không có gì bảo đảm là mọi chuyện sẽ tiến triển tích cực”.

Anh trai tôi được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt và không ai được phép vào thăm. Đến ngày thứ 5, anh ấy được đưa đi chụp CT nên tôi đã vội vã đến bệnh viện. Anh ấy được đưa ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt và ở trong tình trạng nguy kịch, phải mở khí quản, đầu sưng và anh ấy không thể mở mắt.

Tôi ghé sát vào tai anh và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Anh ấy tỉnh lại trong thang máy và khi đi đến cửa phòng chụp CT thì anh có thể cử động được. Anh ấy ngồi dậy và nói với tôi rằng lưng của anh bị đau. Anh nói rằng có thể nghe thấy tiếng nói của chúng tôi và rơi nước mắt, cả gia đình chúng tôi vui mừng nhận thấy có tia hy vọng. Anh ấy đã được chuyển khỏi phòng chăm sóc đặc biệt vào ngày hôm sau.

Chị dâu tôi vẫn tiếp tục nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và tình trạng của anh trai tôi tốt lên từng ngày.

Hai tuần sau, bác sĩ trợ lý phẫu thuật đã đến khám cho anh và nói: “Thật không thể tin được! Tôi nghĩ anh phải mất một năm để phục hồi được như bây giờ, nhưng chỉ sau vài ngày anh đã hồi phục tốt như vậy. Đồng tử của anh đã giãn 80% khi anh nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt”.

Anh trai tôi đã phẫu thuật xương đòn vài ngày sau đó, và được xuất viện vào ngày 30 tháng 4.

5 người bạn học của anh trai đã đến thăm anh vào ngày 8 tháng 5. Tôi chào họ, rồi sau đó xuống bếp nấu bữa trưa cho cháu gái.

Tôi phát chính niệm vào buổi trưa và cầu xin Sư phụ giúp tôi giảng chân tướng cho các bạn học của anh trai. Tôi lấy hết can đảm và nói chuyện với họ về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Bốn người trong số họ là đảng viên ĐCSTQ, và một người là đoàn viên, tất cả họ đều đã đồng ý làm tam thoái.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/17/478687.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/23/219166.html

Đăng ngày 14-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hai câu chuyện triển hiện sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Phía sau thần tích là sự từ bi vô lượng của Sư tônhttps://vn.minghui.org/news/272094-phia-sau-than-tich-la-su-tu-bi-vo-luong-cua-su-ton.htmlSun, 13 Oct 2024 09:14:26 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272094[MINH HUỆ 31-08-2024] Năm nay tôi 70 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ trước năm 1999. Trước đây, tôi một thân đầy bệnh, nào là cứng vai, thoái hóa đốt sống cổ, đau cánh tay […]

The post Phía sau thần tích là sự từ bi vô lượng của Sư tôn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Thu Liên, đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-08-2024] Năm nay tôi 70 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ trước năm 1999. Trước đây, tôi một thân đầy bệnh, nào là cứng vai, thoái hóa đốt sống cổ, đau cánh tay dữ dội, cùng những vấn đề về dạ dày và bệnh vảy nến. Tuy nhiên, không lâu sau khi tu luyện Đại Pháp, tất cả những căn bệnh này đều biến mất.

Trong quá trình tu luyện, nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra xung quanh tôi, tôi hiểu rằng đằng sau những điều kỳ diệu đó chính là sự từ bi vô lượng của Sư phụ.

Tôi chỉ được đi học hai năm, không biết nổi lấy vài chữ, nhưng tôi rất muốn học Pháp. Ban đầu, chữ nào không biết tôi liền hỏi con trai, đôi lúc thì hỏi đồng tu. Một hôm, đột nhiên tôi cảm thấy Sư phụ đả nhập tất cả các chữ cần thiết vào đầu não tôi, từ đó tôi có thể đọc được Chuyển Pháp Luân mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.

Một đồng tu lần đầu gặp tôi thấy tôi có thể đọc Chuyển Pháp Luân khá lưu loát nhưng không biết viết nên đã hỏi tôi học đến lớp mấy. Tôi trả lời rằng tôi chỉ mới đi học được hai năm, nhờ Sư phụ đả nhập các chữ vào đầu não tôi nên tôi mới có thể học được Pháp. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.

Năm 2008, con dâu tôi sinh một bé trai, nhưng một mắt của cháu không mở được. Ban đầu cả nhà chúng tôi cứ trông ngóng, mong một ngày nào đó mắt cháu sẽ tự mở được, nhưng sau nhiều ngày, mắt cháu vẫn không mở. Cả nhà tôi bắt đầu sốt ruột, đặc biệt là bà ngoại của cháu, bà lo lắng đến mức còn thốt ra những lời không hay.

