Bài viết của Cảnh Tân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 7-11-2017] Mẹ tôi rất nghiêm khắc với tôi khi tôi còn nhỏ. Mẹ thường mắng hoặc đánh tôi. Tôi từng ôm giữ tâm oán hận với mẹ.
Một người mẹ nghiêm khắc
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 22, cùng với mẹ tôi. Chúng tôi thức dậy vào mỗi sáng sớm để luyện công, và học Pháp vào buổi tối. Vì vậy, chúng tôi cùng có mối quan tâm chung, và ngồi nói chuyện với nhau không dứt. Nhưng sự nghiêm khắc của mẹ với tôi vẫn không thay đổi.
Mỗi ngày, tôi phải dậy luyện công vào 4 giờ sáng. Mỗi lần nhìn vào bóng tối qua cửa sổ từ cái chăn ấm áp của mình, tôi thực sự cảm thấy đau khổ! Nếu tôi không thể dậy luyện công, tôi sẽ phải nhìn khuôn mặt không hài lòng của mẹ, và phải nói chuyện với mẹ với thái độ thận trọng. Nếu tôi đứng dậy và đi theo mẹ, mẹ sẽ mỉm cười cả ngày và nuông chiều tôi.
Mẹ và tôi đã tham dự nhóm học Pháp chung. Chúng tôi nói chuyện và cười mỗi ngày. Chúng tôi luôn cảm thấy hạnh phúc. Vì mẹ tôi không được đi học, nên bà thậm chí còn không biết viết tên mình, nhưng sau khi học Pháp, bà đã có thể đọc được mọi từ trong các sách Đại Pháp. Bà đã kiên định tu luyện Đại Pháp kể từ đó.
Gia đình tôi phải đối mặt với cuộc đàn áp khốc liệt
Từ khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, mẹ và tôi đã bị bức hại nhiều lần với nhiều hình thức khác nhau. Chúng tôi đã bị bắt ở Bắc Kinh khi chúng tôi kêu gọi ngừng cuộc đàn áp phi pháp này. Chúng tôi bị giam giữ trong một trung tâm tẩy não, còn cảnh sát đến lục soát nhà và tịch thu tài sản của chúng tôi.
Khi em trai tôi chuẩn bị kết hôn vào năm 2002, tôi bị nhốt trong một trung tâm tẩy não, còn mẹ tôi bị giam giữ trong một trại tạm giam. Chỉ khi gia đình tôi nhờ một người quen có tầm ảnh hưởng thì chúng tôi mới có thể trở về tham dự đám cưới của em trai mình.
Có đến bốn, năm cảnh sát hộ tống chúng tôi đến đám cưới của em trai. Toàn bộ khách mời đều nhìn chúng tôi với thái độ lạ lùng. Tôi không chịu nổi điều đó nên tôi đã khóc. Tôi thầm nghĩ: “Chúng tôi đã làm gì để bị đối xử như thế này? Tại sao chúng tôi phải chịu đựng sự nhục nhã này?”
Mẹ tôi nhìn những người tham dự đám cưới, và cố mỉm cười. Khi cha tôi phát biểu, giọng ông to và rõ ràng. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã ban cho ông sức mạnh.
Cha tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên ông đã phải chịu áp lực rất lớn. Cha mẹ tôi làm cùng cơ quan. Trong khi mẹ bị giam giữ, tất cả lãnh đạo công ty đã liên tục quấy rối cha tôi.
Niềm tin vào Đại Pháp bị lung lay
Gia đình chúng tôi buộc phải di chuyển đến một thành phố khác để tránh bị quấy rối thêm từ chính quyền. Tôi không thể chịu đựng được nữa và đã dừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Mẹ tôi thì chưa bao giờ dao động niềm tin với Đại Pháp. Bà đã rất thất vọng về tôi, và cố thuyết phục tôi quay trở lại tu luyện nhiều lần. Nhưng tôi giống như một đứa trẻ bị lạc mà không thể tìm được đường về nhà. Sau khi lập gia đình, tôi có con và sống một cuộc sống bình thường.
Một năm sau, hoa ưu đàm nở rộ hai lần trên cửa kính nhà tôi. Những bông hoa nở lần thứ hai bắt đầu chuyển sang màu xanh lá cây, sau đó là màu xám, và cuối cùng chúng trở nên đen thui và bị tàn lụi. Tôi nghĩ điều này thật kỳ lạ, và đã hỏi mẹ tôi: “Làm thế nào mà chúng trở thành màu đen như vậy mẹ nhỉ?”
Mẹ tôi trả lời: “Sư phụ không muốn con từ bỏ tu luyện nên Ngài đã điểm hóa cho con. Cơ duyên sẽ trôi qua nếu con không tiếp tục tu luyện.”
Khích lệ lẫn nhau
Với lòng từ bi của Sư phụ và sự động viên liên tục của mẹ tôi, cuối cùng tôi đã bắt đầu quay trở lại tu luyện Đại Pháp. Mẹ tôi và tôi đã không ngừng khích lệ nhau cùng tu luyện tinh tấn.