Sau đó, nhà tôi đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra, bác sỹ nói: mắt của cháu cần phải làm phẫu thuật sau bốn tháng nữa. Vì vậy cả nhà chúng tôi chỉ có thể chờ đến bốn tháng nữa để đưa cháu đi phẫu thuật. Bốn tháng sau, vào một buổi chiều, con trai và con dâu đưa con đến nhà tôi, nói hôm sau sẽ đưa cháu đi phẫu thuật. Tôi đón lấy cháu, ôm cháu trước ngực và bật các bài giảng của Sư phụ, chúng tôi nghe khoảng nửa giờ, cháu vẫn ngủ. Sau đó tôi đặt cháu vào giường, khi cháu tỉnh dậy, tôi thấy cả hai mắt cháu đều mở.

Cả nhà tôi đều ở đó, đều được chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp. Cháu tôi không cần phải phẫu thuật nữa, cũng không phải chịu đau đớn gì, hơn nữa con trai tôi cũng tiết kiệm được hơn 20.000 Nhân dân tệ (khoảng 2.800 đô la). Hàng xóm của chúng tôi cũng chứng kiến điều này và đều tán đồng rằng Đại Pháp thật vĩ đại.

Một lần, cháu trai tôi bị sốt cao, chi phí nằm viện bố mẹ cháu cần chi trả lên tới 6.000 Nhân dân tệ. Sau đó, tôi thường bảo cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, từ đó cháu không còn đau ốm gì nữa.

Một hôm, trên đường trở về nhà sau khi đến viện dưỡng lão thăm chị dâu, xe điện của tôi bỗng hết pin, lúc đó còn khoảng 8km nữa mới về tới nhà. Trong lúc lo lắng, tôi đã cầu xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, xin Sư phụ cho con mau chóng về nhà để học Pháp”. Thật kỳ diệu, ngay khi niệm đó vừa xuất, xe điện của tôi đã hồi phục lại điện và tôi đã về thẳng đến tận nhà.

Năm 2016, tôi phải trám răng nhưng miếng trám bị lệch khiến tôi không thể nhai nổi một miếng cải bó xôi. Tôi muốn làm lại cái mới, nhưng lại nghĩ không thể làm trễ nải việc cứu người. Vì thế trong tâm tôi thầm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, hàng ngày con cần ra ngoài giảng chân tướng cứu người”. Chính niệm vừa xuất khởi, sáng hôm sau, răng của tôi đã lành hẳn, tôi có thể ăn bất cứ thứ gì! Thật kỳ diệu – Sư phụ đã chữa răng cho tôi! Tôi quá đỗi vui mừng.

Hàng ngày, tôi ra ngoài để giúp mọi người minh bạch chân tướng về Đại Pháp. Trong thời gian đại dịch, người hàng xóm đã khuyên tôi ở nhà. Tôi nói: “Tôi phải cho mọi người biết về Pháp Luân Đại Pháp để họ có một tương lai tươi sáng. Tôi không thể ở nhà được, thậm chí một ngày cũng không thể”. Sau đó, cả nhà người hàng xóm đều bị nhiễm virus, vì vậy hàng ngày tôi giúp họ mua thực phẩm.

Người hàng xóm nói với tôi: “Chị tu luyện Đại Pháp thật không uổng. Thật là tốt khi có Sư phụ bảo hộ.”

Thời điểm đó, ngày nào con trai tôi cũng gọi điện tới để hỏi thăm tình hình. Tôi nói với con trai: “Mẹ có Sư phụ bảo hộ, mẹ sẽ không bị nhiễm virus đâu”. Tôi cũng khuyên con thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Nhờ vậy, cả gia đình chúng tôi đều khỏe mạnh.

Khi tôi ra ngoài cứu người, tôi chia sẻ với mọi người: “Ôn dịch lần này là nhắm vào Trung Cộng. Trời muốn diệt Trung Cộng, đừng để bị phải chịu họa cùng nó. Người xưa thường nói, sẽ đến lúc người chết vì ôn dịch mà không có người khiêng, mang theo ấn ký của tà Đảng mà không thoái xuất thì thật quá nguy hiểm”. Thông thường mọi người nghe xong đều thoái.

Con xin cảm tạ ân cứu độ của Sư phụ, cho phép con có thể trở thành đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Thật vinh diệu nhường nào khi được trở thành một người vô tư vô ngã, có đạo đức cao thượng! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, con sẽ nỗ lực làm tốt ba việc, tu tốt bản thân, cứu nhiều người hơn nữa, luôn nghe lời Sư phụ, tu luyện viên mãn và theo Sư phụ trở về gia viên.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/31/481042.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/4/221107.html

Đăng ngày 13-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Phía sau thần tích là sự từ bi vô lượng của Sư tôn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
“Tất cả học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt”https://vn.minghui.org/news/271981-tat-ca-hoc-vien-phap-luan-dai-phap-deu-la-nguoi-tot.htmlWed, 09 Oct 2024 13:24:21 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=271981[MINH HUỆ 15-08-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 bằng cách xem các video dạy động tác luyện công và giảng Pháp của Sư phụ Lý. Trong vòng 2 tháng, mọi bệnh tật của tôi đều […]

The post “Tất cả học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt” first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-08-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 bằng cách xem các video dạy động tác luyện công và giảng Pháp của Sư phụ Lý. Trong vòng 2 tháng, mọi bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi đã mua cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi chăm chỉ đọc sách và chiểu theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Khi đạo đức của tôi được đề cao, tôi chân chính trở nên trung thực và vị tha, tôi không còn chú tâm vào lợi ích cá nhân nữa. Tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện với các bạn.

Khi tôi giao hạt đậu phộng đến một tòa nhà, nhưng tôi không thấy có người. Tôi gọi to để báo rằng tôi đã tới. Tôi được bảo là hãy đợi. Tôi có thể nghe thấy có nhiều người đang chơi game trên bàn tại một căn phòng khác. Một người đàn ông bước ra khoảng 20 phút sau đó. Chúng tôi cân hạt đậu phộng—7,7 kg, giá 85 nhân dân tệ. Anh ta nhờ tôi để hạt đậu sang một trong những căn phòng khác và để tiền trên bàn.

Sau khi tôi đặt hạt giống vào nơi anh ta yêu cầu và quay lại, anh ta đã rời đi và tiếp tục chơi game. Tôi đếm tiền và ngạc nhiên khi thấy 850 nhân dân tệ. Tôi gọi anh ta: “Số tiền anh trả cho tôi không phải rồi.”

Anh ta đáp lại: “Có vấn đề gì? Không phải là 85 tệ sao? Anh định lừa tôi vì tôi không đếm tiền trước mặt anh sao?”

Khi tôi nói với anh ấy rằng anh đã trả 850 nhân dân tệ, anh ấy lập tức quay lại. Sau khi xác nhận số tiền, anh ấy rất biết ơn và liên tục xin lỗi vì thái độ thô lỗ của mình. Anh ấy thốt lên rằng tôi là một người thành thật. Anh ấy đã cố gắng đưa cho tôi thêm 100 nhân dân tệ để cảm ơn tôi, nhưng tôi đã từ chối. Tôi nói với anh ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi được dạy phải trung thực và anh ấy nên cảm tạ Sư phụ Lý.

Nghe thấy tiếng ồn, những người khác trong phòng cũng đi ra. Một người nói: “Nhà hàng xóm của tôi có hai anh em ngoài 70 tuổi, cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ là những người tốt và có sức khỏe tốt. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời và những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thực sự là những người tốt. Đảng Cộng sản Trung Quốc đã sai khi đàn áp Pháp Luân Đại Pháp.”

Một lần khác, tôi đang mua thuốc cho vợ tại một phòng khám. Nhân viên bán hàng sơ ý đưa cho tôi thêm 10 tệ tiền thừa. Khi phát hiện ra, tôi phải hét thật to để thu hút sự chú ý của nhân viên bán hàng vì có hàng dài người xếp hàng. Một người phụ nữ nói rằng tôi thật ngốc. Tuy nhiên, khi tôi trả lại số tiền thừa, nhân viên bán hàng rất cảm kích và liên tục nói rằng tôi là một người tốt.

Một lần khác, tôi mua ba bao thuốc trừ sâu với giá 5 tệ một bao. Ngày hôm sau, khi tôi quay lại để mua thêm một bao nữa, tôi mới biết rằng ba bao đó được bán cho tôi sai giá; đúng ra chúng có giá 6 tệ một bao. Tôi khăng khăng trả thêm 3 tệ, mặc dù chủ cửa hàng từ chối nhận. Tôi nói với họ rằng, là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể chiếm lợi của người khác.

Khi tôi để tiền trên quầy và bước ra khỏi cửa hàng, tôi nghe thấy ai đó nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt.”

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/15/479539.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/14/219948.html

Đăng ngày 09-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post “Tất cả học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt” first appeared on Minh Huệ Net.

]]>