Khi gặp bất kể vấn đề gì, chúng tôi thường ngồi xuống và hướng nội tìm. Chúng tôi thường đi ra ngoài để treo biểu ngữ và giảng thanh chân tướng. Đôi khi chúng tôi không thể coi nhau như một đồng tu mà nhìn nhận mọi việc trên mối quan hệ mẹ con. Điều này có thể dẫn đến những tranh luận không cần thiết.
Tôi đã rất tức giận vào thời điểm đó. Và với quan niệm của người thường, chúng tôi đã không thể có được cách giải quyết tốt nhất. Đó là lý do tại sao một số biểu ngữ không treo được lên và bị rơi xuống mương nước. Sau khi trở về nhà, chúng tôi ngồi xuống và bắt đầu hướng nội, cố gắng tìm ra chấp trước của bản thân.
Giám sát chặt chẽ
Bởi vì tôi đang tu luyện, nên tôi vẫn còn nhiều chấp trước mà tôi cảm thấy khó bỏ. Nhưng mẹ luôn luôn khiển trách tôi vì những điều đó.
Đôi khi, mẹ nhìn thấy tôi thể hiện tình cảm với đứa con của mình, bà ấy sẽ nói: “Đây là tình của người thường!” Khi tôi xem TV với con ở nhà, bà ấy sẽ nói với tôi rằng tôi đang tìm kiếm sự thoải mái.
Tôi đưa con đi chơi vào ngày cuối tuần. Mẹ tôi gọi cho tôi, và muốn biết chúng tôi đang ở đâu và đang làm gì. Khi tôi nói với bà rằng tôi đang vui chơi với đứa trẻ, mẹ tôi sẽ rất tức giận và nói: “Con đã không làm những gì con nên làm.”
Tôi biết rằng mẹ tôi lo lắng rằng tôi sẽ không theo kịp tiến trình Chính Pháp, nhưng đôi khi tôi thực sự cảm thấy khó chịu với bà vì bà đã “giám sát” tôi theo cách này.
Khi tôi không thể kiên nhẫn được nữa, tôi đã hét vào mặt bà. Sau đó, tôi cảm thấy hối hận vì những gì mình đã làm, bởi tôi đã không hành xử như một người tu luyện. Những chấp trước của tôi đã được phơi bày trong giai đoạn khó khăn này. Sư phụ đã cho tôi nhìn thấy những chấp trước này để tôi có thể loại bỏ chúng.
Tận dụng mọi cơ hội để giảng thanh chân tướng
Tôi ngưỡng mộ mẹ từ tận đáy lòng mình. Khi chúng tôi đi mua sắm cùng nhau, bà thường nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Trong một lần đi mua giày, người bán hàng đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ sau khi nói chuyện với mẹ tôi. Sau khi trả tiền quần áo ở một cửa hàng khác, tôi thấy mẹ nói chuyện với người bán hàng. Khi so sánh bản thân với mẹ, tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi vẫn còn sợ hãi mỗi khi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Đây cũng là một chấp trước mà tôi cần phải tu bỏ.
Khi mẹ tôi nói với tôi rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp đang nộp đơn kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo ĐCSTQ vì đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công, tôi lập tức trở nên sợ hãi. Tôi cảm thấy rằng mình không thể làm được điều này vì tôi đã phải trải qua rất nhiều đau khổ khi bị bức hại.
Tuy nhiên, sau khi học Pháp liên tục, tôi tự hỏi bản thân mình: “Cuộc bức hại này là do Giang gây ra, vậy tại sao mình không dám kiện ông ta?”
Sau đó, tôi cùng mẹ bắt đầu viết đơn kiện. Sau đó, cha tôi đã tham gia với chúng tôi, vì chúng tôi không thể quên được những gì cả gia đình đã phải chịu đựng trong từng đấy năm.
Sản xuất tài liệu giảng chân tướng
Sau khi nhận được sự khích lệ từ mẹ, tôi đã bắt đầu sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Mỗi khi tôi hoàn thành một cuốn tài liệu nhỏ, khi nhìn thấy những câu chữ đẹp đẽ trong đó, tôi đều cảm thấy mình đang làm điều vĩ đại nhất trong vũ trụ. Tôi đưa ra tiêu chuẩn cho bản thân mình rằng mỗi cuốn sách đều phải được làm đẹp, rõ ràng và gọn gàng.
Trên con đường tu luyện bản thân, mẹ tôi, cũng là đồng tu của tôi, đã luôn luôn theo sát và khích lệ tôi. Không phải mọi học viên đều có được phước lành như vậy. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã an bài cho tôi và mẹ tu luyện cùng nhau để mẹ có thể giúp đỡ và khích lệ tôi.
Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn Ngài đã không từ bỏ con!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/11/7/333462.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/1/5/167481.html
Đăng ngày 14-2-2018; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.